Mau cứu Trung Thiên Môn!
Mọi người đang chiến đấu bỗng nghe thấy giọng nói phát ra từ trụ sở chính của Thiên Đình, đó là giọng của Sở Hùng, được truyền tới qua thần thạch truyền âm.
Bây giờ đại điện Thiên Đình chỉ có chín tướng quân người phàm bọn họ, trong thời gian ngắn nhất họ đã hiểu được tình hình của Đại Sở, biết cách nhìn Thái Cổ Tinh Thiên, mà lúc này trên Thái Cổ Tinh Thiên, Trung Thiên Môn của tường thành Nam Sở đã bị công phá, vô số Thiên Ma tràn vào.
Tiêu Phong tiền bối, bảo vệ Nam Thiên Môn!
Diệp Thành tiêu diệt hết đám Thiên Ma vừa xông lên tường thành, để lại câu này rồi bay thẳng đến Trung Thiên Môn như một tia thần mang màu vàng.
Sau khi hắn đi, Tiêu Phong điện chủ phân điện thứ nhất của Thiên Đình thay thế vị trí của hắn. Ông là cảnh giới Chuẩn Thiên chinh chiến sa trường đã lâu, nhưng số người có thể hợp tác chiến đấu cùng ông quá ít, vì sức chiến đấu đỉnh phong của Đại Sở đã bị Diệp Thành điều động đến làm quân viễn chinh, số người có thể dùng đến thật sự quá ít.
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Thành mang theo huyết hải ác sát bay ra khỏi tường thành, trên đường đi có rất nhiều quân Thiên Ma xông lên tường thành đều bị huyết hải ác sát này nhấn chìm.
Nhưng hắn không có nhiều thời gian để xử lý đám Thiên Ma trên tường thành, vì Trung Thiên Môn đang nguy hiểm hơn. Trung Thiên Môn là cửa thứ hai của tường thành Nam Sở sau Nam Thiên Môn, nếu bị phá vỡ hoàn toàn thì rất khó lấy lại.
Giết!
Chiến!
Lúc này phía Trung Thiên Môn đã vang lên tiếng hô giết rúng động bầu trời.
Đại quân Thiên Ma xông vào số đông vô kể, phủ kín mặt đất.
Chiến đấu bằng mọi giá!
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân gầm lên giận dữ, dẫn theo ba trăm nghìn tu sĩ Đại Sở ra sức bao vây quân Thiên Ma đang tấn công vào.
Một bầy kiến hôi!
Một ma tướng cầm chiến giáo xông thẳng về phía Cổ Tam Thông, ma tướng thứ hai cầm thần đao huyết sắc lao về phía Vô Nhai Đạo Nhân.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ma tướng Thiên Ma còn lại bắt đầu tàn sát, tu sĩ Đại Sở liên tục ngã trong vũng máu.
Bởi vì tu sĩ Đại Sở thiếu cảnh giới Chuẩn Thiên, hiện tại cảnh giới Chuẩn Thiên vây giết chỉ có Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, những tu sĩ còn lại tu vi cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân bị giữ chân, những ma tướng còn lại không còn đối thủ, những nơi chúng đi qua, liên tục có tu sĩ Đại Sở hoá thành huyết vụ.
Không ai được phép động đến Đại Sở của ta!
Tiếng rít gào vang lên, Man Sơn, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam dẫn theo đại quân tu sĩ xông vào.
Đến bao nhiêu cũng vô ích!
Ba ma tướng đồng loạt xông lên, đối đầu với Man Sơn, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam.
Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh cũng tới, vừa đến nơi đã hợp sức giết một ma tướng.
Tự tìm cái chết!
Bốn ma tướng nổi giận đùng đùng, vung chiến giáo lên, hai người một đội, đối phó với Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ.
Bùm! Rầm! Uỳnh!
Mặc dù đã giữ được cổng thành Trung Thiên Môn nhưng trên tường thành Trung Thiên Môn vẫn có quân Thiên Ma như sóng thuỷ triều ập đến.
Trên trời bỗng có một đạo thần hồng xẹt qua, một kiếm chém cả một tốp Thiên Ma, nhìn kỹ lại thì thấy là Hồng Trần Tuyết.
Kiến hôi mà cũng dám cản ta?
Một ma tướng tóc đỏ hét lên giận dữ, vung chiến kích xông tới.
Đây là một vị ma tướng cường đại, ở Thiên Ma Vực ông ta có tu vi Chuẩn Đế đỉnh phong, là thần tướng thứ nhất dưới trướng Thiên Nữ Ma Quân, khi sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, ông ta có thể sánh ngang với ma quân, được công nhận là người có khả năng trở thành ma quân thứ mười hai nhất ở Thiên Ma Vực.
Hơn nữa, mười một ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế đã chết mười, lần này chiếm được Đại Sở, chắc chắn ông ta có thể xếp vào hàng ngũ ma quân.
Bùm! Rầm!
Hồng Trần Tuyết đấu với ma tướng tóc đỏ, hai người chiến đấu trời long đất lở.
Hồng Trần Tuyết hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, không phải vì sức chiến đấu của bà không đủ mà vì chiến đấu mấy ngày liên tiếp, bản thân bà đã bị thương, nếu là lúc ở trạng thái đỉnh phong, dù bà đấu không lại ma tướng tóc đỏ thì cũng không đến mức bị áp đảo hoàn toàn không còn sức trở mình.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi nhuốm đỏ tường thành, hơn mấy trăm nghìn dặm của Trung Thiên Môn đều có người đang chiến đấu.
Số lượng binh tướng Thiên Ma tấn công quá đông, mà các hướng khác của tường thành Nam Sở lại không có ai đến cứu viện, vì Tây Thiên Môn của Nam Sở cũng đã bị công phá, tu sĩ Đại Sở tới cứu viện lúc trước hầu hết đều đã đi về phía đó.
Khó khăn nhất vẫn là năm lãnh thổ lớn của Nam Sở, không biết có bao nhiêu truyền tống vực môn hạ xuống, cũng không biết có bao nhiêu Thiên Ma đã lẻn vào.
Chiến tranh quá khốc liệt, hậu duệ các hoàng đế và bộ chúng của chư vương các đời đã cố gắng hết sức để bao vây chúng, nhưng vẫn có Thiên Ma trà trộn vào, rất nhiều kẻ đã chạy đến những nơi khác của Nam Sở hoặc thế giới phàm trần để tàn sát bừa bãi.
Đại điện Thiên Huyền Môn im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn màn nước huyễn thiên với vẻ mặt tái nhợt.
Rất nhiều người đã ngồi xuống đất, đôi mắt mịt mờ, vẻ mặt tự giễu, họ không còn nhìn thấy hy vọng nữa, nhưng tu sĩ Đại Sở vẫn đang cố gắng hết sức chống cự.
Chết đi!
Một tiếng gầm chấn động đất trời thu hút ánh nhìn của một vài người trong số họ.
Đó là hướng Trung Thiên Môn, Hồng Trần Tuyết tóc trắng đã thiêu đốt tinh nguyên, bị một kích của ma tướng tóc đỏ chém trúng linh hồn bản mệnh.
Hồng Trần Tuyết rơi khỏi thương thiên như một chiếc lá rụng, mỗi một giọt máu bắn ra đều vô cùng chói mắt, vẻ mặt bà mệt mỏi, nụ cười thê lương, không hề có vẻ sợ hãi cái chết, đôi mắt đẹp mông lung nhìn thấy từng hình ảnh quen thuộc và từng bóng dáng thân quen.
Ù!
Ma tướng tóc đỏ lại vung chiến kích lên, muốn hoàn toàn kết liễu Hồng Trần Tuyết.
Nhưng đúng lúc này, một tia thần mang màu vàng từ nơi xa bay tới, mang theo huyết hải ác sát cuộn trào và cả tiếng hét vang trời.