Từ bên ngoài, Tần Mộng Dao đi vào.
Nàng ta còn kéo theo một người, không cần nói cũng biết là Triệu Vân, hễ nàng ta xuất hiện là sẽ có Triệu Vân ở đó.
“Có biết nhìn hay không hả?”, Triệu Vân nói xong muốn rơi đi, người ta khó lắm mới lãng mạn được một chút, ngươi lại tới quấy rầy.
“Người ta không ngại!”, Tần Mộng Dao kéo Triệu Vân.
“Hoang Cổ Minh Tướng tự mình xuống bếp, qua bữa này thì không còn cơ hội đâu”, cô nương này lại rất tự giác, không coi mình là người ngoài, xoa tay đã ngồi xuống.
“Nhìn đi, nhìn người ta đi! Khi nào ngươi mới nấu cho ta ăn!”, Tần Mộng Dao liếc nhìn Triệu Vân, có chút u oán.
“Ta nhắc lại lần nữa, hai ta không thân!”, Triệu Vân huơ nắm tay, không cho nàng ta tới gần.
“Hứ!”, Tần Mộng Dao không cho là đúng, bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn, hình tượng gì đó đều mất sạch.
“May là ngươi không phải nam!”, Diệp Thành ung dung nói.
“Cái gì? Ý ngươi là sao?”, Tần Mộng Dao ngẩng đầu, có chút khó hiểu.
“Nếu ngươi là nam, giờ chắc thăng thiên rồi!”
“Chị dâu, nhìn hắn kìa!”, Tần Mộng Dao nhìn Sở Linh,
“Đây, mặc kệ hắn!”, Sở Linh đưa cho Tần Mộng Dao đĩa rau, một tiếng chị dâu vui vẻ trong lòng.
Hai cô gái tán gẫu không ngừng.
Thần cầu Nại Hà là người mà ca ca nàng ta ái mộ mà lại bị Diệp Thành hớt tay trên, hoàn toàn không có hi vọng.
Chỉ trách là ca ca chọn sai người, tình địch quá kinh khủng.
Đánh nhau thì đánh không lại, cua gái thì thua Diệp Thành cả con phố, thành công được mới là lạ.
Nhưng nàng ta lại nghĩ khá thoáng, chuyện tình cảm thì là hai bên tình nguyện mới được, Sở Linh cười vui vẻ, hạnh phúc như vậy là tốt rồi.
Chỉ tội nghiệp ca ca của nàng ta, bị nàng ta hại thảm, ngay cả minh tướng của chín điện cũng tàn tạ, không chết cũng phế.
Nghĩ lại thì nguyên nhân không phải do lời của Tần Mộng Dao mà là vì Sở Linh. Phi Long Minh Tướng không thích Sở Linh thì sẽ không có chuyện này.
“Ngươi cũng ngầu nhỉ! Đồ đệ của Minh Đế mà cũng bị ngươi đánh bại!”, hai cô gái vui vẻ bên này, Diệp Thành và tán gẫu, họ nhắc tới chuyện hôm nay.
“Nịnh nọt như thế là có ý gì đây!”, Triệu Vân cười nói.
Lời này không sai, nửa năm trước, Diệp Thành đánh minh tướng chín điện tan nát, hôm nay Triệu Vân lại đánh bại đồ đệ của Minh Đế.
Nếu hai người đổi lại, Diệp Thành đánh đồ đệ Minh Đế, còn Triệu Vân đánh tàn minh tướng chín điện.
Cao thủ mà! Ai cũng là vô địch cùng cấp, một người tạo thành tích, kẻ kia cũng không thua kém.
“Ta có linh cảm!”, Diệp Thành cười nói: “Sẽ có một ngày, hai ta sẽ đánh nhau, không chết không ngừng...”
“Đến lúc đó đừng ra tay quá tàn nhẫn nhé!”, Triệu Vân cười, Diệp Thành cũng có linh cảm này, rất mãnh liệt.
Trong lòng hai người vô cùng mong đợi, hi vọng có thể đánh một trận đàng hoàng với đối phương nhưng cũng không mong nó tới quá nhanh.
Vì họ... có lẽ sẽ chết trong tay đối phương.
Sắc trời tối dần, Triệu Vân duỗi người, đứng lên.
Triệu Vân kéo Tần Mộng Dao còn đang líu ríu đi.
Cơm cũng ăn rồi, đừng nói nữa, hoạt động buổi tối của người ta thì đừng có chen vào, một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng.
Lần này, Tần Mộng Dao lại rất hiểu chuyện, mắt chớp chớp.
Hai người kia đi, trong sân chỉ còn Diệp Thành và Sở Linh.
Vốn dĩ bầu không khí đang lãng mạn, bây giờ lại có chút xấu hổ.
Đêm nay, chúng ta chia phòng ngủ, hay là ngủ chung một giường.
Nếu ngủ chung giường thì ngươi ở trên hay ta ở trên, với lại giường trong nhà không quá rắn chắc.