“Nói thế tức là uổng công rồi à”, Phục Nhai thở dài.
“Các vị tiền bối, có thể phá giải cấm chế của hắn không?”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc mong chờ nhìn các Chuẩn Đế.
“Không thể”, các Chuẩn Đế đều nhất trí nói.
Liên can của Hồng Trần quá lớn, nhiệm vụ của hắn ta là giết Nhược Hi.
Nhưng rõ ràng là Nhược Hi và Chu Thiên Kiếm không phải là người chung đường, ít nhất cô ta sẽ không phải là kẻ thù của Chu Thiên Kiếm.
Hồng Trần quá mạnh, một khi giải phóng, hậu quả rất khó lường.
Để an toàn, Thiên Huyền Môn sẽ không giải trừ phong ấn của hắn ta, ít nhất sẽ không trả tự do cho hắn ta trước khi làm rõ bí mật.
“Sư tôn”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc hy vọng nhìn Đan Tôn Thất Dạ và Chư Thiên Kiếm Thần, mong sư tôn của họ có thể nói cho Hồng Trần.
“Hai ngươi không biết rất nhiều chuyện, đừng làm khó sư tôn”, Kiếm Thần và Đan Tôn nói, lại từ chối lần nữa.
“Vậy bọn ta có thể ở lại với hắn không?”, hai người gần như cầu xin nói: “Muốn nói chuyện với hắn”.
Mọi người thở dài, đều xoay người đi, xem như ngầm cho phép.
Lúc đi, Kiếm Thần còn giơ tay đem Lục Đạo bị phong ấn đi, phong ấn ông ta ở chỗ khác, cũng xem như nhường chỗ cho tình nhân.
Hai người phụ nữ vô cùng cảm kích, có nhiều lời muốn nói với Hồng Trần.
Ba trăm năm quá lâu, lại luân hồi kiếp trước, đời này, tình cảm xưa kia quá xa xôi, cũng quá xưa cũ.
Hồng Trần Tuyết nhấc tay lên muốn gảy một khúc đánh thức Hồng Trần.
Mà Sở Linh Ngọc tiến lại gần một chút ngồi cạnh Hồng Trần.
Hai người như hiểu ý nhau, một người đàn, một người nói chuyện, một lúc sau sẽ đổi vị trí, chỉ muốn gần hắn ta một chút.
“Này”, có người gọi, mới thấy có nửa cái đầu lộ ra ở trước cửa, chính là Diệp Thành vừa quay lại.
Hai người quay đầu lại ngờ vực nhìn hắn, không biết có chuyện gì.
“Hai người… có cần xuân dược không?”, Diệp Thành nhếch môi cười.
“Cút”, Sở Linh Ngọc ném cái ghế đẩu sang.
“Đừng đánh”, Diệp Thành lắc người tránh đi, sau đó bỏ chạy.
Cũng may hai người chỉ muốn ở bên cạnh Hồng Trần không để tâm hắn, nếu đang rảnh không có việc gì chắc chắn đã đè hắn xuống đánh một trận nữa.
Tiếng đàn du dương lại vang lên, du dương và xa xưa, mang theo tình yêu của người con gái.
Khu vườn nhỏ ấm áp, giọng nói nỉ non nhẹ nhàng, đan chéo cùng với tiếng đàn, trong nụ cười mang theo nước mắt, kể lại chuyện cũ cổ xưa.
Trong mắt Hồng Trần tràn đầy dịu dàng, tuy là lòng đầy nghi hoặc, lại chỉ là người nghe, khi đánh mất sự tỉnh táo, nhất định là hắn ta đã bỏ lỡ quá nhiều.
Người của Thiên Huyền Môn thật ăn ý, bọn họ đều tinh tế, không ai quấy rầy ba cặp vợ chồng này, khu vườn nhỏ dường như trở thành vùng cấm.
Diệp Thành lòng vòng vài lần, đi phong ấn vườn nhỏ có Lục Đạo
Cánh hoa trong khu vườn nhỏ bay tán loạn, hòn non bộ san sát nhau, nước suối róc rách, u tĩnh ninh tịch, chính là một nơi thật tốt để tu thân dưỡng tính.
Trên tế đàn có bốn cột đồng, khắc đầy phù văn cổ xưa, Lục Đạo ngồi ngay ngắn, không nói một lời, cũng không chút sứt mẻ nào.
So với Hồng Trần, ông ta lại có chút cô độc, ít nhất Hồng Trần còn có Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết, ông ta lại không có một ai.
Lang thang trên thế gian vô tận năm tháng, có lẽ không có người con gái nào nhớ tới ông ta, vì ông ta mà đàn tấu tiên khúc, là một người thật sự cô đơn.
“Không biết có nữ tử nào si tình với ngươi không”. Diệp Thành lấy ra một bầu rượu, đặt ở trước người Lục Đạo.
Sau đó, hắn lấy theo một cái chổi lông gà, quét đi tro bụi trên vai Lục Đạo, mỗi một hạt bụi kia đều là chứng kiến của năm tháng.
Làn gió thơm thổi đến, một bóng hình xinh đẹp bước vào, đúng là Đông Hoàng Thái Tâm.
“Lục Đạo vì bảo vệ Nhược Hi mà đến, vì sao phải phong ấn hắn?”, Diệp Thành ở một bên quét tro bụi, một bên từ từ lên tiếng.