Huống hồ, bất quy lộ này, là cho chính Diệp Thành chọn, hoàng giả Đại Sở, có quyền lực lựa chọn hành trình của hắn.
“Lại thay đổi rồi”. Tiếng hô to gọi nhỏ hết đợt này đến đợt khác.
Quần chúng bốn phương, cho dù là lớp người gia hay lớp tiểu bối, là nam tu hay là nữ tu, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào cầu Nại Hà kia.
Trên cầu, bước chân của Diệp Thành không chậm lại, bước thứ ba bước ra, hắn vốn đang trong hình thái thanh niên, rồi biến thành dáng vẻ trung niên.
Rồi sau đó đến bước thứ tư, trên mái tóc đen của hắn, từng sợi từng sợi một mà hoá trắng như tuyết, thân hình thẳng tắp cũng chậm rãi còng xuống, hình thái trung niên rút đi, trở thành một ông lão ở tuổi xế chiều.
Bốn bước đi, lại giống như tái hiện lại cả trăm năm trong một cái chớp mắt, hắn trải qua cả bốn hình thái trong một lúc, ngơ ngác nhìn bốn phía chung quanh.
Lần đầu tiên, hắn định thân, khoé miệng tràn ra máu tươi.
Mỗi một bước, uy áp sẽ lại mạnh mẽ thêm một phần.
Lúc này mới đi gần bốn bước, hắn đã cảm giác được ở trên lưng mình như có một ngọn núi cao tám ngàn trượng đè ép hắn, muốn nghiền nát hắn như nghiền một con kiến.
Nhìn Sở Huyên, hắn hơi mỉm cười, lại tiến lên một lần nữa.
Một bước này lại truyền ra âm thanh cốt cách vỡ vụn từ trong thân thể hắn.
Lại thêm một bước nữa, thánh thể của hắn đã nứt ra rồi, trong từng vết thương đều phun ra máu tươi, ánh vàng rực rỡ, vô cùng chói mắt.
Hắn lại tiến thêm một bước, thân thể đã hoá thành một nhúm tro bụi, chỉ chừa lại một Nguyên Thần hư ảo, lay động trên cầu Nại Hà.
“Ngươi mau quay về”. Quỳ Ngưu không thể ngồi yên nữa, rít lên một tiếng, Diệp Thành lại sải thêm một bước, nửa linh hồn tan thành mây khói, áp lực của cầu Nại Hà không phải là thứ mà một Thiên Cảnh có thể chịu được.
“Muốn chết à, đừng cậy mạnh”. Tiểu Viên Hoàng cũng mắng hắn, muốn xông lên nhưng lại bị Viên Hoàng giữ chặt lại
“Diệp huynh, suy nghĩ kỹ đi”. Nam Đế cũng mở miệng khuyên bảo, hắn ta còn chưa có chân chính giao chiến với Diệp Thành, không muốn nhân tài cái thế kia, ngã xuống ở trên cây cầu Nại Hà đáng chết.
“Xin ngươi, về đi”. Lần này là Bắc Thánh cầu xin, tay ngọc nắm thật chặt, trong mắt có lệ rưng rưng, ở dưới ánh trăng ngưng kết thành sương, sợ trong nháy mắt tiếp theo đây, hắn hoá thành cát bụi.
“Mau xuống dưới này, ta cho ngươi sờ ngực ta!”. Tiểu Cửu Tiên dưới tình thế cấp bách, nói ra một câu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía, nghe được lời của Tiểu Cửu Tiên mọi người cảm thấy chân hơi lảo đảo, cũng thấy quần chúng tứ phương ghé mắt, cô gái nhỏ này, thật hiểu chuyện.
“Tận lực thì tốt, chớ có cưỡng cầu”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng nói, tay ngọc bên trong tay áo, cũng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cửu Hoàng mở miệng, cuối cùng lại nuốt lời trở lại, cuối cùng muốn nói lại thôi.
Tuy tiếp xúc cùng với Diệp Thành không lâu, nhưng lại biết rõ bản tĩnh của hắn.
Thanh niên đến chết cũng chống lên chiến kỳ Đại Sở kia cố chấp đến thế nào, chuyện hắn muốn làm, không ai có thể ngăn được.
Trong lúc mọi người đang nhìn xem, Diệp Thành không nói lời nào, không ngờ lại hoá ra thân thể.
Vẻ ngoài của hắn lại biến ảo một lần nữa, từng sợi tóc dài trắng như tuyết hóa thành màu máu, từng giọt kim huyết vàng óng được ánh sáng màu đen bao phủ, vô cùng quỷ dị.
Lại nhìn đến giữa mày của hắn, có một thánh văn cổ xưa chậm rãi khắc hoạ, đó là một biểu tượng, biểu tượng của bất tử bất thương.
“Đây… đây là mở ra Huyết Kế Giới Hạn sao?”. Đám người ở một bên quan sát, ông lão Chuẩn Đế cầm cần câu cá không nhịn được mà cười toe toét.
“Đây là lần thứ mấy, bất tử bất thương, nói mở là mở ra à?”
“Cho dù Huyết Kế Giới Hạn được mở ra, chung quy vẫn là một Thiên Cảnh”.
“Chuẩn Đế cũng đã chết, hắn… vĩnh viễn không thể đi qua cầu Nại Hà”. Có lão Chuẩn Đế lắc đầu thở dài, đã không đành lòng lại nhìn nữa.
Nhưng lời này của ông ta vừa thốt ra, ở trên cầu Nại Hà, một luồng khí bá đạo lan tràn, là áp lực của Chuẩn Đế hàng thật giá thật.
“Đến rồi, Đại Thành Thánh Cốt lại đến trợ chiến”. Quá nhiều người ôm tay đứng tiếc nuối, họ đã thấy nhiều, Huyết Kế Giới Hạn cũng mở rồi, còn gì có thể khiến cho bọn họ khiếp sợ, thành thể quá biến thái.
“Hiện tại cũng có thể tương đương với Chuẩn Đế, thêm Huyết Kế Giới Hạn, không chừng có thể sáng lập thần thoại, đập nát cầu Nại Hà kia”.
“Ngầu quá!”. Tiểu Viên Hoàng gào lên một tiếng rung trời động đất, khiến cho những người chung quanh đều run rẩy, một tiếng đến quá đột ngột.
“Ngầu bá cháy!”. Quỳ Ngưu và Đại Địa Võ Hùng cũng ồn ào theo, họ lấy ra cờ chiến phất cao cổ vũ Diệp Thành.
“Ngầu thật”. Tu sĩ trẻ tuổi chung quanh cũng cất giọng, tiếng này lớn hơn tiếng trước, chấn động đến sao trời cũng phải rung động.