Không trung tối tăm, mặt đất rộng lớn không có điểm dừng. Bóng dáng của hắn vẫn tiếp tục bước đi trong hiu quanh.
Thời gian với hắn bây giờ cũng chỉ là một khái niệm mất đi được lưu lại trong Lục Đạo, chỉ có dấu chân bị vùi lấp theo từng năm tháng.
Hắn chỉ cúi đầu, rũ mắt mà im lặng đi về phía trước.
Lúc này đây, con đường hắn đi xa xôi không có biên giới.
Năm tháng như đao khắc trên cơ thể của hắn, từng dấu từng đao mang theo mỗi một đau thương.
Ở phía xa lại xuất hiện một cổng thành cổ xưa, bức tường này dài không biết bao nhiêu vạn dặm, máu chảy đầm đìa, uy nghiêm và lạnh lẽo như băng chắn ngang con đường hắn đi.
Một trăm năm trôi qua, hắn lại ngẩng đầu lên lần nữa: Ngạ Quỷ Đạo.
Sau một thoáng nghỉ chân, Diệp Thành im lặng bước vào bên trong.
Thoáng chốc, tiếng ác quỷ kêu rên vang vọng đến như muốn dời non lấp bể.
Đập vào mắt hắn chính là hình ảnh đáng sợ, khắp nơi đều là những con quỷ đói ốm nhách như bộ xương khô treo trên tường thành, buông thõng cả hai tay.
Trong mắt bọn nó toàn là tham lam và khát máu, thè cái đầu lưỡi đỏ tươi, chảy nước miếng màu đỏ như máu mà nhào đến chỗ Diệp Thành.
Diệp Thành nhíu mày, lật bàn tay sử dụng bí pháp diễn biến để chuẩn bị đánh một trận lớn.
Nhưng không đợi hắn ra tay, đột nhiên có một sức mạnh vô hình xuất hiện trói toàn cơ thể hắn lại, ngay cả sức mạnh cũng bị nó phong ấn lại.
“Ngạ Quỷ Đạo của Lục Đạo Luân Hồi, chịu khổ gặm thân một trăm năm”.
Một giọng lạnh băng, u ám lại vang vọng khắp đất trời.
Cơ thể hắn bị trói chặt không thể cử động tay chân, ngay cả một chút pháp lực cũng không sử dụng được chỉ có một ngọn gió rét phất tới hất hắn ngã ngửa mặt lên trời.
Quỷ đói cứ thế nhào đến, bao trùm hắn từng lớp một chồng lên nhau.
Đám quỷ đói nhiều đến mức không đếm được này cắn nuốt thịt của hắn, uống máu hắn, gặm xương hắn, hút tủy của hắn.
Đôi mắt của Diệp Thành đỏ hồng, muốn nói nhưng không thể lên tiếng, muốn động không thể cử động được chỉ có thể trơ mắt.. Nhìn đám quỷ đói gặm ăn bản thân.
Hình ảnh máu thịt be bét này khiến người ta sợ run người, xương, thịt, máu đều bị quỷ đói nuốt sạch.
Nhưng chuyện khốc liệt nhất không chỉ nhiêu đó, mà là cơ thể Diệp Thành bị gặp hầu như không còn, máu thịt mọc ra lại bị đám quỷ đói tiếp tục gặm cắn.
Vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại, vĩnh viễn không người giống hệt một vòng tuần hoàn chết chóc.
Mà hắn cũng phải nhìn bản thân bị gặm cắn như thế một trăm năm, không thể cử động, không cách nào chống trả chỉ có thể bị động và chấp nhận.
Tại đỉnh núi Giới Minh ở Minh Giới, Bạch Chỉ đã bịt miệng.
Hình ảnh đó quá là máu me đến rợn người, nàng ta là đồ nhi của Đế quân cao cao tại thượng nên làm sao thấy qua cảnh này.
Minh Tuyệt đứng một bên với khuôn mặt đã nghẹn đến đỏ bừng, tuy hắn ta đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn muốn nôn tại chỗ.
Dường như hai người có thể nghe rõ được tiếng gặm nuốt của đám quỷ đói kia khi ăn máu thịt, nhai xương của Diệp Thành đầy quỷ dị chỉ qua màn nước.
Một trăm năm, Diệp Thành phải chịu nỗi đau này một trăm năm.
Thời gian này tưởng chừng khiến người ta đều tuyệt vọng.
Ngược lại khác với hai đồ nhi của mình, Minh Đế với Đế Hoang vô cùng bình tĩnh. Họ cứ im lặng nhìn, dù sao cũng là cấp chí tôn rồi nên có cái gì chưa thấy đâu chứ.
Đặc biệt Minh Đế, ông ta đã chính mắt từng thấy Đế Hoang đã bị đám quỷ đó nhai gặm.
Ông ta đường đường là Đế quân từng là người tàn nhẫn giết Ngũ Đế tại Vũ Trụ Biên Hoang, nhưng khi vào Lục Đạo Luân Hồi lại trở thành người vô dụng không thể chống trả được.
Tình cảnh của Diệp Thành bây giờ cũng giống hệt như Đế Hoang năm xưa.
Dù là Nhị Tôn Đế thì làm sao? Cuối cùng vẫn làm thức ăn cho quỷ đói thôi.
Tại Ngạ Quỷ Đạo, mắt của Diệp Thành đã trở nên đờ đẫn và trống rỗng, cảm giác muốn chống trả lại trong ánh mắt cũng dần dần biến mất không còn thấy bóng dáng.
Hắn không nhắm mắt mà cứ thế mở trừng trừng nhìn vào trong không trung.