Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến đêm muộn, Diệp Thành mới dừng chân bên ngoài tiên sơn của nhà Khổng Tước, để tránh cao thủ nhà Khổng Tước phát giác, hắn đã lẻn vào bằng Thiên Đạo, tìm đúng vị trí và đáp xuống đỉnh của núi Khổng Tước.

Đập vào mắt hắn là cảnh sáu tên bẩn thỉu Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng, kẻ móc móng chân, kẻ thì hái đào, người đào hố, tên thì thổi bong bóng, cực kỳ quái lạ.

Ôi chao ôi, sáu người đó vừa thấy Diệp Thành quay về thì liền đứng dậy, chạy qua ôm chầm lấy hắn.

Nhưng khi Quỳ Ngưu chạy đến thì đã bị Diệp Thành đẩy ra, vì người ngồi móc móng chân lúc nãy là hắn ta, mùi bò trên người hắn ta rất nặng, làm người ta ngửi thấy cứ muốn đi cầu.

“Lúc tiểu Khổng Tước nói ta còn không tin, giờ thì tin rồi”. Tiểu Viên Hoàng tặc lưỡi, vừa vuốt lông vừa đi vòng quanh Diệp Thành: “Ngon, ngươi ngon đấy”.

“Nhiều Chuẩn Đế, Đại Thánh và Thánh Vương đến vậy mà ngươi vẫn có thể sống sót”.

“Đợi ngươi ròng rã suốt ba ngày trời, chỉ đợi ngươi về làm anh hùng”. Đại Địa Võ Hùng nói với vẻ thâm thúy: “Không thể phủ nhận, lần này ngươi anh hùng thật”.

“Cũng tạm!”. Diệp Thành vuốt tóc, dáng vẻ càng lúc càng oai phong.

“Cuối cùng cũng bị ngươi làm cho kinh ngạc, mẹ nó, vui thật sự đấy”. Quỳ Ngưu bĩu môi, lập tức mở túi chứa đồ ra, những vò rượu lớn nối đuôi nhau bay ra, chất thành đống: “Gia tộc của ta cũng phải tự phong bế, không biết lúc nào mới gặp lại, anh em ta uống một bữa cho đã đi”.

Tiếng anh em khiến không khí như bùng nổ, họ thi nhau xắn tay áo, cởi áo, không cần đến chén đũa, cứ cầm rượu uống bằng chính bản lĩnh của mình chứ không phải pháp lực gì.

Đương nhiên Diệp Thành cũng không giữ kẽ, mặc dù mấy tên đó đều không ai biết xấu hổ, mặc dù họ chưa quen biết nhau lâu nhưng lại rất coi trọng nghĩa khí, sẵn sàng giúp đỡ hắn trong đại hội Vạn Tộc, là người có thể tin tưởng, thật sự xem hắn như anh em.

Uống được ba vòng thì bảy người đều say bí tỉ, nằm lăn hết ra bãi cỏ, kể nhau nghe về những chuyện thú vị từ khi tu đạo đến giờ, nói được một lúc thì nói toàn mấy chuyện tào lao, hết chuyện này đến chuyện khác.

Nếu đã tám nhảm thì đương nhiên không thể nào thiếu chuyện của Kim Ô và Côn Bằng, nhắc đến hai tên không đạo đức đó, bảy người họ đều tức đến nghiến răng, tất cả đều đồng tình sau này nhất định phải tìm hết hai người đó để tính nợ cũ.

Đêm lại về khuya, bọn Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều uống đến say mềm.

Diệp Thành giải rượu, vào sâu trong rừng trúc trên đỉnh núi, tìm đến một tiên trì bên trong. Dưới ánh trăng, tiên trì mang đủ màu sắc đặc biệt, với đủ dị tượng đan xen.

Thiên Thương Nguyệt đang đứng bên cạnh tiên trì đó, cô ta cải trang thành đàn ông, mặc một bộ đồ đen, khoác chiếc áo màu đen, bên hông còn đeo một cái nón, trông có vẻ như sắp đi du lịch.

“Ăn mặc như thế là đang muốn đi tới mấy trăm năm sao?”, Diệp Thành mỉm cười, từ từ bước đến gần tiên trì, lúc này Man Sơn đang nằm hôn mê bên trong.

Trước đó lão ta bị thương nặng, huyết mạch bị nuốt chửng, ảnh hưởng đến đạo căn, may mà có Thiên Thương Nguyệt dốc sức cứu chữa nên mới giữ được tính mạng và tu vi, giờ được tiên trì nuôi dưỡng nên đương nhiên không còn đáng ngại nữa.

Diệp Thành khẽ đưa tay lên, rắc vào trong rất nhiều nước tiên, bóp nát vào đó không ít đan dược cấp cao tất cả đều là Trúc Cơ Cố Nguyên, để ổn định căn cơ của Man Sơn và không bị vết thương dày vò.

“Ta còn tưởng trước khi đi không kịp gặp ngươi nữa chứ”. Thiên Thương Nguyệt liếc mắt, cười rạng rỡ: “Ta phải lên đường rồi, đi tìm Thần Huyền Phong, chắc đây sẽ là một chuyến đi dài”.

“Những người chuyển thế đó đã được giải phong ấn chưa?”. Diệp Thành cười, lấy ra một bình ngọc, ngưng tụ huyết khí thu thập được bên trong thành bản nguyên, rồi truyền hết vào cơ thể Man Sơn, giúp lão ta tẩy luyện, tạo ra lại huyết mạch khác cho Man Sơn.

“Ta làm việc thì ngươi yên tâm”. Thiên Thương Nguyệt cười nhẹ: “Những tấm thẻ ngọc chứa tiên quang ký ức bị phong ấn mà ngươi đưa cho ta đã được phân cho bọn họ, chắc giờ đã bắt đầu công cuộc tìm người”.

“Người đông càng tốt, người đông thì thêm sức mạnh”. Diệp Thành cười, nụ cười đầy mệt mỏi.

“Tuổi thọ của ngươi”. Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành, khi thấy đầu tóc bạc phơ và vết chân chim ở đuôi mắt của hắn thì không kìm được, mím môi, đôi mắt xinh đẹp trong như nước đầy vẻ lo lắng, cô ta thấy hơi hối hận khi đưa Diệp Thành đến đại hội Vạn Tộc, nếu không thì cũng không xảy ra những chuyện sau đó.

“Yên tâm, mạng của ta rất lớn, dù có ăn dầm nằm dề thì ta cũng sẽ chờ đến này Đại Sở trở lại”. Diệp Thành cười sảng khoái: “Sau này sẽ đưa các ngươi về cố hương”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK