Phòng họp đội cảnh sát hình sự Thanh Châu.
Phân tích tình tiết vụ án đang được khẩn trương tiến hành.
Người chết là nam, chừng hai mươi lăm tuổi, cao một mét bảy mươi lăm, thân thể khá cao lớn.
Pháp y Hàn Lệ làm báo cáo kiểm tra thi thể trước tiên.
"Trong phổi của người chết bị tích nước nghiêm trọng, trong khoang miệng còn sót lại bùn cát và rong rêu, nhận định nguyên nhân cái chết là vì đuối nước, thành phần của bùn cát trùng khớp với thành phần bùn cát ở con sông nhỏ phía sau nhà vệ sinh công cộng. Thời gian tử vong vào khoảng mười hai giờ tối hôm qua, trong dạ dày anh ta vẫn còn dư dạ dày bò và bia rượu chưa tiêu hóa, khi còn sống hẳn là đã ăn ở Haidilao hoặc là ăn lẩu, uống rượu. Ở bên cổ trái của người chết có một vết thương do vũ khí sắc nhọn gây ra dài ba xăng ti mét, người chết sau khi chết vài giờ thì bị người khác cắt mất bộ phận sinh dục, vết thương gọn gàng sạch sẽ, có lẽ là một dao đã cắt được, hung khí có thể là một con dao nhọn sắc bén, trên cơ thể có nhiều vết dao chém, nhất là khuôn mặt, gần như là bị rạch nát, thủ đoạn ra tay của hung thủ vô cùng thành thạo."
Mọi người đang ngồi ở đây đều cảm thấy áp lực, đây không giống với những vụ án thông thường, hung thủ đã giết người rồi còn cắt mất bộ phận sinh dục và tàn phá khuôn mặt, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác. Hơn nữa lại còn là một tay lão luyện, có thể là một người phạm tội hình sự nhiều lần, người này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, nhất định phải mau chóng xử lý.
"Tôi phát hiện được dấu vân tay của Đường Đào và một ít mỡ động vật còn sót lại trên túi, theo phán đoán thì có lẽ là mỡ heo, ngoài ra tôi còn phát hiện thứ này ở trong quần áo của người chết." Hàn Lệ lấy ra một cái túi nhỏ, đó là một đám rêu xanh biếc nho nhỏ.
"Đây là rêu xanh?" Nhạc Dương hỏi.
"Đúng vậy, thế nhưng trên đó lại có sót thành phần của phân bón hóa học." Hàn Lệ nói.
Giáo sư Lôi cầm dây leo lên nhìn một chút, nói: "Đây không phải là rêu xanh, mà là rêu biếc, thường được dùng phổ biến để trồng phía trên bồn hoa, cũng có người để nó trong bể cá, xem màu sắc của cọng rêu biếc này thì hẳn là được dùng ở bồn hoa. Tôi nghĩ rằng bị người hại lúc còn sống hẳn là đã từng tiếp xúc với bồn hoa, điều này rất quan trọng, tìm được nguồn gốc của rêu biếc không chừng có thể làm rõ được hướng đi tối hôm qua của anh ta. Ngoài ra, bên trên phía sông nhỏ cạnh nhà vệ sinh công cộng có còn một đập nước, ngăn cản lại những vật trôi bồng bềnh, tôi nghĩ xác chết hẳn là bị người ta kéo từ nơi đó đến trong nhà vệ sinh công cộng để thực hiện hành vi phạm tội, phương hướng điều tra tiếp theo tập trung vào con sông này, nhất định phải tìm được hiện trường đầu tiên, Lý Kiêu, bên chỗ cậu thì sao?"
Lý Kiêu đưa hình ảnh trong máy tính xách tay lên trên màn hình lớn, đó là bản ghi lại cuộc nói chuyện giữa Đường Đào và Trịnh Long, nội dung rất đơn giản, kết hợp với từng hành động của Đường Đào thì dễ khiến người ta liên tưởng đến Đường Đào chính là đồng phạm.
"Người tôi điều tra tên là Trịnh Long này, nửa năm trước đã kết bạn với Đường Đào, hai người chưa từng liên lạc trước đó, đối phương đăng ký số điện thoại di động, mở đầu là dãy số 189, người giữ số là một người tên Lưu Ba. Tôi đã từng nhìn thấy thẻ căn cước của người này rất nhiều lần, là một người không có việc làm, bởi vì không có việc làm nên mới bán thẻ căn cước, rất nhiều phần tử ngoài vòng luật pháp lợi dụng thẻ căn cước của anh ta gây án khắp nơi. Số điện thoại này được mở vào hai năm trước, nhưng lại chưa sử dụng bao giờ, không có bất kỳ ghi chép cuộc gọi nào, tên Trịnh Long này nhất định có năng lực phản điều tra, ông ta biết rõ cảnh sát sẽ bắt tay vào điều tra mối quan hệ xã hội của mình từ nhật ký điện thoại, triển khai bước kế tiếp để tìm được ông ta."
Nói xong, Lý Kiêu lại đưa nội dung trong điện thoại di động của người chết lên trên màn hình, nội dung ảnh chụp rất hỗn tạp, quay phim chụp ảnh khắp thành phố.
"Người chết đều mặc hàng hiệu, ra vào những nơi ăn chơi xa hoa, kinh tế cũng dồi dào, thích boxing, rất nhiều khung hình được chụp ở gần tháp Minh Châu khu phía Bắc, ở gần đây tổng cộng có tất cả mười ba câu lạc bộ lớn nhỏ, tin rằng phải thăm dò mới có thể tra ra manh mối, bên chỗ tôi có tin tức mới sẽ lập tức thông báo cho mọi người."
Giáo sư Lôi gật đầu, hỏi: "Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Tại sao Đường Đào lại phải chạy xa như thế để ném quần áo của người chết? Tìm bừa một cái thùng rác rồi ném vào thì một lúc là bị người ta nhặt đi thôi, anh ta làm như vậy chẳng phải vẽ chuyện sao? Đường Đào là cao thủ tâm lý học tội phạm, có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, năng lực phản điều tra của anh ta cực mạnh, sao có thể dại đến nỗi nghênh ngang đi vào công viên hồ Nguyệt Lượng dưới camera chứ? Nếu như vụ án này là do anh ta làm, như vậy thì sao anh ta có thể để điện thoại di động của người chết ở trong phòng làm việc? Tôi không tin anh ta làm loại chuyện giết người hủy hoại thi thể này, Đường Đào có thời gian gây án hay không, động cơ gây án là gì? Người chết là ai? Những vấn đề này đều đáng để đi sâu vào điều tra, còn hiện trường cũng nhất định phải kiểm tra lại, Trương Lực và Nhạc Dương mấy ngày này phải dốc sức một chút, chờ đến khi phá được án thì tôi mời các cậu đi ăn cá nướng."
Giáo sư Lôi nhanh chóng tiến hành phân công, trong đầu của ông ấy lại hiện ra vẻ mặt của Đường Đào sau khi nói chuyện với ông. Khi ấy Đường Đào lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vậy có thể thấy được rằng anh cũng không hề biết đến chuyện người chết.
Mọi người đứng dậy ồn ào giải tán.
Lúc này một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hấp tấp chạy vào, mệt nhọc thở hồng hộc, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Báo cáo, chú Lôi, cháu tới trễ."
Giáo sư Lôi thấy người tới thì lập tức mặt mày rạng rỡ chủ động nghênh đón.
"Tô Phỉ, con tới rồi thì tốt qua, đã mấy năm không gặp, con đúng là càng ngày càng xinh hơn đấy, chú không nghĩ rằng con tốt nghiệp rồi lại chủ động về Thanh Châu, thực sự bất ngờ đấy. Nhưng mà lạ nhỉ, lẽ ra buổi sáng là con đã đến đây rồi, sao lại chậm trễ đến bây giờ?"
Giáo sư Lôi nói rồi đưa cốc nước cho Tô Phỉ.
Tô Phỉ cầm lấy uống một ngụm lớn, thở phào một hơi.
"Đừng nhắc tới nữa, hôm nay xui qua, lúc đi xe đến đoạn đường ven biển thì bị trục trặc, điện thoại di động cũng hết pin, không ai giúp con hết cả, cuối cùng có một anh cảnh sát tuần tra mới giúp một tay kéo xe của con đến xưởng sửa xe, việc này khiến con đến muộn. Chú Lôi, ở Thanh Châu chỗ mọi người chắc chắn có rất nhiều thanh niên thích ru rú trong nhà đúng không, một cô gái xinh đẹp như con xin giúp đỡ ở trên đường mà thấy chết không cứu luôn, rõ thật là tức chết con mất."
Nhắc đến chuyện ban sáng, Tô Phỉ đúng là ôm một bụng tức, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng kia.
Giáo sư Lôi bị chọc cười, cười sang sảng một trận.
"Ha ha ha, vậy chắc chắn là do con trông đanh đá quá rồi, mẹ con từng nói với chú, có một bé trai thích con, lén bám theo con, cuối cùng thì bị con đánh gãy xương, ở chỗ này của chú có một đầu sỏ, có muốn chú cho con trút giận không?"
"Được, người ở đâu thế ạ?" Tô Phỉ hỏi.
Giáo sư Lôi dẫn Tô Phỉ đến phòng thẩm vấn bên cạnh, chỉ chỉ vào Đường Đào phía sau tấm kính trong suốt.
"Người này tên là Đường Đào, là một bác sĩ tâm lý, hiện giờ cậu ta là nghi can giết người, đây là tài liệu, con xem qua trước đi đã rồi vào trong." Giáo sư Lôi đưa tập tài liệu cho Tô Phỉ.
"Tại sao lại là anh ta chứ, sáng nay có phải anh ta đi đến đường ven biển không?" Tô Phỉ vội vàng hỏi.
"Đúng, cậu ta muốn đi đến hồ Nguyệt Lượng nhất định phải đi qua đường ven biển, con gặp cậu ta sao?" Giáo sư Lôi hơi ngạc nhiên.
Tô Phỉ hít hít cái mũi nhỏ, không hài lòng nói: "Đương nhiên là con nhớ rồi, người này từ chối con hai lần trong mười giây luôn đó, ngay cả xin mượn điện thoại cũng không cho, không cần chờ lát nữa, bây giờ con đi gặp anh ta luôn, cái tên tu hú chết tiệt, xem xem con trị anh ta thế nào."
Tô Phỉ nhận tập tài liệu rồi bước nhanh vào phòng thẩm vấn.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !