Không đợi mặt sẹo đứng dậy, anh ta đã bị Nhạc Dương đè trên mặt đất không thể nào động đậy.
Cú ngã này cũng không nhẹ, mặt sẹo đau đến nhe răng trợn mắt liên tục cầu xin tha thứ.
“Cảnh sát tha mạng, chiếc xe kia là Lão Tam lái đến.”
“Ai là Lão Tam, anh ta đang sống ở đâu?” Nhạc Dương hỏi.
“Tôi quen, là một tên lưu manh, đại khái tôi cũng biết anh ta đang ở chỗ nào.” Cảnh sát Hồ nói.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi báo của cảnh sát, rất nhiều cảnh sát chạy đến đây, mặt sẹo và mấy kẻ khác đều bị bắt lại, việc điều tra khám xét chiếc xe tải van được giao cho cảnh sát địa phương. Còn cảnh sát Hồ dẫn Nhạc Dương đi vào một quán game, đã tìm được tên lưu manh Lão Tam mặt mũi bóng dầu đang ngồi ở trong một góc.
Lão Tam là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đầu tóc vàng khè, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn thấy cảnh sát Hồ nhất thời hơi nhíu mày.
Nhạc Dương cũng không nói lời thừa thãi với cậu ta, thẳng tay lôi cậu ta ra ngoài giống như diều hâu cắp gà con đi.
“Ôi ôi, cảnh sát Hồ, các người đang làm gì đây, tôi cũng đâu có làm sai chuyện gì đâu, cánh tay tôi gãy đến nơi rồi.” Lão Tam lớn tiếng gào lên.
“Xe tải van là cậu ăn trộm đúng không? Cậu trộm được ở chỗ nào, bây giờ phải dẫn chúng tôi đi đến chỗ đó. Nếu không tôi sẽ báo cho bố cậu đến dạy dỗ cậu.”
Một chiêu này của cảnh sát Hồ đã nhanh chóng có hiệu quả. Bố của Lão Tam là một con sâu rượu, đối xử với Lão Tam không đánh thì mắng, người Lão Tam sợ nhất chính là bố cậu ta.
“Nhất định đừng làm vậy, tôi dẫn các anh đi là được.”
Lão Tam khai ra, buổi sáng hôm qua, thời điểm cậu ta đang ở bên hồ tìm kiếm mục tiêu gây án thì phát hiện có một chiếc xe tải van đang đỗ ở bên cạnh rừng cây, xung quanh bốn phía lại không thấy có ai, vì thế cậu ta đã ra tay trộm chiếc xe tải van này đi. Mà địa điểm là một khe núi ở hồ Vạn Phong. Vị trí chỗ này tương đối hẻo lánh thưa thớt, phía sau là núi rừng bao la.
Vừa mới tới mục tiêu, mọi người đã ngửi thấy mùi hôi thối của thi thể thối rữa, mùi này đến từ rừng cây bên bờ hồ. Trong lòng Nhạc Dương thầm kêu không xong rồi, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện rồi.
Anh ta lật một tảng đá lớn ra. Vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho người ta sởn hết cả tóc gáy.
Chỉ thấy trên một cây đại thụ đang treo ngược một thi thể không có đầu. Phần bụng của thi thể bị rạch mở ra, ruột lòi hết ra ngoài. Cứ treo thi thể trên cây như vậy khiến cho đám ruồi bọ đen sì sì đông nghìn nghịt bò bám đầy trên thi thể, bốc mùi hôi thối tanh tởm khó chịu. Dưới tán cây là ba thi thể bị vứt nằm lộn xộn. Bên phải là một người phụ nữ, bên trái là một bé gái khoảng mười tuổi, ở giữa là một bé trai mới vài tuổi. Trên ngực bé trai có đặt một cái đầu người, cách đó không xa có một lều trại, trên cây bên cạnh lều trại có cắm một thanh kiếm dài.
Những cảnh sát ở đây làm sao mà gặp được loại trường hợp như thế này, không ít người đã nôn ra ngay lúc đó. Cảnh tượng này thật sự quá máu me quá kinh khủng.
Cảnh sát Hồ nhận ra đây là gia đình Triệu Tiểu Lỗi. Cả nhà ông ta đã bị giết sạch, một nhà bốn người chết thảm trong rừng.
Cho dù là người đã trải qua nhiều vụ án, kinh nghiệm dày dạn như Nhạc Dương nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng vụ án kinh khủng như vậy cũng khó tránh khỏi ghê rợn hãi hùng, đất trên mặt đất đều bị máu tươi thấm đẫm. Vợ của Triệu Tiểu Lỗi ngã ở ven con đường nhỏ bên sườn phía đông, con đường này thông hướng ra bờ biển. Hai tay bà ta bị người ta bắt chéo ra sau lưng, dùng dây thừng trói chặt lại, trên cổ họng có một vết cắt trí mạng. Bà ta bị người khác cắt đứt yết hầu mà chết.
Con gái Triệu Tiểu Lỗi nằm ở sườn tảng đá bên cạnh, nửa thân thể còn dựa vào tảng đá. Đầu cô bé đập vào tảng đá, nửa đầu cúi sụp xuống. Xem tình hình này là đầu đập thẳng vào tảng đá gây ra vỡ xương sọ nên nhanh chóng mất đi ý thức, ở bên cạnh người cô bé còn có một cuốn truyện tranh.
So với hai người này, vết thương của bé trai còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Một bên tai cậu bé bị cắt rời ra, trên mặt cũng bị dao rạch ra một vết lớn, da thịt lật hết ra ngoài giống như ở trên mặt có thêm một cái miệng. Trên mặt trên người đều có những dấu tay máu nhìn rất rõ ràng, có lẽ là do chính cậu bé để lại, đôi giày dưới chân cũng rơi mất một chiếc. Trừ những thứ đó ra, trên người cậu bé không hề có những vết thương bên ngoài nào khác. Hai mắt cậu bé trợn trừng trừng, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ. Tuy rằng thời gian chết đã lâu nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được nỗi sợ hãi của cậu bé khi đó.
“Trời ơi, rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì chứ? Rốt cuộc là kẻ nào lại tàn nhẫn hung ác như vậy? Hung thủ là một người hay là một nhóm người?” Cảnh sát Hồ nhìn thấy hiện trường mà cổ họng ngứa ngáy, chậm rãi bước qua đó.
“Đừng nhúc nhích.”
Bỗng nhiên Nhạc Dương quát lên một tiếng.
Chân cảnh sát Hồ dừng lại giữa không trung, không dám cử động một chút nào.
“Sao… Sao thế?” Vẻ mặt cảnh sát Hồ đầy căng thẳng. Hôm nay vị cảnh sát khu vực này đã bị dọa quá mức, nhấc chân lên như thể sắp sửa giẫm phải mìn.
Nhạc Dương ngồi xổm xuống ra hiệu bảo anh ta có thể thu chân về được rồi.
Trên mặt đất trước mặt cảnh sát Hồ có một chữ được viết ra bằng ngón tay.
Chữ viết rất ẩu, xiên xiên vẹo vẹo nhưng vẫn như trước có thể nhìn ra được đó là chữ “vô”.
Nét chữ cuối cùng còn chưa viết xong, phía sau chữ này là một vũng máu lớn đã đông quánh lại thành một khối máu. Một số lượng lớn con kiến đang tha thức ăn là vết máu đông đặc kia chui vào lỗ.
Từ chỗ này đi thẳng về phía trước đến chỗ dưới gốc cây đại thụ là một vệt máu lan tràn theo dấu vết bị kéo lê, ngay cả trên cây đại thụ cũng có rất nhiều vết máu bắn lên văng tung tóe.
Một sợi dây thừng được buộc trên cây, một đầu buộc vào chân Triệu Tiểu Lỗi, đầu còn lại buộc vào thân cây.
Trên mặt đất vẫn còn một vài chiếc điện thoại di động bị hỏng nát bét.
Mấy lều trại đều rộng mở, trong chiếc lều rộng nhất có một chiếc máy tính laptop đã hết pin, trên bàn còn có một túi hạt dưa còn đang cắn dở.
“Đây là hiện trường vụ tàn sát, hay nói chuẩn xác đó là một màn biểu diễn tàn sát.” Nhạc Dương hít sâu vào một ngụm khí lạnh.
Vụ án của Ngô Gia Hào còn chưa phá được, Triệu Tiểu Lỗi và Chu Bán Sơn đều đã bị giết, cả nhà Triệu Tiểu Lỗi còn bị giết sạch. Lúc này mới qua một ngày đã cướp đi sáu mạng người, áp lực của tổ trọng án vô cùng to lớn.
Bởi vì Hàn Lệ không thể qua được cho nên việc khám nghiệm tử thi bên này chỉ có thể giao cho đội cảnh sát hình sự Nam Hoa.
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, vô số cành cây có dấu vết bị chặt đứt, trên cây còn có những vết do vũ khí sắc bén gây ra, trên mặt đất cũng có rất nhiều dấu chân. Chỗ này chắc hẳn đã từng xảy ra một cuộc đánh nhau kịch liệt.
Ngoài những dấu chân của gia đình Triệu Tiểu Lỗi, còn có một dấu chân khác lạ. Mà dấu chân này hoàn toàn trùng khớp với dấu chân trên tường và phòng ngủ của Chu Bán Sơn, có thể khẳng định hung thủ là cùng một người gây ra.
Sắc trời đã về khuya, tổ trọng án tập trung tại đội cảnh sát hình sự thành phố Nam Hoa, hai bên tổ hợp thành một tổ công tác liên hợp. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nam Hoa là học trò của giáo sư Lôi, nhìn thấy giáo sư Lôi, người này vô cùng khách sáo, không để ý đến sự phản đối của giáo sư Lôi cứ ấn ông ấy ngồi vào vị trí của bản thân.
Mỗi người đều nhận được báo cáo điều tra của cảnh sát Nam Hoa đã chuẩn bị trước.
Buổi tối hôm trước hơn sáu giờ tối, cả gia đình Triệu Tiểu Lỗi bị giết hại, cũng chính là vào buổi tối ngày đó gia đình ông ta đi ra ngoài câu cá. Toàn thân Triệu Tiểu Lỗi có rất nhiều vết thương do vũ khí gây ra, gần như bị đâm thành tổ ong vò vẽ. Trên thanh kiếm kia ngoài vân tay của Triệu Tiểu Lỗi còn có cả vân tay của Hoàng Thắng Bình, có thể khẳng định hung thủ chính là Hoàng Thắng Bình. Hiện trường xảy ra vụ án có một mẩu thuốc lá, DNA trên đó cũng có thể chứng minh hung thủ là Hoàng Thắng Bình, mà thanh kiếm kia đúng là đến từ ngôi nhà cũ của Chu Bán Sơn.
Thứ đã chặt bỏ đầu Triệu Tiểu Lỗi chính xác là thanh kiếm này. Nhưng vết thương trên người Triệu Tiểu Lỗi và vết thương trên người vợ con ông ta không phải do thành kiếm này gây ra, mà là một con dao bướm.
Con trai Triệu Tiểu Lỗi không phải bị giết chết mà là bị hù dọa chết.
“Theo những gì tôi được biết, Triệu Tiểu Lỗi cũng là học trò của Chu Bán Sơn, sở trường am hiểu là sử dụng vũ khí, nhất là sử dụng kiếm cực kỳ thuần thục. Học trò của ông ta ở đây thậm chí là trên toàn quốc đều đã từng đoạt giải thưởng. Một người như ông ta nhất định không thể nào bị giết một cách dễ dàng. Từ hiện trường có thể nhìn ra được, một trận đánh nhau này nhất định đã kéo dài rất lâu. Nhưng tại sao vợ con anh ta không bỏ chạy trong lúc đang đánh nhau?” Giang Phàm nhìn mọi người.
“Nhạc Dương, tới đây giải thích một chút đi.” Giáo sư Lôi nói.
Nhạc Dương gật đầu, khôi phục lại toàn bộ những gì đã trải qua trong vụ án cho mọi người.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !