Thanh Châu mấy ngày nay mưa nhiều mây mù, cả thế giới đều trở nên ẩm ướt, dường như còn có thể vắt ra được nước từ trong không khí.
Những ngày này Đường Đào hầu như không ra ngoài, chỉ đóng cửa ở nhà đọc tiểu thuyết. Hiện tại văn phòng đã đóng cửa, trợ lý duy nhất đã từ chức, bạn bè của Đường Đào cũng giữ khoảng cách với anh, không ai hỏi thăm được nửa câu “Cuộc sống của anh như thế nào?”
Dường như chỉ qua một đêm, Đường Đào đã trở thành một kẻ sát nhân biến thái. Mặc dù không phải anh giết Lưu Cường nhưng có rất nhiều người xem được tin tức anh đã bị bắt. Ngoài ra anh còn là một bác sĩ tâm lý, có không ít người khá có thành kiến với nghề này, cho rằng bác sĩ tâm lý là người có cái nhìn sâu sắc về tâm lý của người khác và biết được bí mật của người khác. Những người như vậy hoặc là biến thái hoặc là kẻ điên.
Nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng, anh trở thành một tội phạm giết người.
Đối với những người dân bình thường, họ tin vào tin tức trong nhóm WeChat hơn cả tin tức chính thức. Bọn họ trung thành chia sẻ nó, sau đó, còn thêm một câu không chia sẻ không phải là người Trung Quốc.
Kể từ sau vụ án lần trước, Trịnh Long không còn xuất hiện nữa, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới. Sự xuất hiện của ông ta giống như một quả bom phá vỡ hoàn toàn cuộc sống của Đường Đào. Mấy ngày nay, Đường Đào liệt kê tất cả những kẻ tình nghi tiềm tàng, phát hiện có rất ít người vừa có thù hằn với anh vừa biết Hạ Vũ Tình. Hơn nữa, hững người này đều không ở Thanh Châu hoặc không có thời gian phạm tội. Trịnh Long này giống như đã trồi lên từ mặt đất.
Hôm nay, Đường Đào đi dạo một vòng quanh siêu thị, khi quay về thì trời đã tối. Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ thì anh phát hiện mấy nhân viên bảo vệ nhìn mình rất kỳ lạ, cứ như là nhìn quái vật vậy.
"Ding doong!"
Thang máy mở ra, vài người trong thang máy đang nói chuyện và cười đùa, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Đào, nụ cười của mấy người họ lập tức đông cứng lại.
Đường Đào đang định đi vào, một bác gái đã vội vàng ngăn Đường Đào lại rồi nói: "Kín người rồi, lần sau đi."
Vẻ mặt hờ hững và khinh bỉ đó, Đường Đào nhìn thấy rất rõ ràng.
Giờ thì anh đã hiểu thế nào là ba người thành hổ (ý chỉ tin đồn lặp đi lặp lại sẽ trở thành sự thật).
Lại có vài người nữa vội vàng đi vào thang máy, lần này bác gái không nói gì, Đường Đào cũng không nói. Anh biết rất rõ tâm lý của những người này, trong mắt những người này giải thích chính là che giấu, tiếp tục nhiều lời cũng vô ích, giải thích sẽ chỉ khiến họ càng thêm gai mắt.
Trên đời này luôn có người không vừa ý với bạn, nhưng bạn không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì về mình, hãy cứ bước đi theo cách của riêng bạn.
Cửa thang máy đóng lại, Đường Đào đứng bên cạnh cửa thang máy.
Dần dần, có thêm một vài người nữa đến, thấy Đường Đào đang đứng phía trước thì lần lượt đi đến thang máy khác, không bao lâu đã xếp thành một hàng dài, còn bên phía Đường Đào thì chỉ lẻ loi một mình anh.
Anh bị hàng xóm cô lập.
Vài bà già đứng phía sau châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
"Nghe nói chưa? Người này chính là kẻ biến thái giết người trong nhà vệ sinh rồi cắt nội tạng, đem về nhà nấu lên ăn đấy."
"Mọi người nhớ đừng bao giờ nhìn vào mắt cậu ta, cậu ta sẽ thôi miên đó."
Đường Đạo chịu đựng không nói lời nào, chuyện đã xảy ra, muốn ngăn cản cũng không được.
Đột nhiên, bả vai Đường Đào bị ai đó vỗ mạnh vào, nhìn lại thì thấy người đến là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, người đầy men rượu, nhìn Đường Đào với ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Cậu trở lại làm gì? Cậu dọa bố tôi sợ rồi đấy, có biết không?"
Người đàn ông nói xong liền đẩy mạnh Đường Đào một cái, những người bên cạnh lạnh lùng nhìn mà không có ai tiến lên giúp đỡ.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Đường Đào xin lỗi rồi lùi lại một bước.
"Tôi xin lỗi con mẹ mày, người đéo nào muốn mày xin lỗi, cút khỏi đây cho tao!"
Vừa nói, người đàn ông vừa túm cổ áo Đường Đào và đè Đường Đào vào tường.
"Đúng vậy, đi đi, cậu trở về đây làm gì? Tất cả chúng tôi đều rất sợ hãi, rời đi là chuyện tốt cho tất cả mọi người." Một ông lão ở bên cạnh thuyết phục.
"Đúng đó, đi đi, bác sĩ Đường, đi đi."
Nhìn những người được gọi là "người tốt" này, trong lòng Đường Đào rất tức giận. Trong xã hội này luôn có một nhóm người như vậy, dù có chuyện gì bọn họ cũng đóng vai người tốt, thuyết phục bạn nhân nhượng, thuyết phục bạn đừng gây rắc rối. Thực ra bọn họ không thật sự quan tâm đến bạn mà chỉ là sợ chuyện không may của bạn ảnh hưởng đến họ.
“Dừng tay!"
Một tiếng nói mềm mại truyền đến, Tô Phỉ cầm theo một cái túi to bước nhanh tới.
“Buông anh ta ra!” Tô Phỉ lớn tiếng nói.
"Cô là ai? Có chuyện của cô à?"
Người đàn ông uống một hơi cạn sạch chai rượu, trong mắt lộ ra biểu cảm thèm thuồng.
"Cảnh sát! Buông anh ta ra!"
"Cô? Cô là cảnh sát thì tôi chính là chồng cảnh sát!"
Người đàn ông đưa tay ra chụp lên vai Tô Phỉ. Nhưng tay người đàn ông còn chưa kịp đến gần thì Tô Phỉ đã nắm lấy cổ tay và lưng của người đàn ông rồi ném ngang qua vai. Người đàn ông nặng một trăm ký đã bị cô ném mạnh xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, đau đớn nhe răng trợn mắt đến nỗi không thể đứng dậy được. Người đàn ông bị Tô Phỉ đè trên mặt đất không thể cử động. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong ba giây.
Những người đứng xem đều sửng sốt, cả đám đều không nói nên lời.
Ông lão vừa mới thuyết phục Đường Đào đã vội vàng tiến lên can ngăn.
"Cô cảnh sát, đây... đây là hiểu lầm thôi. Con trai tôi uống hơi quá chén. Nó không cố ý đâu."
"Uống nhiều thì làm gì cũng được sao? Uống nhiều thì phải dạy cho anh ta một bài học!" Tô Phỉ cầm điện thoại muốn gọi 110 để giải quyết.
“Thôi đi.” Đường Đào nắm lấy điện thoại của Tô Phỉ.
Cửa thang máy mở ra, Đường Đào bước vào trong trước ánh mắt kỳ quái của mọi người, Tô Phỉ theo sát, còn những người khác thì đứng ở cửa.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Đường Đào nghiêng đầu nhìn Tô Phỉ. Anh đã không đến đội cảnh sát hình sự mấy ngày rồi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra ở đó. Hôm nay Tô Phỉ mặc quần áo bình thường, trong chiếc túi căng phồng trong tay chứa đầy rau dưa, dù không bôi son trát phấn nhưng vẫn có khí khái bức người và tràn đầy sức trẻ.
"Có vẻ tôi đã hiểu tại sao chú tôi lại sắp xếp cho tôi ở cạnh nhà anh rồi. Bây giờ nó đã lan truyền trong nhóm chủ sở hữu rồi, họ đều nói rằng anh là kẻ biến thái, còn có một số người yêu cầu bên bất động sản đuổi anh ra ngoài. Mấy ngày nay, anh đang làm gì vậy? Sao tôi không thể nghe thấy động tĩnh gì cả, chẳng lẽ là ngày nào anh cũng ngủ à?"
Gương mặt Tô Phỉ mang biểu cảm thoải mái với nụ cười nở trên môi.
“Cô sống cạnh nhà tôi?” Đường Đào hỏi.
"Đúng đó, cho nên về sau chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau."
Hàng xóm?
E rằng người hàng xóm này nên thêm dấu ngoặc kép rồi. Đường Đào hiểu được ý định của giáo sư Lôi. Sắp xếp Tô Phỉ qua đây có thể bảo vệ anh, cũng có thể trông coi anh, nói cái gì mà để Tô Phỉ học tập thêm từ anh cũng chỉ là giả vờ. Vị giáo sư già này thật đúng là không phải tinh thông bình thường.
“Làm quen một chút đi, Tô Phỉ, hàng xóm mới của anh.” Tô Phỉ chủ động chìa tay ra.
"Đường Đào, không muốn làm hàng xóm của cô. Tôi khuyên cô nên dọn ra ngoài đi. Cô vừa nhìn thấy rồi đó? Đến quá gần tôi rất nguy hiểm."
Bàn tay của cả hai nắm lấy nhau. Bàn tay của Tô Phỉ lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh, rõ ràng là cô siết chặt tay Đường Đào, nhưng vừa tùy tiện siết chặt Đường Đào thì cô lại cảm thấy đau đớn. Về Tô Phỉ, anh đã hỏi đám người Nhạc Dương, cô gái này vừa tốt nghiệp đại học, không chỉ rất giỏi trong việc xác định dấu vết mà còn rất giỏi trong việc thẩm vấn, điều quan trọng nhất là cô còn là vua võ tổng hợp trong cùng giới, đã từng đánh huấn luyện viên trên võ đài đến nỗi suốt một tuần lễ mà vẫn không xuống giường được, có biệt danh là người phụ nữ bạo lực.
"Vậy thì đúng là đáng tiếc, anh muốn tôi dọn đi nhưng tôi thì không!”
Tô Phỉ hừ một tiếng rồi nhíu đôi mày liễu tỏ vẻ khiêu khích, sau đó bước ra khỏi thang máy với chiếc túi trên tay.
“A!"
Tô Phỉ đột ngột kêu lên một tiếng, Đường Đào vội vàng đi theo.
Chỉ thấy cánh cửa của Tô Phỉ bị người ta hất sơn văng tung tóe, sơn đỏ như máu chảy xuống từ cửa lan ra khắp sàn, trên tường, khiến màu đỏ trở nên cực kỳ chói mắt.
Ngoài ra còn có một ký tự viết nguệch ngoạc trên cửa.
Cút!
Ngoài sơn bắn tung tóe, khóa cửa của Tô Phỉ cũng bị người ta dùng cây tăm phá hỏng.
“Shit, bị bệnh à? Tôi đắc tội ai vậy chứ?” Tô Phỉ kiễng chân lên và lùi lại vài bước.
"Cô không đắc tội ai cả. E là người hất sơn này đang nhắm vào tôi, nhưng họ lại nhầm nhà của cô thành của tôi."
Đường Đào vốn tưởng rằng bị phân biệt đối xử thì đã đành, nhưng không ngờ những người này lại dị thường như vậy, ngay cả loại chuyện lưu manh như vậy mà cũng làm được. Nếu không ngăn chặn thì những người này nhất định sẽ làm mọi thứ càng ngày càng tệ hơn.
Đây là thế giới thực, có một số người, bất kể bạn đã làm sai điều gì, chỉ cần có người tung tin đồn thì họ sẽ tin điều đó là thật, thậm chí áp đưa nó vào thực tiễn. Bạn thuyết phục họ thì họ chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn coi bạn như kẻ thù.
“Gọi cảnh sát đi, mời thợ đến sửa lại giúp cô. Tốn bao nhiêu tiền thì nhớ nói cho tôi một tiếng. Đúng rồi, vẫn là câu nói đó, mau dọn ra khỏi đây đi.” Nói xong, Đường Đào vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Tô Phỉ lạnh mặt không nói gì, bước tới đá mạnh vào cửa phòng.
"Này, anh có phải là đàn ông không đấy, vừa rồi tôi còn giúp anh mà anh đối xử với tôi như thế à?"
“Tôi đã nói rồi, tôi không cần. Nếu còn đá cửa nữa thì tôi sẽ kiện cô tội quấy nhiễu người dân."
"Anh báo cảnh sát đi, tôi chính là cảnh sát nè! Biết thế thì lúc nãy tôi đã không cứu anh rồi. Con người anh đúng là thiếu đòn!"
Giọng Tô Phỉ tăng lên một quãng tám, khuôn mặt của cô giận dữ đến nỗi tái xanh.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !