Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu giờ sáng.

Quá trình quay chụp đã bắt đầu ở Trúc Hải Lý, cách ngoại ô thành phố Thanh Châu hơn 30 km. Đây là một bộ web drama mà IP Internet phổ biến đã cải biên. Cảnh quay hôm nay chính là một cuộc rượt đuổi.

Khi nữ ngôi sao Lãnh Băng Lăng đóng vai nữ số một mặc một chiếc váy dài trắng, đeo tấm lụa mỏng che mặt, sau lưng đeo một túi tên, tay cầm một cây cung dài và chạy nhanh trong rừng. Phía sau cô ta là một nhóm đông người mặc đồ đen với những thanh đao lớn trong tay.

Sau khi chạy được một quãng đường nhất định, Lãnh Băng Lăng đột nhiên quay người lại, kéo cung ra như trăng tròn, bắn ra ba mũi tên!

"Vút vút vút..."

Người mặc đồ đen nôn ra máu, ngã xuống đất.

Lúc này, đạo diễn phát hiện một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi dưới gốc cây to.

"Cắt!"

Đạo diễn bỏ tai nghe, đùng đùng nổi giận chạy đến.

"Ai đó? Ai bảo cậu ngồi xuống? Tôi đã nói khi bắn tên thì tất cả đều phải ngã xuống, nghe không hiểu tiếng người à? Có phải không muốn làm đúng không?"

Đạo diễn chửi bới và lao đến trước mặt người nọ, đang định nổi bão thì nhận ra người đàn ông này chính là Ngô Gia Hào, chỉ đạo võ thuật của đoàn phim. Sắc mặt ông ta tái mặt, toàn thân cứng đơ, trên trán rõ ràng cắm một mũi tên lông, quần áo dính đầy máu, miệng há lớn, hai mắt mở to nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc, không biết đã chết bao lâu rồi.

Cảnh tượng này khiến đạo diễn sợ hãi đến mức hét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất.

"Nhanh... Báo cảnh sát..."

Sau khi nhận được cuộc gọi, Tô Phỉ không kịp đánh răng đã vội vã đi đến nhà bên cạnh rồi gõ mạnh vào cửa nhà của Đường Đào.

"Đường Đào, anh mau dậy đi, đã xảy ra chuyện rồi."

Trong phòng không có động tĩnh gì.

"Đường Đào, có nghe thấy không, mau dậy đi."

Dì dọn vệ sinh bước ra khỏi hành lang, hoang mang nhìn Tô Phỉ.

"Cô vừa đến đây đúng không? Bác sĩ Đường sáng nào cũng đi tập thể dục buổi sáng cả. Bây giờ đã sớm đi rồi."

Sớm đi rồi?

Tô Phỉ nói lời cảm ơn và chạy vào thang máy, bấm gọi vào điện thoại di động của Đường Đào, nhưng Đường Đào đã tắt máy.

Khi Tô Phỉ chạy đến hiện trường, Đường Đào và tổ trọng án đã đến rồi. Đồn cảnh sát địa phương đã kéo đường phong tỏa từ sớm, tiến hành báo cáo các thông tin tình báo liên quan trước tiên.

Khu rừng nơi gây án đã bị đoàn làm phim bao trọn nửa năm trước, gần đây còn một số đoàn làm phim khác cũng đang quay phim, xung quanh rất đông đúc và không có giám sát. Ngô Gia Hào luôn sống trên núi, tối về nghỉ trong lều trại, cách hiện trường vụ án chỉ vài chục mét.

Người cuối cùng nhìn thấy Ngô Gia Hào là trợ lý của ông ta, Tạ Quân. Lúc đó là khoảng bảy giờ tối, sau khi hai người ăn tối, Ngô Gia Hào quay trở lại lều một mình. Ngô Gia Hào có tính khí nóng nảy, Tạ Quân thì không dám chọc giận Ngô Gia Hào, vì vậy quay phim buổi sáng cũng không đi gọi ông ta.

Trương Lực gọi đạo diễn sang một bên để thẩm vấn, nhưng đạo diễn lại ngập ngừng và rõ ràng là đang che giấu điều gì đó.

"Tôi đã nói rồi, tôi không biết mà. Thật sự là quá xui xẻo. Bây giờ các đồng chí có thể dời thi thể đi chỗ khác để chúng tôi còn quay phim được không? Cậu có biết tôi trì hoãn một ngày là sẽ phải trả bao nhiêu tiền không? Phí địa điểm, phí diễn xuất, trang phục trang điểm cũng toàn là tiền không đấy."

Trương Lực “ồ” một tiếng rồi gật đầu, mặt lộ vẻ khó xử.

"Đạo diễn, yêu cầu này của ông làm khó tôi quá rồi. Đây là một vụ án mạng. Tất cả mọi người đều không được phép rời khỏi hiện trường cho đến khi điều tra rõ ràng, hơn nữa người của ông cũng không được phép rời khỏi hiện trường."

"Vậy thì các người sẽ mất bao lâu?"

"Nếu nhanh thì ba năm ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng."

Đạo diễn vừa nghe thấy thế thì lập tức nóng nảy.

"Đừng, tôi sẽ nói cho các người biết tất cả những gì các người muốn biết, xin đấy, nếu kéo dài đến mười ngày thì tôi phải cuốn gói đi mất."

"Sớm như vậy thì chẳng phải tốt rồi hay sao. Nói cho tôi nghe về tính cách của Ngô Gia Hào đi. Ông ta có kẻ thù nào trong đoàn không?"

"Không có kẻ thù. Ngô Gia Hào này là người cũ của chúng tôi. Anh ấy đã ở bên cạnh tôi nhiều năm nay, làm việc rất kiên định cũng rất chăm chỉ, còn có thái độ làm việc rất nghiêm túc. Ngoài vai trò chỉ đạo võ thuật của đoàn phim, anh ấy còn có trách nhiệm bảo quản đồ dùng, trang thiết bị. Nhược điểm duy nhất là tính tình của anh ấy hay cáu gắt, chỉ cần có hơi bất mãn là sẽ mắng mỏ người khác. Nhiều diễn viên đã từng bị anh ấy chửi bới. Ai cũng thầm nói xấu vài lời sau lưng anh ấy, nhưng mà tuyệt đối không thể giết anh ấy, hơn nữa cũng không đánh lại anh ấy."

Ngô Gia Hào là người ở Nam Hoa, đã theo học tại một trường võ thuật từ khi còn nhỏ. Sư phụ của ông ta là võ sư nổi tiếng ở Nam Hoa - Chu Bán Sơn. Vợ ông ta là Vương Thái Linh cũng làm việc trong đoàn phim, chịu trách nhiệm hậu cần mua sắm. Đa số họ sống ở thành thị, hai vợ chồng còn có một cậu con trai đang đi học ở quê. Vì tính tình không tốt nên Ngô Gia Hào không có bạn bè, mối quan hệ xã hội của ông ta rất hẹp, hầu như dành toàn bộ thời gian cho việc đóng phim.

Một tiếng kêu khóc thảm thiết truyền đến, chỉ thấy một người phụ nữ bị cảnh sát làm nhiệm vụ bên ngoài đường phong tỏa chặn lại, bà ta ngã xuống đất gào khóc. Đó là vợ của Ngô Gia Hào - Vương Thái Linh đến.

Thấy vậy, Tô Phỉ vội vàng chạy đến để an ủi bà ta.

“Trời ạ, tôi phải làm sao đây, ông bảo tôi phải làm sao bây giờ đây?” Vương Thái Linh khóc trời gọi đất, nước mắt rơi như mưa.

“Chị ơi, chị đừng như vậy. Chị yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giúp chị tìm ra hung thủ, nhưng chị phải hợp tác với công việc của chúng tôi.” Tô Phỉ đỡ Vương Thái Linh đứng dậy.

Vương Thái Linh đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó. Bà ta cầm một viên đá đứng dậy rồi nhắm về phía Lãnh Băng Lăng đang nhận câu hỏi của Đường Đào.

“Cẩn thận!"

Đường Đào đẩy Lãnh Băng Lăng ra, tảng đá cứng lập tức đập vào trán anh.

"Chính mày đã giết chồng tao, tao phải đánh chết mày!"

Vương Thái Linh lao đến Lãnh Băng Lăng một lần nữa, Tô Phỉ nắm lấy tay Vương Thái Linh, vật Vương Thái Linh ngã xuống đất. Cảnh sát khác lập tức tiến lên khống chế Vương Thái Linh. Vương Thái Linh không ngừng vùng vẫy, vừa vùng vẫy vừa lớn tiếng chửi bậy.

"Nhất định là mày đã giết chết chồng tao rồi, con điếm mày, ông ấy không cố ý đụng vào mày, cũng đã xin lỗi mày mà mày còn muốn như thế nào nữa?"

"Bà đang nói nhảm nhí gì vậy! Bà còn muốn làm gì?" Đạo diễn vội vàng chạy tới, hung ác trừng mắt nhìn Vương Thái Linh.

Sau khi mắng xong, đạo diễn vội vàng gửi lời xin lỗi đến mọi người.

"Xin lỗi, thực xin lỗi, mau đưa cô Lãnh sang một bên."

Một đám nhân viên an ninh bảo vệ Lãnh Băng Lăng sang một bên, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Băng Lăng đã tái nhợt sợ hãi, căng thẳng đến nỗi nói không ra lời.

“Này, anh có bị nặng lắm không?” Tô Phỉ hỏi.

"Không sao, không chết được."

Đầu Đường Đào bị Vương Thái Linh đập sưng một cục to, bầm tím một mảng lớn, còn có thể nhìn thấy máu, nếu mạnh tay hơn một chút chắc chắn nó sẽ vỡ ra, anh hít vài hơi đau đớn.

Vương Thái Linh bị bắt. Bà ta nhanh chóng giải thích những gì đã xảy ra vào ngày hôm trước. Trong quá trình quay phim, Ngô Gia Hào đã vô tình chạm vào eo của Lãnh Băng Lăng, kết quả là Lãnh Băng Lăng đã tố cáo rằng Ngô Gia Hào động tay động chân với cô ta, nếu đạo diễn không xử lý thì cô ta sẽ từ chối đóng phim.

Để tạo dựng uy phong, đạo diễn bắt Ngô Gia Hào phải xin lỗi Lãnh Băng Lăng, đồng thời phạt Ngô Gia Hào năm trăm tệ. Ngô Gia Hào luôn khó chịu vì chuyện này, tối qua Ngô Gia Hào còn gọi điện thoại cho bà ta để phàn nàn về vấn đề này.

Nhưng Lãnh Băng Lăng lại cung cấp một kết quả khác.

"Ngô Gia Hào không chỉ có tính cách gắt gỏng và thích chửi thề mà còn thích lợi dụng chúng tôi. Ngay từ đầu tôi cũng không phát hiện, nhưng hôm trước khi ông ta chỉ đạo động tác võ thuật thì cứ thích bám sau lưng tôi. Ông ta… ông ta thế mà lại có phản ứng sinh lý, hơn nữa tay ông ta còn bóp eo tôi mấy cái. Tôi cảm thấy là ông ta cố tình làm vậy nên tôi đã nói chuyện này với đạo diễn.”

Lãnh Băng Lăng cúi đầu xuống, biểu cảm rất căng thẳng. Cô ta vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong cơn hoảng sợ.

“Cho nên cô đã giết ông ta?” Tô Phỉ nhìn thẳng vào Lãnh Băng Lăng.

"Không có, tôi không giết người."

Trong phòng thẩm vấn bên cạnh, Nhạc Dương ngồi trước mặt đạo diễn. Anh ta co chân lên, tay cầm cốc nước, trên mặt không có biểu cảm gì. Đạo diễn có chút sốt ruột, xoa xoa tay giải thích tình huống cụ thể một lần nữa. Về cơ bản không khác với những gì Lãnh Băng Lăng đã nói.

“Ông có ghét Ngô Gia Hào không?” Nhạc Dương hỏi.

"Không ghét, tôi đã nói là tôi có quan hệ rất tốt với anh ấy."

Chân phải của đạo diễn lắc lư nhịp nhàng.

"Ông có chắc không? Tôi nghĩ đạo diễn ông là một người thông minh. Nếu hiện tại để giới truyền thông biết đoàn làm phim của các ông xảy ra án mạng sẽ có ảnh hưởng gì, ông còn biết rõ hơn tôi mà đúng không?"

"Được rồi, quả thật tôi có hơi không vừa mắt với anh ta lắm. Lúc đầu anh ta cũng xem như là thật thà, nhưng mấy năm nay càng ngày càng không kiêng nể gì cả. Mấy chuyện động tay động chân thì lâu lâu có xảy ra, nhưng vẫn hạn chế lợi dụng người khác. Ngô Gia Hào có bà vợ quản nghiêm lắm, anh ta cũng không dám lộn xộn quá."

"Vậy thì ai là người có khả năng giết ông ta nhất?"

"Không có, tôi hiểu rõ những người trong đoàn làm phim mà. Hơn nữa, ngoại trừ bảo vệ và người của tổ võ thuật qua đêm ở trên núi thì không có người nào khác. Nhân viên bảo vệ thuộc công ty bảo vệ, không có bất bình với anh ta. Về phần người của tổ võ thuật, tất cả người trong tổ võ thuật đều là người thân cận của Ngô Gia Hào, càng không thể giết anh ta."

Phía sau tấm kính, Đường Đào nhìn đạo diễn rồi lắc đầu nói: "Ông ta không thể là hung thủ."

“Tại sao lại chắc chắn như vậy?” Trương Lực hỏi.

"Bởi vì ông ta có hội chứng lo lắng, người có tính tình vội vàng xao động như thế này rất dễ mất kiểm soát, nhưng cũng không giấu được bí mật gì. Ông ta không có khả năng là hung thủ."

"Đích thật không phải là ông ta, ông ta không có thời gian gây án."

Giáo sư Lôi bước ra ngoài với Hàn Lệ và nói: "Được rồi, cứ thế đi. Gọi mọi người đi họp."

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK