Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm kia cả nhà Triệu Tiểu Lỗi quyết định cắm trại ở rừng cây bên hồ. Trời dần tối, mấy người họ ăn tối xong thì thong thả làm việc riêng của mình, Triệu Tiểu Lỗi và vợ ông ta ở trong lều, vừa cắn hạt dưa vừa chơi máy tính.

Chính vào lúc này, Triệu Tiểu Lỗi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, ông ta liền vội vã chạy ra ngoài thì phát hiện Hoàng Thắng Bình đang bắt lấy con trai và con gái của ông ta.

“Là mày! Hoàng Thắng Bình, mau thả con trai và con gái tôi ra!” Triệu Tiểu Lỗi chỉ vào Hoàng Thắng Bình và lớn tiếng hét lên.

Hoàng Thắng Bình không nói gì, mạnh tay hất cô bé về phía hòn đá ở bên cạnh, đầu của cô bé đập thẳng lên hòn đá, máu tươi phụt ra, cô bé chết ngay tại chỗ.

Cảnh tượng đó khiến cho hai vợ chồng Triệu Tiểu Lỗi đều thấy hoảng sợ, vợ Triệu Tiểu Lỗi cầm điện thoại lên định báo cảnh sát nhưng đã bị Hoàng Thắng Bình ngăn lại.

“Đừng báo cảnh sát, nếu không thì tôi sẽ giết thằng bé này!” Hoàng Thắng Bình rút con dao bướm ra, kề vào cổ cậu bé.

“Mày muốn thế nào?” Triệu Tiểu Lỗi hỏi.

“Không muốn gì cả, hãy đánh với tôi một trận.”

Hoàng Thắng Bình vứt kiếm cho Triệu Tiểu Lỗi.

“Cột hai tay của vợ anh vào cây, sau đó đập nát hết tất cả điện thoại.”

Hoàng Thắng Bình kẹp lấy cổ của cậu bé rồi lạnh lùng nói với Triệu Tiểu Lỗi, khóe miệng ông ta còn hiện lên nụ cười lạnh giá, không có bất cứ tình cảm gì.

Triệu Tiểu Lỗi chỉ do dự một lúc mà tai của con trai ông ta đã bị cắt đứt.

Miệng của cậu bé bị bụm chặt nên cậu bé chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ đầy đau đớn, cả người cậu bé đều không ngừng run lên.

Triệu Tiểu Lỗi cầu xin, ông ta thật sự không muốn đánh nhau với Hoàng Thắng Bình, nhưng sự khẩn cầu của ông ta chỉ đổi lại được kết quả tàn khốc hơn, Hoàng Thắng Bình từ từ rạch lên mặt cậu bé, máu tươi chảy từ trên mặt cậu bé xuống, thấm ướt hết áo. Cuối cùng Triệu Tiểu Lỗi cũng phải khuất phục, ông ta cầm dây thừng lên, cột vợ mình vào cây rồi rút kiếm ra.

Một cuộc quyết đấu sinh tử đã bắt đầu, để báo thù cho con gái và cũng để có thể sống sót, Triệu Tiểu Lỗi đã liều mạng. Bên trong khu rừng, hai người họ đã đánh nhau rất kịch liệt, mặc dù Hoàng Thắng Bình chỉ dùng một con dao bướm nhỏ nhưng thân thủ của ông ta rất linh hoạt, ông ta không cần phải tốn quá nhiều sức lực thì đã có thể đánh bại được Triệu Tiểu Lỗi. Triệu Tiểu Lỗi bị con dao bướm đó đâm vô số nhát lên người, máu me bê bét, ông ta vì bị mất máu quá nhiều nên cuối cùng đã đuối sức và ngã xuống đất. Người phụ nữ ở bên cạnh thấy vậy nhưng lại không làm được gì, bà ta khóc lóc van xin, hi vọng có người nghe thấy nhưng tất cả đều chỉ tốn công vô ích.

Triệu Tiểu Lỗi đã ngã xuống, ông ta ngã xuống trước mặt con trai ông ta. Lúc này cậu bé cũng không còn khóc nữa, cậu bé thấy tê dại cả người, đứng ngây ra một chỗ nhìn bố mình, không khóc cũng không la ré, cứ như một đứa ngốc, tinh thần của cậu bé đã bị đả kích rất lớn.

Hoàng Thắng Bình cầm cây kiếm của Triệu Tiểu Lỗi lên, từ từ bước qua, Triệu Tiểu Lỗi nôn ra máu tươi, gắng gượng muốn viết ra tên của Hoàng Thắng Bình nhưng ông ta vẫn chưa viết xong thì đầu ông ta đã rơi xuống đất, máu nóng của ông ta bắn lên trán của cậu bé.

Sau khi giết chết Triệu Tiểu Lỗi thì Hoàng Thắng Bình đã bình tĩnh nắm lấy hai chân của Triệu Tiểu Lỗi và kéo ông ta đến dưới gốc cây, sau đó dùng kiếm mổ bụng ông ta ra. Tiếp đó, Hoàng Thắng Bình cột chặt hai chân của ông ta lại, vắt dây thừng qua nhánh cây rồi dùng sức kéo xác của Triệu Tiểu Lỗi lên không trung, cái xác không đầu cứ thế bị treo vắt vẻo trên cây, lắc qua lắc lại.

Suốt cả quá trình Hoàng Thắng Bình đều rất bình tĩnh, ông ta làm tuần tự từng bước khiến vợ của Triệu Tiểu Lỗi nhìn thấy mà bủn rủn hai chân, bà ta ngồi dưới đất, khóc không thành tiếng.

Hoàng Thắng Bình đá đầu của Triệu Tiểu Lỗi đến trước mặt cậu bé, cậu bé trợn tròn mắt, hoocmon Adrenaline tăng mạnh, cậu bé đơ cứng người, ngã xuống đất và chết ngay vì quá sợ. Hoàng Thắng Bình đắc ý mỉm cười, vứt bừa đầu của Triệu Tiểu Lỗi lên người của cậu bé đó.

Sau khi làm xong những việc đó thì Hoàng Thắng Bình mới hài lòng châm một điếu thuốc lá, ông ta cứ tỏ ra như thể chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nói chuyện với vợ của Triệu Tiểu Lỗi.

“Xin anh hãy tha cho tôi đi, tôi chưa nhìn thấy gì cả, anh đừng giết tôi...” Vợ Triệu Tiểu Lỗi không ngừng khấu đầu xin tha.

Hoàng Thắng Bình rất hứng thú khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ông ta gật đầu đồng ý rồi cởi dây thừng cho người phụ nữ đó.

Người phụ nữ chệnh choạng chạy về phía trước, nhưng lúc đó đột nhiên Hoàng Thắng Bình chạy theo bà ta, bụm chặt miệng của bà ta lại rồi kết thúc sinh mạng của bà ta chỉ bằng một dao.

Sau khi Hoàng Thắng Bình giết hết tất cả mọi người thì mới thấy thỏa mãn và rời khỏi đó.

Vì xe van được dừng ở bên bìa rừng mà lúc đó tên trộm xe Lão Tam cũng không đi vào trong rừng xem thử nên cậu ta cũng không nhìn thấy hiện trường vụ án.

Sau khi mọi người nghe Nhạc Dương tường thuật thì đều kinh hãi đến ngây ra. Tiêu chuẩn hành vi của Hoàng Thắng Bình đã hoàn toàn vượt xa hành vi của con người hiện đại, ông ta giống như một tên ác ma ẩn mình trong giang hồ, Ngô Gia Hào giỏi quyền cước thì ông ta dùng quyền cước đánh bại Ngô Gia Hào, Triệu Tiểu Lỗi giỏi dùng vũ khí thì ông ta lại cố tình đem cho Triệu Tiểu Lỗi một thanh kiếm, sau đó dùng con dao bướm lớn bằng bàn tay để giết chết cả nhà Triệu Tiểu Lỗi.

Tất cả những gì ông ta làm không chỉ vì muốn giết chết kẻ thù của ông ta mà còn muốn đánh sập tư tưởng của họ. Đối với ông ta mà nói thì đó chính là tiêu chuẩn hành động cao nhất của ông ta, dùng cách thức của đối thủ để đánh bại đối thủ, gây án trực tiếp, mạnh dạn, nhẫn tâm, không quan tâm đến bất cứ hậu quả nào, ông ta không xử lý hiện trường, giết người xong là đi ngay.

Manh mối của ba vụ án cũng đã trở nên rõ ràng hơn, nhìn từ khoảng cách thời gian, Hoàng Thắng Bình đã tìm đến Chu Bán Sơn trước, sau đó đến tối hôm kia thì giết cả nhà Triệu Tiểu Lỗi, sau đó nữa, ông ta đã chạy đến Thanh Châu, giết chết Ngô Gia Hào vào tối qua. Trong vòng bốn ngày mà ông ta đã gây ra ba vụ án với sáu mạng người.

Trong khoảng thời gian ngắn như thế mà ông ta có thể tìm được chính xác những người đó, chứng tỏ ông ta đã điều tra và theo dõi những người này trong khoảng thời gian rất lâu rồi nên mới nắm rất rõ hành tung của bọn họ.

Lý Kiêu cũng tìm được một số manh mối, anh ta đã phát hiện ra bóng dáng của Hoàng Thắng Bình trong camera giám sát ở gần nhà trọ của Triệu Tiểu Lỗi. Hoàng Thắng Bình mặc đồ công nhân màu kaki, tay cầm một vật dài được bọc trong vải bố, nhìn từ bên ngoài thì chắc đó là một thanh kiếm. Ông ta đội mũ, kéo thấp mũi mũ xuống nên không nhìn rõ được mặt. Rất nhiều chuyên gia có mặt ở đó dựa vào bước chân và hình dáng, về cơ bản có thể chắc chắn đó là Hoàng Thắng Bình.

Bây giờ Hoàng Thắng Bình vạm vỡ hơn so với năm năm trước.

Mục tiêu của Hoàng Thắng Bình vô cùng rõ ràng, đó chính là các anh em trong cùng môn phái với ông ta trước đây, vì vậy phía cảnh sát đã gọi Chu Hữu Ba đến đội cảnh sát hình sự.

Nhưng Chu Hữu Ba không chịu hợp tác, hỏi gì ông ta cũng nói không biết, rõ ràng là muốn chống đối đến cùng, thời gian giữ người của cảnh sát rất hạn chế, đến thời gian thì bắt buộc phải thả người.

Phía cảnh sát đã dùng hết các cách như mắng nhiếc, đánh đập, giày vò nhưng Chu Hữu Ba vẫn giữ thái độ điếc không sợ súng. Trước đây cái tên này là một tên lưu manh, cũng là dân anh chị có tiếng trên đường Nam Hoa, từng bị bắt rất nhiều lần nên ông ta hiểu rất rõ mấy chiêu đó của cảnh sát.

Đường Đào và Tô Phỉ ngồi trước mặt Chu Hữu Ba, bây giờ mọi người đều hi vọng họ có thể có được bước đột phá.

“Chu Hữu Ba, ông có biết Ngô Gia Hào đã chết như thế nào không? Ông ta đã bị Hoàng Thắng Bình đánh đến chết, xuất huyết nội tạng, gãy xương ở nhiều nơi trên cơ thể, cuối cùng thì bị mũi tên đâm xuyên hộp sọ. Ông có biết cái đó gọi là gì không? Là dùng cách của đối phương để đối phó với đối phương, dùng thủ đoạn mà ông giỏi nhất để đánh bại ông. Cả nhà Triệu Tiểu Lỗi cũng đã bị ông ta giết chết, mục tiêu tiếp theo của ông ta chính là ông, ông không sợ sao?”

Tô Phỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Chu Hữu Ba, Chu Hữu Ba tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân lên, biểu cảm rất kiêu ngạo, ông ta nhếch môi rồi nở nụ cười lạnh lùng.

“Được đấy, cô để ông ta đến đây đi, công ty của tôi có tới mấy ngàn vệ sĩ, nếu như ông ta dám đến thì tôi đảm bảo có thể giúp các người bắt được ông ta. Ông ta là cái thá gì, trước giờ tôi chưa từng xem ông ta ra gì.”

Lúc Chu Hữu Ba nói ra những lời đó thì rất tự tin, ông ta có tiền, giá trị của ông ta lên đến hơn một trăm triệu tệ, dưới tay ông ta có rất nhiều công ty, thường ngày ông ta ra ngoài đều có người đi theo, muốn giết ông ta đúng là không dễ.

“Năm đó thật sự Hoàng Thắng Bình đã bị té xuống núi vì không cẩn thận sao?” Đột nhiên Đường Đào hỏi.

Chu Hữu Ba ngây ra, tròng mắt ông ta bất ngờ nhìn xuống dưới, đó chính là hành động đang suy nghĩ. Khi tròng mắt của một người nhìn xuống dưới thì chứng tỏ não của người đó đang hồi tưởng về một cảnh tượng, còn khi tròng mắt nhìn lên trên thì là đang tưởng tượng ra một cảnh tượng, khi tròng mắt nhìn lên thì chắc chắn là người đó đang nói dối.

“Ông ta không bị rơi xuống mà là bị các người đẩy xuống. Là các người đã giết chết ông ta, bây giờ ông ta quay lại để báo thù.” Đường Đào nhấn mạnh hơn.

Lần này, Chu Hữu Ba chớp mắt, hứ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Cậu nói thế nào thì là thế đấy, phiền cậu xác định rõ, bây giờ tôi không phải là nghi phạm, tôi là một công dân hợp pháp, các người làm như vậy là có ý gì? Thẩm vấn tôi sao? Các người làm như vậy, nếu gây tổn hại cho tôi thì ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm đây?”

Chu Hữu Ba lái sang chuyện khác, cố tình lấp liếm, Đường Đào thầm cảm thấy kinh ngạc, nhất định chuyện Hoàng Thắng Bình rơi xuống núi không hề đơn giản.

Chu Hữu Ba liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói với vẻ khó chịu: “Ngày mai tôi còn có cuộc họp, nếu như chậm trễ thì ai trong các người sẽ chịu trách nhiệm đây? Các người có biết tôi là ai không, có thân phận như thế nào không?”

“Tôi biết ông có thân phận gì, cũng biết ông là ai, nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là tính mạng của ông đang gặp nguy hiểm.” Đường Đào nói.

“Đó là chuyện của tôi, các người không cần xen vào.”

Giáo sư Lôi thấy vậy thì chỉ đành bảo họ dừng lại.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang