Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi khai hết, tôi vô tội, đều do Lưu Cường ép tôi, bây giờ tôi khai hết có được coi như lập công không?”

Trong phòng thẩm vấn, khuôn mặt Vương Hải Ba tràn đầy kỳ vọng nhìn Tô Phỉ.

“Có coi như lập công hay không còn phải xem biểu hiện của anh nữa, nói đi.” Tô Phỉ trả lời.

Vương Hải Ba liếm môi nói: “Lưu Cường giết người rồi, anh ta bóp cổ giết chết tình nhân Tiểu Ngọc rồi.”

Tiểu Ngọc chết rồi!

Tô Phỉ hơi kinh ngạc, Đường Đào thật sự có bản lĩnh, chuyện này quả thật đã bị anh đoán trúng.

Tiểu Ngọc tên thật là Giang Tiểu Ngọc, là người chăm sóc hoa. Tối hôm xảy ra sự việc, sau khi Vương Hải Ba và Lưu Cường uống say rồi, hai người lái xe đến khu khai thác phát triển. Lưu Cường chém gió Tiểu Ngọc tốt như nào rồi đề nghị sau khi anh ta ra thì sẽ đến lượt Vương Hải Ba vào.

Không ngờ là còn chưa đợi Vương Hải Ba vào, bên trong đã truyền ra tiếng đánh nhau ầm ĩ. Vương Hải Ba phá cửa vào liền phát hiện Tiểu Ngọc đã bị Lưu Cường bóp chết. Sau khi xảy ra chuyện, Lưu Cường uy hiếp Vương Hải Ba không được phép báo cảnh sát, sau đó tìm một nơi chôn xác Tiểu Ngọc, vội vàng trở về nội thành, chạy trốn suốt đêm. Còn về việc tại sao lại lựa chọn đường đi như vậy, Vương Hải Ba không biết.

Vương Hải Ba cũng thừa nhận anh ta và Lý Sa Sa có quan hệ không đứng đắn, hai người đã thông đồng với nhau từ sớm.

Bên phía Lý Sa Sa cũng nhanh chóng khai ra, nhưng chuyện Lưu Cường giết người xong bỏ trốn cô ta cũng không biết.

Buổi chiều cùng ngày, một đội cảnh sát đi thẳng đến tiệm hoa của Tiểu Ngọc. Cảnh sát tìm được thi thể của Tiểu Ngọc ở dưới một gốc cây thông ở phía sau sân nhỏ. Sau khi Tiểu Ngọc bị giết chết còn bị tưới xăng lên người đốt cháy, phía dưới thi thể còn có những mẩu gỗ chưa cháy hết. Cả người cô ta bị đốt khét lẹt, cuộn thành một đống, vì nhiệt độ cao nên da đầu nứt toác ra, hở cả xương sọ bị đốt thành vàng vàng đen đen. Những người có mặt ở đó đều không nỡ nhìn thẳng, thật sự quá tàn khốc.

Vương Hải Ba vẫn luôn nghiêng đầu không dám nhìn vào hiện trường, cả người đều phát run nhè nhẹ.

Đường Đào và Tô Phỉ cùng bước vào hiện trường xảy ra vụ án. Nhà của Tiểu Ngọc ở bên trong một nông trại nhỏ, phía trước là cửa hàng, phía sau là sân trồng tràn ngập hoa cỏ. Từng hàng hoa tươi được sắp xếp ngay ngắn, hoa cỏ đủ loại màu sắc đang nở rộ.

Phòng ngủ của Tiểu Ngọc là một căn phòng lợp ngói ở phía sau sân. Cửa phòng khép hờ, đẩy cửa vào đã thấy một mùi hương hoa nhè nhẹ ập thẳng vào mặt. Đó là một căn phòng tràn ngập hoa tươi, trên vách tường, trên bàn uống nước, trên tivi, ngay cả trên tủ đầu giường cũng bày đầy hoa tươi. Có thể thấy được Tiểu Ngọc là một người thật sự cực kỳ yêu hoa cỏ.

Bên cạnh bàn trang điểm đơn giản có bày một chậu tường vi trắng, trên bàn trang điểm còn có một khung ảnh. Cô gái trên bức ảnh mặc một chiếc váy dài chấm bi, có đeo tạp dề và khăn đội đầu, trong tay ôm một chậu tường vi trắng. Đôi mắt to cong cong như trăng non, cười tươi vui vẻ, hàm răng trắng như ngọc.

Cô ta chính là Tiểu Ngọc, chỉ mới hai mươi hai tuổi, một cô gái xinh đẹp như hoa.

“Sao rồi, động lòng rồi hả?” Tô Phỉ liếc nhìn, hỏi Đường Đào.

Đường Đào không thèm để ý cô, anh ngồi xổm xuống, phát hiện gốc tường vi trắng này chính là chậu tường vi trắng mà Tiểu Ngọc ôm trong tấm ảnh. Chậu hoa màu hồng nhạt, trên chậu còn có hoa văn bướm vờn hoa.

Nhìn ngắm bốn phía, cả căn phòng chỉ có chậu hoa này là độc nhất vô nhị.

“Biết ý nghĩa của hoa tường vi trắng là gì không?” Đường Đào hoi.

“Không biết, tôi không nghiên cứu mấy cái này lắm.”

“Tình yêu thuần khiết.”

“Xem ra cô ta có vẻ thật sự thích Lưu Cường. Nhưng đáng tiếc cô ta bị lừa rồi, còn chết trong tay của người cô ta yêu nhất. Thật đáng thương.”

Trong góc phòng có một chiếc vali, Tô Phỉ mở chiếc vali ra, bên trong vali xếp các loại quần áo bình thường, một số đồ dùng hằng ngày và tấm ảnh.

“Lạ thật, Tiểu Ngọc muốn đi rồi, đồ đạc cũng đã thu xếp xong hết rồi.”

Tô Phỉ tìm thấy một tấm vé máy bay từ Thanh Châu bay đến Thượng Hải, thời gian cất cánh là ngày hôm sau của hôm xảy ra vụ án. Tiểu Ngọc vì sao lại phải rời đi, cửa hàng hoa của cô đang buôn bán tốt lành, cũng không định bán cửa hàng, vì sao lại vội vàng rời đi?

“Ồ, không ngờ cô ta còn xăm mình nữa.”

Tô Phỉ đưa một tấm ảnh cho anh, đó là một tấm ảnh tự chụp của Tiểu Ngọc. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn, ở trên cánh tay trái có xăm hình một đóa hoa tường vi hồng nhạt, màu sắc hơi trầm, có lẽ đã nhiều năm rồi.

Con dao gọt hoa quả trên mặt đất cũng thu hút sự chú ý của hai người. Trên lưỡi dao rõ ràng còn lưu lại vết máu.

“Tôi nghĩ tôi biết sao lại có vết thương trên cổ Lưu Cường rồi. Lúc đó Tiểu Ngọc và Lưu Cường đánh nhau, cô ta dùng con dao này quẹt qua làm Lưu Cường bị thương, Lưu Cường tức giận nên mới bóp chết Tiểu Ngọc.” Tô Phỉ nói xong lại nhíu chặt lông mày: “Đúng là tên cặn bã, chắc chắn Tiểu Ngọc có tình cảm với Lưu Cường, thế mà Lưu Cường lại coi cô ta như thứ đồ chơi ném cho Vương Hải Ba, quả thật không bằng loài cầm thú. Lúc đó chắc chắn là do cô ta không đồng ý với yêu cầu vô lý của Lưu Cường nên mới đánh nhau với Lưu Cường.”

Đường Đào lắc đầu nói: “Trước mắt trông có vẻ đúng là như vậy, nhưng tôi còn nghĩ đến một điều.”

“Nghĩ đến điều gì?” Tô Phỉ hỏi.

“Vẫn chưa xác định, tạm thời chờ đã.” Đường Đào cố ý ngừng ở đây để khơi dậy sự tò mò của người khác.

Báo cáo khám nghiệm thi thể nhanh chóng được đưa ra. Tiểu Ngọc bị ngạt thở cơ học, sau khi cô ta bị ngạt chết, thi thể lại bị đốt. Đối tượng phát sinh quan hệ tình dục với cô lúc trước tin chắc là Lưu Cường.

Ở trong phòng của Tiểu Ngọc, cảnh sát còn tìm được dấu chân của Vương Hải Ba, Lưu Cường và Tiểu Ngọc. Sau khi giám định, vết máu trên dao gọt trái cây là của Lưu Cường, còn dấu vân tay trên con dao gọt hoa quả là của Tiểu Ngọc.

Hiện trường chôn xác cảnh sát cũng lấy được dấu chân của Lưu Cường và Vương Hải Ba.

Cách hiện trường chôn xác mấy mét, cảnh sát cũng tìm được một thùng nước từng chứa xăng trong một bụi cỏ, bên trên thùng nước còn lưu lại dấu vân tay rõ ràng của Lưu Cường.

Điều tra phát hiện vậy mà Tiểu Ngọc và Vương Hải Ba đều là người huyện Thanh Thủy, hơn nữa còn là người trong một thôn. Bọn họ không chỉ là người cùng quê mà quan hệ còn không bình thường.

Trong phòng thẩm vấn Vương Hải Ba đau lòng gào khóc, nhắc đi nhắc lại anh ta vô tội, cũng không phải cố ý giấu giếm mà chỉ sợ bị trả thù. Vụ án này gần như đã được phá, sau khi Lưu Cường giết chết Tiểu Ngọc thì đốt thi thể, sau đó chạy trốn trong đêm, không ngờ rằng lại xảy ra tai nạn chết đuối ở sông, thi thể bị Triệu Quốc Phú vớt được, tiến hành phạm tội. Trịnh Long vẫn luôn mai phục ở bên cạnh phòng làm việc của Đường Đào lại vô tình nhìn thấy tất cả, vì vậy ông ta đánh lén Trịnh Quốc Phú, cướp mất túi của Trịnh Quốc Phú, lợi dụng chiếc túi này kéo Đường Đào xuống nước theo.

Một vụ án liên hoàn rắc rối, án trong án được hình thành như vậy.

“Tôi thật sự bị oan, tôi không làm gì cả. Kẻ giết người là Lưu Cường, đốt xác cũng là Lưu Cường, tôi… tôi chỉ giúp anh ta đào hố, nhưng đấy cũng là do anh ta ép tôi…”

Vương Hải Ba khóc bù lu bù loa như một người phụ nữ.

Đường Đào vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn vào mắt Vương Hải Ba, cả người anh giống như một pho tượng, Vương Hải Ba chột dạ không dám nhìn vào mắt Đường Đào.

Lúc này trong tai nghe của Đường Đào truyền đến tiếng của Lý Kiêu, anh lạnh lùng gật đầu và cơ mặt cũng có chút giãn ra.

“Vương Hải Ba, anh biết ngôn ngữ của hoa tường vi trắng không?” Đường Đào đột nhiên hỏi một câu hỏi rất kỳ lạ.

“Không biết, sao vậy?”

“Có thể cởi quần áo ra không?” Đường Đào nói.

Vương Hải Ba ngu người, Tô Phỉ cũng hơi bất ngờ. Đường Đào định làm gì thế?

“Cởi quần áo làm gì chứ?” Vương Hải Ba hỏi.

“Tôi muốn nhìn cánh tay của anh, sao, không dám cởi à?”

Trương Lực ở bên cạnh bước đến mở còng tay cho Vương Hải Ba, sau đó cởi áo của Vương Hải Ba xuống. Ở trên cánh tay phải của Vương Hải Ba vẫn còn quấn băng gạc, hình như là bị thương.

“Vết thương của anh là thế nào?” Đường Đào hỏi.

“Không cẩn thận bị ngã thôi.”

“Thế à? Gọi Hàn Lệ đến đây.”

Không bao lâu sau Hàn Lệ đã đến, sau đó mở băng gạc của Vương Hải Ba ra. Một vết sẹo bất quy tắc xuất hiện ra trước mặt mọi người, trên vết sẹo vẫn còn bôi một đống thuốc tím. Hàn Lệ dùng cồn y tế rửa hết thuốc tím đi, vết thương hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người. Một mảng lớn da thịt đã không còn, hở ra cơ thịt ở bên trong, một mảng máu thịt be bét đã bắt đầu thối rữa, thời gian chưa quá ba ngày, viền miệng vết thương còn có thể nhìn thấy một chút xanh đỏ đọng lại.

“Chỗ này của anh chắc là có hình xăm nhỉ?” Hàn Lệ nhìn thẳng vào Vương Hải Ba.

Vương Hải Ba gật đầu, nói: “Đúng, quả thật là có một hình xăm, không ngờ lúc ngã bị thương lại cọ sạch nó.”

“Thôi đừng diễn nữa, chỗ này của anh không phải bị ngã mà là dùng dao cứa cạo.” Hàn Lệ nói.

Khóe miệng Vương Hải Ba giật giật, nhún vai một cái, cố gắng giả vờ như thể rất bình thản.

“Đúng, là tôi cứa đấy, tôi chê nó ngứa mắt, có vấn đề gì à?”

“Chắc hẳn là một con bướm nhỉ.” Đường Đào cười lạnh nói: “Anh và Tiểu Ngọc không chỉ là người cùng quê, hơn nữa còn là người yêu, hai người cùng nhau xăm một cặp hình ghép, một người ở cánh tay phải một người ở cánh tay trái, khi đứng cùng nhau hai cánh tay vừa hay dựa vào nhau. Hình vẽ là bướm vờn hoa, hơn nữa hai người yêu nhau đã nhiều năm rồi, chậu hoa tường vi trắng đó là do anh tặng cho Tiểu Ngọc, đúng không?”

Vương Hải Ba do dự một lát rồi gật đầu thừa nhận.

“Đúng vậy, trước đây chúng tôi là người yêu, nhưng sau này chúng tôi đã chia tay rồi, về sau nữa cô ta trở thành người tình của Lưu cường.”

“Lưu Cường hò hẹn với Tiểu Ngọc tại sao lại mang anh đi cùng? Chỉ đơn giản là người tình thôi à? Nói là chia tay cơ mà chắc chắn mấy người vẫn luôn duy trì mối quan hệ này. Anh với Lưu Cường không những hiểu rõ tình hình của đối phương, thậm chí mấy người còn dâm loạn cùng nhau, có đúng không? Thôi anh không cần già mồm nữa, chúng tôi đã điều tra được mấy người thường xuyên đi với nhau rồi.”

“Đúng, ba người chúng tôi đã phát sinh quan hệ rồi. Chuyện là do Lưu Cường đề nghị, Tiểu Ngọc cũng không phản đối. Tôi thừa nhận tôi không quên nổi cô ta, chúng tôi vẫn luôn duy trì quan hệ.”

Suy đoán của tổ trọng án được chứng minh, quan hệ của ba người này cực kỳ hỗn loạn, ba người Lưu Cường, Vương Hải Ba và Tiểu Ngọc đã vượt qua giới hạn của đạo đức.

“Anh làm sao chứng minh được cái chết của Tiểu Ngọc không liên quan gì đến anh? Lúc Lưu Cường giết người thì anh đang ở đâu?” Tô Phỉ hỏi.

Mặc dù Tiểu Ngọc bị bóp chết, nhưng ai có thể chứng minh Vương Hải Ba không tham gia trong đó chứ?

Vương Hải Ba cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi đã quay lại rồi. Thật ra… thật ra tôi có đam mê quay lén, rất nhiều lần bọn họ “làm việc” tôi đều dùng điện thoại giấu trong phòng để quay lén lại. Lúc đó tôi ra cửa hút thuốc, không hề biết bên trong đó xảy ra chuyện gì.”

“Video đâu rồi?”

“Ở trong một chiếc điện thoại di động khác của tôi, điện thoại giấu ở trong khe gạch ở dưới gầm giường trong phòng tôi thuê.”

Tô Phỉ gật đầu ra hiệu với Trương Lực, Trương Lực lập tức đưa người đi, Vương Hải Ba có nói dối hay không một lát sau liền biết.

Vương Hải Ba nhắm mắt lại, biểu cảm cực kỳ đấu tranh.

“Vì sao ban nãy anh không đưa ra?” Tô Phỉ lại hỏi.

“Tôi sợ, Lưu Cường nói nếu như tôi dám nói linh tinh anh ta sẽ giết tôi.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK