Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Anh nói anh đang ở ngoài sân vào thời điểm xảy ra sự việc. Tôi muốn hỏi một người nhìn lén rõ ràng có cơ hội tận mắt chứng kiến thì sao lại chạy ra rất xa được? Hơn nữa anh và Tiểu Ngọc đã lên kế hoạch mọi thứ từ lâu. Đây là kế hoạch giết người do hai người chủ mưu. Dựa vào đâu mà anh lại tin rằng Tiểu Ngọc có thể giết Lưu Cường? Rõ ràng là hai người đã bàn bạc ổn thỏa rồi. Khi Tiểu Ngọc hành động, mọi thứ đều nằm trong tầm quan sát của anh, lúc ấy anh đang quan sát bên ngoài cửa."

Đường Đào nói xong lại lấy đoạn video do Vương Hải Ba quay, kéo đoạn phim đến thời điểm Tiểu Ngọc bị giết.

Trong video, Tiểu Ngọc bị Lưu Cường đè dưới thân, lúc cô ta vùng vẫy hai tay cố gắng giãy giụa nhưng không thoát ra được, cô ta đã nhìn ra cửa và há to miệng muốn nói gì đó.

"Vương Hải Ba, tự anh xem đi, nhìn môi cô ta kìa. Cô ta đang kêu cứu, đôi mắt cô ta đang nhìn anh ở ngoài cửa, cô ta biết anh đang ở ngoài cửa, cô ta cầu xin anh cứu cổ, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Không phải anh nói nếu cô ta không làm được thì anh sẽ giúp cô ta sao? Cô ta giơ tay ra rõ ràng là để kêu cứu, nhưng anh lại làm như không thấy. Khi anh thờ ơ thì sự mong đợi trong mắt cô ta đã biến mất và trở thành tuyệt vọng, một giọt nước mắt tuôn rơi. Anh có biết cô ta yêu anh nhiều như thế nào không? Cô ta đặt chậu tường vi trắng anh đã tặng cô ta cạnh bàn trang điểm, lúc nào cũng lau chậu hoa sạch sẽ. Cô ta có thể vì anh mà làm tình nhân của Lưu Cường, cô ta có thể chịu đựng sự dâm loạn của các người. Cô ta yêu anh, cô ta đã cho anh tất cả số tiền mà cô ta nhận được từ Lưu Cường. Tôi nghĩ cô ta chắc hẳn đã căng thẳng không ngủ được vào đêm trước khi sự việc xảy ra. Cô ta nóng lòng thu dọn đồ đạc và mua vé máy bay, đợi anh thực hiện lời hứa, đợi anh và cô ta bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng cuối cùng anh lại bỏ rơi cô ta, nhìn cô ta bị giết. Vì cô ta đã chết nên Lưu Cường trở thành kẻ giết người, anh chạy trốn, anh chạy ra ngoài, sau khi suy nghĩ xong hết mọi chuyện thì mới quay trở về. Có lẽ đây là lúc anh động tay động chân với chiếc Bentley của Lưu Cường. Anh đã chỉ Lưu Cường vào ngõ cụt. Lưu Cường say rượu lái xe gây ra tai nạn lại giết người. Chuyện này không liên quan lớn đến anh, nhưng dù sao anh cũng có dính líu đến nó, muốn chạy cũng không thoát được. Bởi thế, khi quay lại, canh đúng giờ anh gọi cho Lưu Cường hai lần nhưng Lưu Cường không trả lời điện thoại. Anh cho rằng chắc hẳn anh ta đã bị tai nạn ô tô, sau đó lập tức uống rượu khiến bản thân say xỉn, chờ cảnh sát đến tìm anh. Say rượu cũng có nhiều lợi ích. Anh có thể che giấu một số vấn đề nhạy cảm bằng cách say quá không nhớ rõ. Còn về những cảnh quay lén thì đó là điều anh đã nghĩ ra từ lâu rồi. Nếu Lưu Cường bị giết thì video này là công cụ của anh để khống chế Tiểu Ngọc. Nếu Tiểu Ngọc chết thì đây là bằng chứng giết người của Lưu Cường. Anh giao nộp nó ra thì có thể lập công và chứng minh sự vô tội của mình. Bởi vì anh bị uy hiếp, đồng thời còn lập công nên tội của anh sẽ rất nhẹ. Vương Hải Ba, anh thấy mình xứng đáng với tấm lòng si tình của Tiểu Ngọc không? Anh đúng là còn không bằng súc vật."

Đoạn video được phát lại một lần nữa, những giọt nước mắt đục ngầu từ trong hốc mắt của Vương Hải Ba chậm rãi rơi xuống.

Đường Đào thở dài nói: "Tôi thực sự khó có thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ lại có thể yêu một người đàn ông đến mức này. Tôi lại càng không thể tưởng tượng nổi sao lại có một kẻ hèn nhát như anh. Anh còn nhớ ý nghĩa của tường vi trắng không? Chắc chắn là trước đây anh nhớ rất rõ, nhưng bây giờ anh đã quên rồi. Anh đã bị hận thù che mờ hai mắt. Ý nghĩa của tường vi trắng là tình yêu trong sáng thuần khiết. Tình yêu trong sáng là gì, là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư. Anh có nhớ lời thề dưới ánh trăng của hai người không? Trong mắt cô ấy, anh là duy nhất, anh là thứ thuần khiết và quý giá nhất của cô ấy, nhưng anh đã phụ một tấm lòng si tình của cô ấy."

“Đừng nói nữa.” Vương Hải Ba nhắm mắt lại và bật khóc.

"Tôi nghĩ chắc cô ấy đã nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình. Chiếc cốc pha lê tình yêu mà cô ấy cẩn thận nâng niu rơi xuống đất vỡ tan tành. Mọi tưởng tượng đều bị xuyên thủng. Cho đến một khắc đó, cô ấy mới hiểu rằng cô ấy chỉ là một con ngốc..."

"Đừng nói nữa, tôi đã nói anh đừng nói nữa!"

Vương Hải Ba đột nhiên rống to lên, hai mắt trừng lớn, trên cổ nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu.

"A, a ha ha..."

Vương Hải Ba há miệng khóc lớn. Dưới tác động tâm lý mãnh liệt của Đường Đào, phòng tuyến tâm lý của anh ta sụp đổ. Lớp vỏ bọc vừa rồi tan tành chỉ trong tích tắc. Cuối cùng anh ta không thể nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngọc nữa, quay mặt đi khóc hu hu như một đứa trẻ.

"Đừng nói nữa, tất cả là lỗi của tôi, tôi có lỗi với cô ấy, tất cả đều là lỗi của tôi. Nhưng Lưu Cường không đáng chết sao? Các người có biết anh ta đã làm gì không? Có biết anh ta đã làm gì tôi không?"

Vương Hải Ba rống to, giống như một con thú đang giận dữ.

Ngược dòng thời gian cách đây vài năm, ở sâu trong núi có một đôi tình nhân thanh mai trúc mã được nhận vào cùng một trường đại học. Nam là Vương Hải Ba, nữ là Tiểu Ngọc. Mặc dù Vương Hải Ba rất nghèo nhưng Tiểu Ngọc vẫn đối xử với anh ta trước sau như một. Hai người nắm tay nhau ngồi dưới gốc đại thụ, buông lời thề hứa trang trọng.

"Anh Hải, đợi đến lúc chúng ta đi học đại học thì dọn ra ngoài sống chung với nhau đi. Em muốn sống cùng anh, sau khi tốt nghiệp em sẽ đưa anh về gặp bố mẹ. Em nghĩ anh xuất sắc như vậy thì bọn họ nhất định sẽ đồng ý." Tiểu Ngọc tựa vào lòng Vương Hải Ba với vẻ mặt hạnh phúc. Cô ta đang đầy khát khao với tương lai, nghĩ đến mọi thứ.

"Yên tâm đi, lần này anh thi đậu rồi, tốt nghiệp xong cũng vào làm ở công ty lớn, bố mẹ em chắc chắn sẽ hài lòng. Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ngỏ lời cầu hôn. Sau đó chúng ta phải mua nhà ở thành phố, rồi mua một chiếc xe cho em, sau đó sinh hai trai một gái, còn phải đưa bố mẹ em lên thành phố ở cùng nữa. Sau đó em cứ yên tâm nuôi con, chuyện kiếm tiền thì giao cho anh là được. Anh nhất định sẽ biến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới."

Hai trái tim non nớt đã gắn chặt vào nhau.

Nhưng hết chờ rồi lại mong, Vương Hải Ba chỉ chờ được sấm sét giữa trời quang. Vị trí của anh ta đã bị thay thế bởi con trai thị trưởng là Lưu Cường. Mười nghìn nhân dân tệ cộng với tiền bảo hiểm hưu trí, đây là khoản bồi thường do thị trưởng đưa ra. Ông bố già của Vương Hải Ba đi khiếu nại thì bị đánh đập và chết trong tình trạng trầm cảm. Thị trưởng rất tức giận về việc này và dọa sẽ đánh gãy chân bất kỳ ai dám nói lung tung. Vương Hải Ba muốn đi báo cảnh sát thì bị bà nội giữ chặt lại. Bà khóc lóc cầu xin Vương Hải Ba đừng bốc đồng, bọn họ không thể đấu lại thị trưởng.

Lên trời không đường xuống đất không cửa, Vương Hải Ba đưa bà nội đến Thanh Châu làm việc. Anh ta khó khăn sinh tồn như cỏ dại, chưa đến nửa năm thì bà nội qua đời, Vương Hải Ba cũng mất đi người thân cuối cùng.

Vào một mùa đông lạnh giá, cô gái mà Vương Hải Ba ngày nhớ đêm mong xuất hiện trước cửa nhà. Cô ta mặc một chiếc áo khoác đệm bông, trên người có một lớp tuyết trắng thật dày, cơ thể run lên vì lạnh. Cô ta cắn môi nở nụ cười ngọt ngào. Đó là Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc đã bỏ học, đi ngược lại mong muốn của bố mẹ mà đến Thanh Châu làm việc, liều lĩnh đến bên cạnh người yêu thanh mai trúc mã của mình một lần nữa.

Mùa đông năm ấy trời rất lạnh, nhưng trái tim bọn họ lại rất ấm áp, và bọn họ lại một lần nữa tràn đầy hy vọng sống.

Tình cờ, Vương Hải Ba gặp Lưu Cường, con trai của thị trưởng. Mặc dù Lưu Cường thay thế anh ta, nhưng Lưu Cường chơi bời lêu lổng cũng chỉ học được một năm đã bị đuổi học. Dù vậy, Lưu Cường vẫn sống rất sung túc, lái xe sang, ôm người đẹp, tận hưởng cuộc sống giàu sang được vô số người ghen tị.

Khi đó, Vương Hải Ba vẫn còn đang loay hoay làm việc trong nhà máy nhỏ, và sự chênh lệch một lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa giận trong lòng anh ta.

Vương Hải Ba bắt đầu cố tình điều tra tiếp cận Lưu Cường, nhưng Lưu Cường thì lại hoàn toàn chướng mắt Vương Hải Ba.

Đang lúc Vương Hải Ba không biết làm sao thì anh ta đã nghĩ đến Tiểu Ngọc. Khi anh ta thử thăm dò nói cho Tiểu Ngọc biết ý tưởng của mình, Tiểu Ngọc đồng ý ngay lập tức. Cứ như thế, Tiểu Ngọc đã trở thành người tình của Lưu Cường.

Cũng dựa vào mối quan hệ này mà Vương Hải Ba đã tiếp cận vợ của Lưu Cường, Lý Sa Sa. Cuối cùng kéo Lý Sa Sa xuống nước, phát triển thành tình nhân. Hai người phân công làm việc, Tiểu Ngọc lấy lý do mở cửa hàng hoa mà liên tục đòi tiền Lưu Cường.

Còn Vương Hải Ba thì lợi dụng Lý Sa Sa.

Sau khi có tiền trong tay, Vương Hải Ba quyết định thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch trả thù của mình, giết chết vợ chồng Lưu Cường. Mặc dù Tiểu Ngọc rất lo lắng nhưng cô ta vẫn làm theo. Vương Hải Ba vẫn luôn núp ngoài cửa quan sát chăm chú. Một khi Tiểu Ngọc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta sẽ lao vào để giúp đỡ.

Nhưng khi Tiểu Ngọc bị Lưu Cường đè dưới người thì Vương Hải Ba lại lùi bước. Anh ta sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Lưu Cường, Tiểu Ngọc giơ tay cầu cứu anh ta nhưng anh ta lại nghiến răng xoay người bỏ chạy. Vương Hải Ba trốn bên ngoài liên tục nện vào cây cột điện bên đường, lệ rơi đầy mặt.

Cứ như thế, Tiểu Ngọc đã kết thúc cuộc đời của mình. Để xóa sạch mối quan hệ với Tiểu Ngọc, Vương Hải Ba đã xúi giục Lưu Cường đốt xác Tiểu Ngọc. Trên đường trở về, thật ra anh ta cũng có cơ hội giết Lưu Cường, nhưng anh ta vẫn không dám xuống tay.

Sau khi Lưu Cường về đến nhà vốn muốn lái xe chạy trốn nhưng Lý Sa Sa đã lấy chìa khóa đi. Vì thế anh ta chỉ có thể chạy mô tô, không ngờ chiếc mô tô rơi xuống hố bên đường rồi lao xuống sông khiến anh ta tử vong. Nếu anh ta lái xe rời khỏi bờ đê thì cùng lắm là bánh trước bị kẹt trong hố và sẽ không chết. Có lẽ đây là ý trời.

"Tiểu Ngọc đúng là mù mắt nên mới coi trọng một kẻ vô dụng như anh. Người như anh mà cũng xứng có bạn gái à, ông trời thật không công bằng. Khóc đi, nếu không khóc sẽ không có cơ hội nữa."

Kết thúc cuộc thẩm vấn, Tô Phỉ bỏ đi mà không ngoái đầu lại.

"Tôi..."

Vương Hải Ba còn muốn nói điều gì đó, nhưng Đường Đào cũng bỏ đi mà không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Theo khẩu cung của Vương Hải Ba, cảnh sát đã nhanh chóng tìm thấy camera hành trình bị vứt bỏ, thu thập bằng chứng liên quan, vụ án được giải quyết.

Nghe nói người nhà Tiểu Ngọc đã bán hết hoa của Tiểu Ngọc, duy chỉ có chậu tường vi trắng bị ném vỡ trên đường cái, cánh hoa trắng nát bươm.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK