Tổ trọng án lập tức chia ra hành động.
Đường Đào lái xe đến khu thành cổ của thành phố Nam Hoa, phối hợp với đồn công an địa phương tìm được nhà cũ của Chu Bán Sơn, đây là nhà tứ hợp viện tiêu chuẩn của Giang Nam, nhà cũng là nhà lợp ngói của thế kỷ trước, hai con sư tử đá đứng thẳng trước cửa, tấm biển treo trên cửa đã cũ nát, dây leo mọc đầy trên tường rào, vài loài hoa cỏ dại rậm rạp khắp nơi.
Cảnh sát Tiểu Vương cho biết Chu Bán Sơn đã không nhận đồ đệ từ rất nhiều năm trước, vẫn luôn sống một mình, ông cụ đã gần tám mươi tuổi rồi nên lúc rảnh rỗi thường ở trong sân phơi nắng chứ rất ít khi ra ngoài, cứ cách mười ngày, người tình nguyện ở địa phương sẽ tới thăm ông cụ.
Đường Đào tiến lên gõ cửa.
Trong sân không có ai trả lời.
"Ông cụ Chu có ở đây không?" Đường Đào vừa gõ vừa gọi.
Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ.
Đường Đào thử đẩy cửa nhà, cửa nhà hé ra một khe hở lộ ra chốt cài bên trong, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy cửa phòng trong sân đều đóng chặt.
Hình như còn đang nghỉ ngơi.
"Ông ơi, có người đến thăm ông, mau mở cửa nào, cháu là Tiểu Vương ạ." Tiểu Vương cũng gọi vài tiếng.
Nhưng trong phòng vẫn không có âm thanh, Đường Đào linh cảm đã có chuyện không hay xảy ra.
"Tôi vào xem."
Tô Phỉ lùi lại hai bước rồi vọt lên, chân phải đạp một bước đệm vào tường bật qua tường rào nhảy xuống, không lâu sau đã mở chốt cửa ra.
Mặt sân được lát bằng đá xanh, vài dụng cụ sử dụng để luyện võ được để dựa vào tường, tạ đá, chùy đá, giá vũ khí còn có hai cọc người gỗ. Bên trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ dị.
Ba người chia ra gõ cửa ba phòng.
Cửa phòng chính khép hờ, Đường Đào đẩy cửa đi vào, mùi nhang nến phả vào mặt, trong phòng chính thờ phụng một bức chân dung, dựa theo chữ viết thì người này là lão tổ sư gia của nhà họ Chu, nến điện trên bàn vẫn đang tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt.
Phía sau nhang nến còn đặt một quyển sổ nhỏ hơi cũ, Đường Đào cầm quyển sổ lên, trong quyển sổ có ghi chép danh sách đệ tử Chu Bán Sơn thu nhận, toàn bộ đều được viết tay bằng bút lông theo lối chữ Triện.
Đời này ông ta thu nhận tổng cộng mười đồ đệ, mỗi đồ đệ đều có tên và xuất xứ.
Ngô Gia Hào tên là Tử Phòng, đây là hiệu của Trương Lương, Chu Hữu Ba tên là Tử Kính, là tên hiệu của danh sĩ Tam Quốc - Lỗ Túc, Triệu Tiểu Lỗi tên là Tử Kỳ, đây là tên của Chung Tử Kỳ trong Bá Nha và Tử Kỳ.
Không biết vì lý do gì mà trang ghi tên cuối cùng của quyển sổ bị xé mất, từ dấu vết xem ra cũng lâu lắm rồi, trong này hẳn còn ghi lại một vài đệ tử.
Cạnh phòng chính có một phòng nhỏ, bên trong đặt vài giá sách, trên giá sách đặt các loại sách cổ Tứ Thư Ngũ Kinh, cũng không thiếu kinh Phật, trên tường trong phòng nhỏ treo một bức tranh chữ, bên trên viết một chữ "hối" theo lối viết thảo.
Một chiếc bàn đọc sách được đặt ở chính giữa, từ những thứ này xem ra đây là phòng đọc sách.
Trên bàn sách có khắc một bài thơ.
Thủ đô dời đến võ hương, Thái Nguyên thành trung ương, quốc tửu lão bạch phần, quốc yến ngọc mễ thang, quốc ca Sơn Tây bang, quốc ngữ ngũ đài xoang
"Đường Đào!"
Tiếng gọi của Tô Phỉ từ phòng sát vách truyền tới.
Đường Đào vội vã chạy vào, chỉ thấy trong phòng có một ông cụ tóc bạc phơ ngã trên mặt đất, ông ta cuộn tròn trên đất, trong tay nắm một con dao găm, dưới bụng có vài vết dao cắt, trong đó có một vết cắt khoét ra một lỗ hổng lớn, nội tạng bị lòi ra, vết máu loang lổ dưới thân đã đông lại từ lâu, cả người ngã trong vũng máu bắt đầu thối rữa, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, xem ra đã chết được vài ngày.
"Đúng rồi, ông ta chính là Chu Bán Sơn." Tiểu Vương nhận ra người chết.
Chu Bán Sơn đã chết, Đường Đào quan sát xung quanh, cửa sổ nguyên vẹn, trong phòng không có dấu vết đánh nhau.
Chẳng lẽ là tự sát? Chỉ là nếu một người đã muốn tự sát thì vì sao lại phải đâm mình nhiều nhát như vậy?
Hàn Lệ và giáo sư Lôi vội vã đến thành phố Nam Hoa ngay trong ngày, lập tức tiến hành khám nghiệm hiện trường.
Hôm qua, Nam Hoa có mưa rơi, cảnh sát không lấy được dấu chân nào có giá trị trong sân, tuy vậy cảnh sát vẫn lấy được một vài dấu chân rõ ràng trong phòng ngủ.
"Người này đi một đôi giày thể thao Converse, chiều cao khoảng một mét bảy, thân hình hơi gầy, chân trái của người này hơi phình ra hình chữ bát, người này đi từ cửa vào ngồi xuống bàn, sau đó đi đến trước mặt người bị hại, lượn quanh cái bàn một vòng rồi rời khỏi phòng ngủ."
Tô Phỉ dứt lời thì phía Lý Kiêu cũng phác họa hình 3D xong, một tuyến đường hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người.
"Kẻ tình nghi rời đi bằng cách nào? Từ cửa phòng mà tôi đi vào hay từ bên trong bật chốt cửa ra, chẳng lẽ kẻ đó sau khi cài chốt cửa rồi vượt qua tường rào rời đi?"
Suy nghĩ của Đường Đào nhanh chóng được chứng thực, cảnh sát phát hiện ra một dấu chân rõ ràng ở góc Tây Bắc cạnh cửa chính, vài vòng dây bìm bìm trên tường cũng có thể chứng minh từng có người giẫm lên bờ tường, bên ngoài tường rào là một con đường bằng đá, vừa khéo thông ra ngoài đường cái.
Đạp một bước lên tường rồi nhảy qua tường rào, có thể thấy được người này tương đối cường tráng, gần như tất cả mọi người đều nghĩ tới một kẻ, đó chính là hung thủ giết chết Ngô Gia Hào!
Chu Bán Sơn là sư phụ của Ngô Gia Hào, vậy thì hung thủ hoàn toàn có thể là cùng một người. Sau khi kiểm tra thì tất cả vật phẩm có giá trị đều ở đây, chỉ có một thanh trường kiếm treo trên tường là biến mất.
Rất nhanh đã có báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ.
Thời gian Chu Bán Sơn tử vong là vào bốn ngày trước, thế nhưng nguyên nhân tử vong là mổ bụng tự sát.
Kết quả này hoàn toàn khác xa so với suy đoán của mọi người.
"Sao tự sát lại có nhiều vết thương như vậy? Vì sao ông ta lại muốn đâm mình nhiều nhát như thế?" Tiểu Vương không hiểu nổi.
"Đã nghe vết cắt thử bao giờ chưa? Đường Đào, anh giải thích qua đi."
Đường Đào gật đầu nói: "Vết cắt thử dùng để chỉ vết thương do người tự tử tạo ra trong lúc tự tử, nhưng vì tâm lý do dự nên hay dùng vật sắc thử đâm chọc thăm dò trên người mình. Vì vậy, trên thi thể thường có một hoặc một vài vết thương nông sâu không đồng nhất, loại vết thương này thường thấy nhiều ở vùng ngực bụng và cổ, nếu người đó quyết tâm tự sát vậy thì vết thương sẽ càng ngày càng sâu cho đến khi giết chết chính mình."
"Vậy phải giải thích thế nào về vết thương nằm ngang ở phần bụng của ông ta? Sao tôi cứ cảm thấy... cảm thấy rất kỳ quái, giống như võ sĩ Nhật Bản mổ bụng tự sát vậy." Tiểu Vương vẫn còn hơi hoang mang.
"Có thể là vì muốn mình chết nhanh hơn, khám nghiệm tử thi cặn kẽ còn phải chờ tôi giải phẫu xong mới có thể đưa ra kết luận, đưa thi thể đi đi."
Hàn Lệ xoay người rời đi, trợ lý Tiểu Đóa lập tức cho người cất thi thể vào trong túi mang ra sân.
Rất nhiều người tụ tập trước sân, cựu đồn trưởng của đồn công an cũng đến, ông ta và Chu Bán Sơn là bạn tốt, tình cảm cũng rất tốt.
Qua lời của cựu đồn trưởng, mọi người biết được nguyên quán của Chu Bán Sơn là người Sơn Tây, sau khi ông ta chuyển đến thành phố Nam Hoa mới đổi hộ khẩu, mấy người đồ đệ đều được thu nhận khi còn ở Sơn Tây. Sau khi đến Nam Hoa ông ta chỉ nhận duy nhất một đệ tử, người này tên là Hoàng Thắng Bình, Chu Bán Sơn đặt cho ông ta cái tên Vô Niệm, người Hương Bình Hà Nam, vóc dáng người này không cao lớn, trầm mặc ít nói, rất ít khi nói chuyện. Năm năm trước, trong lúc mấy thầy trò lên núi Nam Đài du lịch thì Hoàng Thắng Bình bị rơi xuống vách núi rồi rơi vào sông Thanh Long.
Lúc đó, cảnh sát huy động rất nhiều lực lượng tiến hành lục soát tìm kiếm nhưng không tìm thấy Hoàng Thắng Bình, về sau kết luận là mất tích. Vì ông ta không có thẻ căn cước nên đến tận bây giờ cảnh sát vẫn chưa thể xác định được thân phận thật của ông ta, cũng vì chuyện này mà Chu Bán Sơn bị đả kích rất lớn, sau đó ông cụ nản lòng thoái chí nên tuyên bố lui về ở ẩn.
Hoàng Thắng Bình mất tích rất nhiều năm, tài liệu về ông ta đã gạch bỏ từ lâu, về mặt pháp lý thì người này đã tử vong rồi.
Khiến người ta kỳ quái là chiều cao dáng người của Hoàng Thắng Bình gần như trùng khớp với suy đoán của Tô Phỉ.
Một người chết sao có thể xuất hiện ở trong nhà Chu Bán Sơn? Lẽ nào ông ta vẫn chưa chết?
Mấy người Tô Phỉ đi theo cựu đồn trưởng đến núi Nam Đài, còn Đường Đào thì ở lại hiện trường phát hiện vụ án, nghiêm túc giở xem sách do Chu Bán Sơn cất giữ.
Năm đó, nơi Hoàng Thắng Bình rơi xuống vực là một đài quan sát dưới cây đại thụ nằm ở nơi cao nhất trên núi Nam Đài, nơi này cách mặt sông khoảng hơn trăm mét. Người báo cảnh sát khi đó chính là Ngô Gia Hào và Triệu Tiểu Lỗi, hai người báo rằng lúc Hoàng Thắng Bình trèo qua xích sắt để chụp ảnh đã xảy ra bất trắc. Khi đó, cảnh sát nhặt được điện thoại di động của Hoàng Thắng Bình cạnh vách đá nên đã nhận định Hoàng Thắng Bình trượt chân ở chỗ đó rồi rơi xuống vách núi.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !