• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày mà Cẩn Y và Ngô Hiểu mong chờ cũng đã đến. 

Hôm ấy đúng vào hai giờ sáng, ngôi biệt thự màu trắng lộng lẫy nhất ở Giang Hoa sáng rực đèn. Ngô Hiểu vội vã bế Cẩn Y từ trên lầu đi xuống, gương mặt anh tuấn căng thẳng đến nổi gân xanh. Tiếng rít khe khẽ của Cẩn Y khiến mỗi bước chạy của anh giống như đang dẫm lên đinh nhọn. 

Mộc Vu và Hà Đình đã đợi sẵn ngoài xe, Tiểu Mai tay xách nách mang chạy theo phủ chăn cho cô chủ. Ai cũng căng thẳng như chính mình mới là người bị đau bụng sắp sinh em bé. 

Đường đến bệnh viện không xa nhưng Ngô Hiểu thấp thỏm trông đứng trông ngồi giống như phải vượt suối lội đèo mấy ngày mới tới. Ngày dự sinh của Cẩn Y còn đến một tuần nữa nhưng hiện tại cô đã có dấu hiệu sắp vỡ nước ối rồi. 

Anh ôm cô trong vòng tay mình, hết xoa bụng, xoa lưng rồi vuốt mặt, không ngừng nói lời dỗ dành. 

- Sắp đến bệnh viện rồi, em cố gắng lên nhé, một chút nữa thôi, nếu bấu vào anh giúp em đỡ đau hơn thì bấu chặt hơn nữa đi, anh không đau đâu. 

Suốt đoạn đường Ngô Hiểu không ngớt lời trìu mến, móng tay của Cẩn Y đâm vào da làm anh chảy máu cũng không nhăn mặt than đau. Từ đầu đến cuối đều giữ nét mặt dịu dàng nhất để trấn an cô hết mức có thể. 

Cẩn Y vào phòng sinh, Ngô Hiểu sát cánh bên cạnh không rời. Anh sợ cô thấy tủi thân khi giây phút vượt cạn không có mẹ ruột lẫn mẹ chồng, nên đã bỏ tiền chỉ định bác sĩ hộ sinh là một người phụ nữ có thâm niên trong nghề, tuổi tác thuộc hàng trung niên, ăn nói mềm mại, hướng dẫn Cẩn Y từng động tác từ nhỏ nhặt nhất để cô không bỡ ngỡ, cũng không thấy quá đơn độc trong thời khắc đặc biệt này. 

Ngô Hiểu cầm khăn tay chậm nhẹ mồ hôi trên trán Cẩn Y, anh bao bọc bàn tay lành lạnh của cô trong tay mình, nhìn cô oằn mình đau đớn anh chỉ ước mình có thể gánh chịu thay cô. 

- Cố thêm chút nữa nhé… Sắp ra rồi… 

Nữ bác sĩ nhẹ nhàng chỉ bảo, khích lệ tinh thần của Cẩn Y, cô đau đến không biết mình là ai nữa, hai tay bấu chặt Ngô Hiểu la thất thanh một tiếng. 

- Oe… Oe… 

- Ra rồi, ra rồi, Cẩn Y giỏi quá… 

Nữ bác sĩ hô lên một tiếng, cả Ngô Hiểu và Cẩn Y đều nhìn nhau thở gấp, bồn chồn và vui mừng trộn lẫn vào nhau, cảm xúc lúc này có lẽ không một áng văn nào có thể diễn tả hết được. 

 

Cái khoảnh khắc chính tai mình nghe, chính mắt nhìn thấy người phụ nữ của đời mình vì mình mà chịu cơn đau như bị đâm vào phổi, như ai có đó rút xương trong người để sinh cho mình một bé con khỏe mạnh mà đau nhói cả tim. 

Và thêm cái khoảnh khắc nghe bé con cất khóc đầu tiên chào cuộc đời, được nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó giống như đang giận dỗi, nhìn mấy sợi tóc mỏng manh còn ướt dính sát vào da đầu, nhìn từng ngón tay, ngón chân nhỏ xíu của con sau bao ngày mong mỏi. Giây phút ấy đã quật ngã một Ngô Hiểu mạnh mẽ nhất, đã làm mắt anh đỏ rồi nhỏ giọt rơi ra. 

Anh ôm con trong tay gục lên vai Cẩn Y, thì thầm chỉ để riêng mình cô nghe thấy. 

- Ngô phu nhân, vất vả cho em rồi, nhìn xem… con giống em lắm này. 

Cẩn Y dù đang mệt cũng phải bật cười, cô không biết đã nghe câu này bao nhiêu lần trong suốt thời gian mang thai. Mỗi khi lấy được ảnh siêu âm định kỳ về anh đều dành cả buổi để nhìn ngắm, lần nào cũng nói có một câu "bé con rất giống em." Nhưng trẻ sơ sinh thì rất giống nhau, làm sao biết là giống ai được chứ. 

- Ông xã, anh muốn con giống em tới vậy sao? 

Cẩn Y ngắm cái miệng nhỏ chúm chím của bé con, môi cong lên một đường chứa đầy mãn nguyện và hạnh phúc. 

Ngô Hiểu cũng cười, nụ cười này chứa cả hạnh phúc và cưng chiều. 

- Thật ra anh luôn ao ước chúng ta có thật nhiều con, mỗi một đứa đều mang đường nét giống em, là một nhân bản của em, bám theo anh cả ngày, để anh không thấy quá nhớ em trong một giây nào đó mà em có không ở bên cạnh. 

Cẩn Y bị chính sự cưng chiều và luôn tỏa yêu thương của anh làm cho vui vẻ. Những ngọt ngào này cô có nghe cả đời không thấy chán. 



Đại thiếu gia Ngô Khinh Vũ sinh ra đã ngậm thìa vàng, ba là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thời Vạn lớn nhất cả nước, còn sở hữu rất nhiều chi nhánh con rải rác từ Bắc vào Nam. Mẹ là chủ thương hiệu rượu nổi tiếng Phi Ân, thời gian gần đây cũng mới mở hàng loạt cửa hàng trưng bày cả trong nước và ngoài nước. Gia thế hiển hách không ai dám đụng vào, mới vừa lọt lòng đã được papa sang tên 30 phần trăm cổ phần làm quà "gặp mặt."

Nói về việc kinh doanh thì Ngô Hiểu là một con cáo già. Còn luận về việc cưng chiều vợ thì cả vùng đất phía nam này không ai nổi tiếng qua anh, mà khả năng chăm con và chiều chuộng con cũng không ai bằng. Nhân viên ở Thời Vạn sẽ thường xuyên nhìn thấy hình ảnh ông chủ của mình bế con đến công ty, vừa họp vừa cho con bú bình, tiểu thiếu gia vừa nhăn mặt đã vội vàng kết thúc cuộc họp dành cả buổi để dỗ.

 

Giỗ năm thứ hai của ba mẹ Cẩn Y, cũng như năm trước, Ngô Hiểu đã dặn dò Mộc Vu chuẩn bị sẵn mọi thứ. Mặt trời còn chưa lên, gia đình nhỏ của Ngô Hiểu đã lên đường. 

Tiểu Vũ đã gần sáu tháng tuổi, cậu bé ngồi trong lòng mẹ căng đôi mắt to tròn nhìn ba lái xe điêu luyện, mỗi lần ba đánh vô lăng liền cười tít mắt. 

Ngô Hiểu bế Tiểu Vũ trên tay, xách giỏ đồ cúng đi bên cạnh Cẩn Y, mỗi lần đến ngày này cô đều không kìm lòng mình mà bật khóc. Ngô Hiểu biết thế nên luôn an ủi cô, cứ đi được vài bước sẽ đưa mắt nhìn cô trông chừng sợ cô quá đau buồn mà anh không hay. 

Một nhà ba người thắp nhang trước hai ngôi mộ. Cẩn Y sờ ảnh ba mẹ mình nghẹn ngào lên tiếng. 

- Ba mẹ, hôm nay con đưa Tiểu Vũ đến thăm hai người đây. 

Thời gian trôi quá nhanh, khiến cô không kịp nhìn lại, đến khi nhớ đến thì lại đi hết một năm nữa rồi. Có những lúc tưởng chừng đau thương kia sẽ quật ngã cô rồi vùi sâu vào vũng bùn sâu không thấy đáy nhưng may mắn thay, bốn mùa xuân, hạ, thu, đông qua đi, có một Ngô Hiểu luôn đưa tay về phía cô, kéo cô ra khỏi những ký ức đau thương cùng cực. Vết thương ấy dẫu vẫn còn âm ỉ ở nơi tim nhưng bên cạnh cô là liều thuốc mang tên Ngô Hiểu, nên cô chưa một lần nào "đột quỵ" bởi cơn đau ấy.

Cẩn Y lau nước mắt đứng lên, chuẩn bị ra về nhưng khi cô vừa quay lại thì Ngô Hiểu đã quỳ một chân trước mặt cô, tay phải ôm Tiểu Vũ, tay trái giữ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. 

Cẩn Y giật mình, tim đập thình thịch, thời gian ở bên anh, cô không thể đếm hết bao nhiêu sự lãng mạn anh dành cho mình. cô biết khoảnh khắc này là gì nhưng vẫn rất bất ngờ và xúc động. Còn bé con Tiểu Vũ thì ở trên tay papa cười toe toét, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

- Cẩn Y, anh vẫn còn nhớ em đã từng nhắn gửi rằng anh vẫn chưa cầu hôn em. Anh thề là chưa bao giờ anh ngừng nghĩ về điều này, anh đã lên rất nhiều kế hoạch về một buổi cầu hôn lãng mạn ở một nơi sang trọng có nến có hoa nhưng rồi điều phải gạt bỏ hết. Vì em đặc biệt nên anh không muốn ngày trọng đại lại diễn ra quá đỗi tầm thường. Vậy nên nhân ngày hôm nay, trước mặt ba mẹ, anh muốn xin được ngỏ cưới em về làm vợ. Cẩn Y… gả cho anh nhé? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK