• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tất cả” Cẩn Y nhẹ nhếch môi giễu cợt, cô còn không hiểu nổi mình, vậy mà một người xa lạ lại nói hiểu hết về cô. Anh ta gặp được cô mấy lần, còn không biết đã nhìn rõ mặt cô hay chưa mà tự tin nói thế. Nhưng không biết tại sao cô lại tin là anh ta không hề nói dối. 

Cả hai im lặng, một tiếng thở nhẹ cũng chẳng nghe, không có một đề tài nào để mở đầu, điện thoại cứ để như vậy đến tận khuya, đến khi nghe tiếng thở đều của cô gái ở đầu dây bên kia Ngô Hiểu mới tắt máy. 

Anh rót thêm một ly rượu thơm nồng, uống cạn một hơi không do dự, vị của khói ám đặc cổ họng anh chát ngắt, đầu lưỡi tê rần rồi lành lạnh khi một chút ảm đạm đi qua. 

Ngô Hiểu nhìn màu hổ phách sóng sánh bên trong chai rượu đắt tiền, mọi thứ cực kỳ nhạt nhẽo nhưng anh không rời mắt cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên lần nữa. Anh mở loa lớn ngả lưng ra sau nghe báo cáo. 

– Ngô tổng, tất cả camera đều đã bị thiêu hủy hết trong đám cháy không thể phục hồi được nữa. 

– Có bị ai phát hiện không? 

– Dạ không nhưng mà hôm nay Trình Viễn có tới gần trường bắn, có thể hắn ta đã nhìn thấy Vương tiểu thư rồi. 

Trình Viễn là khách quen của trường bắn Lệ Nam, chiều hôm nay lúc Cẩn Y ra về cũng là lúc hắn tới, hắn là cấp dưới của Dương Phong, để lấy lòng ông chủ chắc chắn mồm mép phải hoạt động hết công suất. 

Ngô Hiểu rủ mắt, gương mặt anh tuấn rõ ràng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên từng khúc. Anh tắt máy không hỏi thêm câu nào, chậm rãi đi về phòng ngủ thả mình trên giường lớn, quả não nhiều nếp nhăn ghi nhớ kỹ cái tên “Trình Viễn.”

************

Buổi sớm tháng bảy nắng dịu nhẹ, từng tia ấm áp xuyên qua lớp kính dày, tưới lên khuôn mặt mềm mại của một đoá hoa u buồn cả trong giấc ngủ. 

Cẩn Y bị nắng sớm đánh thức, cô khẽ chớp mắt cảm nhận lại dư vị của một đêm ngon giấc, từ lúc nào một giấc ngủ ngon đối với cô lại phù phiếm đến như vậy? Đến mức cô luyến tiếc và không nhớ rõ nó như thế nào. 

Cô thả hai chân xuống giường, chiếc điện thoại áp trên tai mất điểm tựa rơi xuống sàn nhà, lúc này cô mới sực nhớ ra tối đêm qua cô đã ngủ quên khi còn đang nghe điện thoại của Ngô Hiểu. Cô không thắc mắc tại sao anh ta có số điện thoại của mình, chuyện cỏn con này có khó gì với ông chủ Thời Vạn. 

Cẩn Y mở lại lịch sử cuộc gọi, cô nghĩ rằng anh ta đã tắt máy rất sớm nhưng nhìn số giờ hiển thị hai mắt cô khẽ híp lại không dám tin, bốn tiếng 45 phút. Anh ta bị điên sao? 

Cô có vắt óc ra cũng không hiểu nổi tại sao anh ta lại giúp mình? Một người cao ngạo lạnh lùng như vậy lại nói sẽ cho cô mượn nhà để nghỉ chân. Cô nhớ anh ta từng nói, chẳng một ai trên đời này thật tâm đối đãi với ta, vậy cô có thứ gì đáng giá để anh đòi khi cho cô vay những phút giây quý báu của mình?

“Cốc cốc.”

– Tiểu thư, em chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị rồi. 

Tiểu Mai mang thức ăn vào phòng, thấy thần sắc của Cẩn Y đã tươi tắn hơn cô cũng bớt lo lắng. 

– Dương Phong đã đi làm chưa? 

Nỗi khiếp sợ ngày hôm qua vẫn chưa tiêu tan, Cẩn Y biết anh ấy ít nhiều sẽ khó chịu, lúc này cô không muốn gặp anh.

Tiểu Mai ngồi xuống giường gấp chăn lại gọn gàng. 

– Thiếu gia đã đi từ sớm rồi, còn dặn dò nhà bếp hầm canh bổ cho chị nữa. 

Cẩn Y cười lạnh đi vào phòng tắm, lúc trở ra cũng không còn tâm trạng dùng bữa sáng nữa, Tiểu Mai thúc ép mãi cô mới miễn cưỡng uống hết ly sữa. 

Cẩn Y vừa tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh, cô chẳng có mục tiêu cụ thể nào sau khi ra trường, bởi vào ngày tốt nghiệp Dương Phong đã cầu hôn cô. Những tưởng sẽ an phận bên người chồng tài giỏi nào ngờ mọi chuyện lại chệch hướng tới mức này. Trước đây chưa từng nghĩ sau này mình sẽ như thế nào, hôm nay cảm thấy con đường phía trước còn mịt mù hơn bão cát ngoài hoang mạc. 

Cô đứng trên cầu thang tầng hai nhìn xuống dưới nhà, đợi Từ quản gia vừa xách giỏ đi siêu thị liền lén lút đi lên tầng ba.

Tầng ba chỉ có hai phòng, phòng làm việc và phòng ngủ tạm thời của Dương Phong, cả hai phòng đều có khóa mật mã. Cẩn Y tùy tiện nhập vài con số nhưng tất cả đều sai, cô bỏ cuộc đi về phòng mình gọi chú Lư tới đón. 

Thời gian trước Dương Phong luôn dịu dàng với cô từng chút, cũng chưa từng nhắc chuyện chăn gối với cô nhưng sau khi biết cô tới trường bắn Lệ Nam thì lại thay đổi thái độ. Đã không lấy được thông tin gì thì thử khiêu khích một chút, để xem anh ấy có lộ ra điều gì hay không.

Cẩn Y mặc kệ lời nhắc nhở của Dương Phong, cô nhờ chú Lư chở tới trường bắn Lệ Nam quyết giành trọn con điểm 10 để lấy một chút manh mối từ Ngô Hiểu. Cái lần không được thì cố mà tìm, cái ở trước mắt thì phải tận dụng cơ hội để nắm. 

Hôm nay thời tiết rất đẹp, không quá oi bức, Cẩn Y mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa. Trời sinh cô môi đỏ, mi cong, nước da trắng sứ nên khi ra ngoài cô rất ít khi trang điểm, mặt mộc vẫn rất động lòng người. 

Quản lý ở Lệ Nam đưa Cẩn Y vào khu tập bắn, anh ta lấy khẩu súng mà hôm qua cô sử dụng đặt lên bàn. Cẩn Y dựa theo trí nhớ lắp đạn vào súng, môi tự giễu cợt chính mình, không ngờ có một ngày cô lại cầm loại vũ khí này trên tay. 

Cẩn Y bước ra nơi tập bắn, giơ cao súng, mắt trái nhắm lại tập trung tia rõ mục tiêu ở phía trước, ngón trỏ bóp cò. 

“Pằng.” 

Bảy điểm. 

Cẩn Y mở lớn hai mắt còn không tin là mình bắn trúng bia, cô nghi ngờ bước lại gần sờ vào vết lõm, quả thật trúng rồi, cô còn tưởng phải mất vài tháng mình mới làm quen được cách cầm súng, xem ra cũng không quá khó.

Còn đang mải mê tự khen thưởng chính mình thì tiếng vỗ tay chậm rãi ở phía sau vang lên, Cẩn Y quay đầu, Ngô Hiểu nâng nhẹ khoé môi tán dương cho cú bắn có điểm lần đầu tiên. 

Cẩn Y không nghĩ một người bận rộn như anh ta sẽ có thời gian thường xuyên đến đây, cô bước lại gần cười nhẹ. 

– Ngô tổng tới bắn súng sao? 

Ngô Hiểu nhìn gương mặt cười cho có lệ của Cẩn Y không khỏi không hài lòng, anh hạ tầm mắt nhìn cả hai cổ tay của cô đều có vết bầm, miếng gạc trắng cũng đã được thay thế bằng miếng băng cá nhân màu da cỡ lớn, anh xoay người từ từ bước vào bên trong mái vòm, nói vọng ra phía sau. 

– Cà phê ở Lệ Nam ngon hơn nơi khác. 

Cẩn Y không quan tâm lời anh ta nói là thật hay đùa, cô cũng quay đầu trở lại nơi tập bắn. 

Trợ lý Mộc mang cho Ngô Hiểu một tách cà phê không đường nóng, anh vắt chéo chân nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp ở đằng xa. Tay phải khuấy cà phê, tay trái tựa thái dương, thu âm u vào trong thanh quản dặn dò Mộc Vu. 

– Sai người bẻ gãy hai tay Trình Viễn cho tôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK