• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người con gái này lúc ngọt lúc nhạt, lúc như con mèo nhỏ vô hại, lúc xòe móng vuốt cố cào người. Rõ ràng so với ngày xưa cô đã thay đổi nhưng vẫn khiến hắn say mê cả đời không thể dứt. 

Những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn không có cách nào nuôi con cho kẻ khác nhưng nếu hắn ép buộc cô bỏ đứa bé này đi thì cơ hội hàn gắn tình cảm giữa cô và hắn sẽ vĩnh viễn bằng không. Cứ như lúc nãy cô nũng nịu với hắn tốt biết bao nhiêu, dù sao sau này cũng sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, nuôi một đứa trẻ cũng sẽ không ảnh hưởng gì. 

Dương Phong dựa vào đầu giường, thu tay về thật lòng thật dạ tâm sự cùng Cẩn Y, hắn nói rất nhỏ, như sợ lương tâm của mình sẽ nghe thấy. 

– Cẩn Y, anh sẽ không bắt em bỏ đứa bé, chỉ cần sau này em chịu ở bên cạnh anh, không nhớ nhung gì đến Ngô Hiểu, anh sẽ không để tâm nó không phải là con ruột của mình. Cũng sẽ thật tâm nuôi nấng nó nên người, nó sẽ mang họ của anh, là con của anh. 

Cẩn Y mở mắt, cố cắn chặt hai hàm răng của mình lại, lời này của hắn thật cảm động, cảm động đến mức cô muốn giết người. Thật không ngờ một kẻ khát máu như hắn cũng thể nói được lời thâm tình đến thế, càng nghe hắn nói cô càng hận mình khi xưa đã tin lầm người. 

Cẩn Y không biểu hiện vẻ khinh miệt trên gương mặt, cô làm như không tin được mở to hai mắt nhìn hắn, rồi tránh đi, thật lâu cũng không lên tiếng. 

Dương Phong quan sát rất kỹ phản ứng của cô, đây điều là những gì hắn đã nghĩ. Tâm trạng của hắn không tệ, ba ngày nữa rời đi rồi, sau này còn rất nhiều thời gian để dỗ dành cô. Hắn đứng lên định rời đi nhưng chợt nhớ ra gì đó, nói thêm một câu. 

– Em ngủ một chút đi, anh đi nấu canh yến cho em ăn, anh vẫn nhớ em không thích ăn ngọt. 

Tiếng dép lê của Dương Phong rất nhỏ, gần như là không nghe thấy. Cẩn Y nằm đợi một lúc rồi lấy một bộ quần áo trong tủ, đi vào nhà vệ sinh, mọi cử chỉ hành động đều hết sức tự nhiên. 

Khóa cửa phòng tắm cẩn thận, mở vòi hoa sen hết mức rồi với tay lấy chiếc điện thoại xuống. Cẩn Y ngồi trên chiếc ghế nhỏ do Dương Phong sai người chuẩn bị vì sợ cô đứng tắm sẽ dễ bị trượt chân, cô mở nguồn rồi gọi cho Hà Đình. 

– Anh nghe. 

Cẩn Y giật mình, đây không phải là giọng của Hà Đình, dù chỉ hai chữ ngắn ngủi cô cũng có thể nhận ra đây là giọng của chồng mình. Tim cô đập mạnh, ngay lúc này muốn hỏi anh rất nhiều, muốn kể những uất ức cho anh nghe nhưng lại không dám lên tiếng. 

Người ở đầu dây bên kia hiểu được suy nghĩ của Cẩn Y, chậm rãi lên tiếng lần nữa. 

– Anh gọi qua ứng dụng, anh hỏi, em nhắn tin trả lời, đừng sợ, anh sẽ tới đón em về. 

Nói rồi anh tắt máy, rất nhanh điện thoại được nối máy lần nữa. Cẩn Y có thể nghe ra giọng của anh rất yếu. Từ lúc nhập viện đến giờ chỉ có sáu ngày, để anh có thể trò chuyện như thế này đã là kỳ tích. Anh hỏi. 

– Em và con vẫn khỏe đúng không? Hắn có gây khó dễ với em không? 

Cẩn Y rủ mắt trách Hàn Trạch không kín miệng, cô nhanh chóng soạn tin nhắn trả lời. 

“Em và con vẫn ổn, anh còn đau nhiều không? Bác sĩ nói thế nào?”

– Anh xuất viện rồi, anh đang ở rất gần em, tối nay anh sẽ đưa em về, ngoan, mọi chuyện cứ để anh lo, đừng làm chuyện nguy hiểm. 

Anh nói rất nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ nhưng anh cũng biết cô là một đứa trẻ hư nên hôm nay không thể nghe lời anh được. 

“Anh à! Anh cho em ba ngày nữa có được không? Chỉ ba ngày thôi, thành hay bại em cũng sẽ nghe lời anh sắp xếp. Không dễ gì mới có cơ hội này, em nhất định sẽ an toàn, sẽ quay trở về để anh đeo nhẫn lên tay em. Anh đừng đến, có được không? Chỉ một lần này thôi.”

Tin nhắn được gửi đi, Cẩn Y có thể nghe tiếng hít thở nặng nhọc trong điện thoại, cô bịt miệng mình ngăn cho tiếng khóc phát ra âm thanh. Anh im lặng mất vài giây mới lên tiếng.

– Cho em hai ngày, không được trả giá. Cẩn Y, anh rất mệt, hiện giờ thể thở nổi, anh rất nhớ em, rất rất nhớ em. Hứa với anh, đừng liều lĩnh, anh không thể chắc rằng năm – mười phút nữa, hay trong tối nay sẽ bất chấp mà xông vào đó mang em về, anh không thể hứa sẽ có thể ở bên ngoài ngóng tin em, cho nên nếu anh không giữ nổi mình cũng đừng giận anh. Anh sắp phát điên rồi.

Cẩn Y cắn môi, hai hàng nước mắt chảy dài, rõ ràng cô và anh không có lỗi, tại sao lại vì lỗi lầm của người khác mà ngăn cách hai nơi. Cô nuốt nghẹn ngào “dạ” một tiếng thật khẽ rồi tắt máy.

Cẩn Y thừa nhận tinh thần bản thân không vững, cô rất luyến tiếc, rất muốn được nghe anh nói thêm một chút nữa nhưng cô sợ mình sẽ không nỡ mà nghe theo anh quay về. Cô lau nước mắt, chấn chỉnh tâm trạng, tắt nguồn điện thoại để lại chỗ cũ rồi thay quần áo đi ra ngoài. 

Xe của Ngô Hiểu nấp sâu trong bìa rừng cách địa bàn Hồng Lâu khoảng hai trăm mét. Anh ngồi nhìn màn hình điện thoại rất lâu, quên luôn cơn đau luôn thường trực. Cẩn Y không biết để có thể nói chuyện với cô, anh vừa phải truyền nước vừa để bác sĩ lau máu rỉ ra ở vết mổ. 

Hai mắt anh tối sầm, lo lắng chất chồng cùng với mệt mỏi, anh ngửa cổ ra sau suy nghĩ một chút rồi hỏi Mộc Vu. 

– CFCC thế nào rồi? 

– Mấy ngày nay có rất nhiều đoàn người căng băng rôn trước cửa công ty yêu cầu hai cha con Dương Phong trả lại vốn mà họ đã đầu tư, tôi còn điều tra được nguồn tiền của họ đang cạn kiệt do đền hợp đồng với các đối tác, có lẽ nay mai thôi sẽ tuyên bố phá sản. 

Ngô Hiểu trầm ngâm một lúc, lát sau điện thoại anh có tin nhắn đến của Kiều Nghị, cậu ta gửi cho anh tấm ảnh Cẩn Y đứng ngoài ban công, đây là do Kiều Nghị đứng canh dưới lầu chụp được. 

Anh thất thần nhìn một lúc, ngón tay cái vuốt nhẹ cái bóng nhỏ xíu của người con gái trong bức ảnh, cảm giác nhớ nhung không gì tả nổi. Khoảng cách quá xa nên anh không nhìn ra cô gầy đi bao nhiêu, bụng có to chút nào hay không, có nghén không, có ngủ được không? Ngô Hiểu thở dài, ngực trái nhói lên đau điếng. 

Hai ngày quá dài để anh chờ đợi, Ngô Hiểu buồn bực nói với Hà Đình. 

– Lát nữa cậu gặp Hàn Trạch lấy những tấm ảnh ở hiện trường vụ cháy nhà họ Vương xin lật lại vụ án, đồng thời báo Cẩn Y mất tích để cảnh sát vào cuộc điều tra. 

Mộc Vu và Hà Đình nhìn nhau, một người trong số họ lên tiếng. 

– Ngô tổng, làm như vậy, e là…

– Cứ làm đi, hai ngày nữa vợ tôi phải có mặt tại Ngô gia. 

********

Bốn giờ chiều nắng có phần gay gắt, Cẩn Y đứng ngoài ban công quan sát thật kỹ cấu trúc xung quanh ngôi nhà. Kiều Nghị nói ở dưới này có tầng hầm, ở dưới đó rất có thể là kho vũ khí, liệu có bí mật nào liên quan đến cái chết của ba mẹ cô không? Ở đây có nhiều người canh gác, để đi vào đó là điều không thể. 

– Ở ngoài đó nắng, em vào trong đi, anh nấu canh cho em rồi này. 

Dương Phong đứng sau lưng gọi cô, Cẩn Y giữ nét mặt bình thường ngoan ngoãn đi vào trong. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, có vẻ như hắn muốn ăn cùng cô. 

– Kiều Nghị nói những món này rất thích hợp cho phụ nữ mang thai, em nếm thử xem có hợp khẩu vị không. 

Khuôn mặt Dương Phong tràn đầy vẻ lấy lòng, Cẩn Y cũng không từ chối, bữa cơm diễn ra vô cùng gượng gạo. Được một lúc Từ Khâm hớt hãi chạy vào phòng nói nhỏ vào tai Dương Phong, hắn lập tức buông đũa đi ra ngoài, Cẩn Y loáng thoáng nghe được Dương Đổng bị cảnh sát bắt đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK