• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Hiểu trườn lên người Cẩn Y cầm remote tắt đèn, một giây sau lớp bảo vệ cuối cùng trên người cô cũng biến mất. Lạnh mà không lạnh, bởi bàn tay anh đã di chuyển khắp người ma sát giúp cô ấm hơn. Cẩn Y cong người cổ họng phát ra những âm thanh khiến bản thân đỏ mặt, thứ gì của anh cô cũng đều cảm nhận được qua làn da, anh không nhanh không chậm thám hiểm từng ngóc ngách trên cơ thể cô chẳng bỏ sót mm nào. 

Ngô Hiểu quỳ dưới hai chân Cẩn Y, yết hầu căng đỏ, tay cầm “vật thể lạ” muốn xâm chiếm “vùng đất thần bí” của một thiên kim tựa hoa tựa ngọc nhưng vừa chạm vào thì Cẩn Y ngồi bật dậy thở dốc. 

– Ngô Hiểu, anh đã làm chuyện này với bao nhiêu người rồi? 

Anh nhíu mày ngồi xuống kéo cô vào lòng nói khẽ, hơi thở của anh cũng trở nên nóng bỏng. 

– Em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng. 

– Thật không? 

– Thật… Vương Cẩn Y, anh yêu em đó là thật, đừng nghi ngờ anh, ngoan. 

Anh chia cho cô chút ướt át nơi đầu lưỡi rồi nhẹ nhàng ngã xuống giường di chuyển khắp toàn thân để cô thả lỏng, tay trượt dài xuống vùng tam giác rồi cúi xuống hôn. Cẩn Y giật mình túm chăn ôm chặt la lên. 

– Dừng lại đi, để hôm khác được không? Tôi sợ, tôi… Vẫn còn… 

Ngô Hiểu không dừng lại, anh tiếp tục làm cô sống dở chết dở, ga giường nheo nhúm lại một khoảng to. Lần đầu tiên ai mà không sợ, dẫu có men rượu trong người cô cũng không dám làm liều hơn. Cẩn Y dùng hết sự thảm thương hiện có nắm lấy tóc của Ngô Hiểu van xin anh. 

– Ngô Hiểu, dừng lại đi… Ưm… Dừng… 

Ngô Hiểu giữ yên môi nói vọng lên. 

– Vay anh đi. 

Cẩn Y cầu còn không được nhanh miệng đáp ứng. 

– Vay… Ưm… Tôi muốn vay… 

– Gọi anh là ông xã. 

– Ông xã. 

Cẩn Y run lên dữ dội mà Ngô Hiểu còn chưa buông tha, anh tiếp tục trêu đùa bắt cô sa vào lưới. 

– Nói anh nghe, em yêu ai nhất? 

Ngô Hiểu đã móm lời Cẩn Y không thể không nghe, vì để giữ chút tôn nghiêm chó gặm cuối cùng cô hét lên. 

– Em yêu anh, Ngô Hiểu… Em yêu anh… 

Ngô Hiểu nhẹ cười vừa ý, cũng không hẹp hòi nữa. 

– Được, chỉ duy nhất lần này không có lần thứ hai. 

Ngô Hiểu giữ lời không “khai thông thế bế tắc” nhưng môi và tay vẫn bận rộn hôn hết chỗ này, vuốt ve chỗ kia rồi nằm xuống đặt “vật thể lạ” của mình vào giữa hai chân cô ôm thật chặt. 

Da Cẩn Y lạnh mà bên trong nóng như lửa đốt, cô ngước lên nhìn người đàn ông đang bao bọc mình trong vòng tay nhẹ hỏi anh. 

– Lần này lãi là gì? 

Ngô Hiểu rủ mắt nhìn cô cười nhẹ. 

– Tối mai em sẽ biết, đến lúc đó em có chạy anh cũng giăng lưới bắt em về. 

Anh kéo cô sát vào người mình, ngực dán chặt ngực, vật nóng hổi kia cũng đâm sâu vào giữa hai chân cô.

Cẩn Y do dự rồi cũng quàng tay ôm anh nhắm mắt. Cô mang nhiều nỗi suy tư, tích tụ nó ở trong đầu rồi tự đặt ra một câu hỏi: “Sau này vạn vật có đổi thay, anh cũng đừng đổi thay có được không?”

Cô không phát ra âm thanh nhưng khi cái lạnh của đêm phủ xuống, bên tai lại nghe được câu trả lời của người đàn ông anh tuấn kia.

– Được.

Sáng hôm sau Cẩn Y thức dậy trong vòng tay của Ngô Hiểu, anh đã dậy từ lúc nào chẳng biết, mắt rủ xuống yên lặng nhìn cô. 

– Ngô phu nhân, phiền em đánh giá chất lượng phục vụ của anh tối qua như thế nào? 

Anh cười, nụ cười còn ấm hơn nắng đầu tháng chín. Cô rúc vào trong ngực anh cũng chẳng hay môi mình đã cong lên. 

– Tối nay sẽ có một buổi Festival về rượu vang hội tụ các nhãn hàng rượu nổi tiếng trong cả nước. Sự kiện này rất lớn, ngoài giới thiệu rượu còn có cơ hội ký kết nhiều hợp đồng lớn, em có muốn tham gia không? 

Cẩn Y có nghe qua về Festival lần này, xưởng rượu Phi Ân dẫu nổi tiếng trên thị trường bao nhiêu năm nay nhưng số lượng bán ra rất ít, nếu cô muốn thay đổi Phi Ân và định hướng lại mọi thứ thì cơ hội này là thích hợp nhất nhưng tiếc là cô không nhận được vé mời. 

Như hiểu Cẩn Y đang băn khoăn điều gì, Ngô Hiểu kéo sát eo cô vào hông mình nói khẽ. 

– Hôn anh một cái, anh lấy vé mời cho em. 

– Đồ cơ hội. 

Cẩn Y ngại ngùng không dám đáp lại yêu cầu của Ngô Hiểu, anh không ép cô nên tự thân vận động đặt lên môi cô một nụ hôn sâu rồi luyến tiếc buông ra dặn dò vài câu. 

– Anh đã chuẩn bị sẵn chỗ cho em rồi, tối nay em cứ cho người bên xưởng đem rượu tới trưng bày. Việc còn lại cứ để anh lo.

Khi nghe qua sự kiện này anh đã nghĩ ngay đến Cẩn Y, anh lấy tên tuổi của mình đặt trước cho cô một chỗ tốt, nếu cô đồng ý thì cứ như vậy mà làm. 

Cẩn Y không biết phải cảm kích người đàn ông này bao nhiêu mới vừa. Cô ngồi dậy kéo chăn che chắn mình lại rồi nhẹ hỏi. 

– Tối nay… Anh có tới không? 

– Tất nhiên là tới rồi, nơi nào có em thì anh ở đó. 

**********

Sau khi bị Dương Phong hành hung không thương tiếc Diệp Lăng Lăng trở nên hận thù với cuộc đời. Vết bầm trên mặt vẫn chưa tan, cô xin nghỉ phép một ngày để che đi sự xấu xí không muốn ai bắt gặp. Trong đầu Diệp Lăng Lăng bây giờ chỉ có trả thù và trả thù, người khiến cô chịu khổ sở phải trả giá thì cô mới cam lòng. 

Sau một hồi lướt điện thoại hai mắt Diệp Lăng Lăng dừng lại một bài viết thông báo về lễ hội rượu vang, móng tay đỏ chót lướt tìm danh sách nhãn hàng, cuối cùng dừng lại cái tên “xưởng rượu Phi Ân.”

Đôi con ngươi trở nên trắng dã, Diệp Lăng Lăng mang khẩu trang ra tiệm thuốc, rồi tới thẳng tập đoàn CFCC tìm người đàn ông mà mình luôn muốn lên giường, muốn anh yêu cô chỉ đành chiều theo ý của anh. 

********

Chiều hôm ấy Cẩn Y mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ cúp ngực, phần thân dưới xẻ cao tới đùi, mỗi bước đi khoe trọn đôi chân dài trắng không tì vết. Đôi vai thon thả phủ vài hạt kim tuyến mịn càng thêm phần quyến rũ. 

Chiếc cổ mảnh khảnh được điểm xuyến bằng sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, ở giữa là viên kim cương 9 ly mà Ngô Hiểu vừa mới tặng. Anh nói số 9 biểu trưng cho sự vĩnh cửu, cũng như tình yêu mà anh dành cho cô. Cẩn Y bất giác tự cười một mình nhưng nhanh chóng giấu đi vì sợ nhân viên trang điểm sẽ nhìn thấy. 

Cẩn Y đến địa điểm tổ chức Festival sớm để sắp xếp mọi thứ, chú Lâm còn đang trị thương nên chỉ có Châu Thành và vài nhân viên khác giúp cô lo liệu. 

Trời vẫn chưa tắt nắng nhưng lối vào đã sáng rực đèn, hai bên lối đi được trang trí bằng những vòng hoa rực rỡ, đan xen là những kệ trưng bày rượu vang của những thương hiệu khác nhau.

Nơi trưng bày của Cẩn Y nằm ở giữa phía bên phải, vị trí tốt mà Ngô Hiểu đã chọn cho cô. Lúc này khung cảnh đã trở nên nhộn nhịp, khách mời và những người đi dự sự kiện đã trở nên đông đúc hơn. 

Cẩn Y nổi bật giữa trung tâm, ai đi ngang cũng liếc nhìn một cái, cô như một đóa đào có đủ sắc đủ hương. Nhưng đóa đào ấy lại đang nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi người. 

Đèn đã được bật hết, tiếng nhạc đã vang lên, người dẫn chương trình đã bắt đầu tiết mục mở màn, tất cả đều hướng về phía sân khấu lớn để chứng kiến khoảnh khắc khai mạc. Nhưng có một Vương Cẩn Y quay đầu nhìn lại, nhìn một Ngô Hiểu tây trang lịch lãm bước vào, môi đã đặt sẵn một nụ cười, tay cầm một bó hoa đỏ rực tiến về phía cô. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK