• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y ở bên này còn chưa nói được chữ “alo” thì Ngô Hiểu đã tắt máy, cái gì mà một phần trăm? Làm sao anh ta biết cô ở đâu mà đến? 

Lâm Mẫn thấy Cẩn Y nhăn nhó nên lo lắng hỏi han. 

– Có chuyện gì sao? 

Cẩn Y lắc đầu, dẹp điện thoại sang một bên tiếp tục câu chuyện. 

– Chuyện cháu nhờ chú hôm trước thế nào rồi ạ? 

– Chú đã điều tra rất kỹ nhưng Hồng Lâu không có thuộc hạ bị đào thải, nói cách khác là có nhưng không thể sống sót khi bước khỏi cánh cửa của Hồng Lâu. 

Lâm Mẫn không biết nhiều về tổ chức này, chỉ biết vài tên thường đến nơi nhận hàng của Phi Ân quậy phá. Ông cũng đã thử cho người trà trộn vào nhưng đều thất bại, sợ họ bị thủ tiêu nên ông không dám liều. Đến giờ vẫn chưa biết được thủ lĩnh của bọn chúng là ai. 

Cẩn Y suy tư một hồi, định nói cho chú ấy biết Dương Phong chính là tên đầu sỏ nhưng sợ chú ấy bứt dây động rừng, hổ dữ sẽ đề phòng nên tính cách khác. 

– Cháu nghĩ bây giờ chúng ta đừng tập trung tìm kẻ cầm đầu nữa mà hãy tìm kẻ ra tay. Biết được cách thức chúng phóng hỏa thì mới lật mặt được bọn chúng. 

Cô biết Dương Phong là tên đầu sỏ nhưng hắn không phải là người ra tay, lúc nhà họ Vương bị cháy hắn đang ở nhà thờ làm lễ với cô, tìm được kẻ đã tẩm xăng mồi lửa mới là cách tốt nhất. Chú Lâm gật đầu đồng ý rồi Cẩn Y mới nói thêm, chuyện này là chuyện mà cô luôn đau đầu. 

– Chú Lâm, có một chuyện mà cháu luôn canh cánh trong lòng, đến hôm nay mới dám nói với chú. Ba mẹ cháu khi còn sinh thời là chủ của tổ chức Phi Ân nhưng bây giờ họ đã về nơi chín suối, cháu có thể thay mặt họ… Giải tán Phi Ân được hay không? 

Phi Ân nếu chỉ tồn tại với tư cách là một xưởng rượu thì cô sẵn sàng dốc hết sức mà gầy dựng nó thêm vững chắc nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bên trong nó chính là một tội ác. Dẫu họ không cầm súng giết người nhưng những thứ này lọt vào tay kẻ khác sẽ gây ra hậu quả thế nào chẳng ai dám cam đoan cả. 

Câu nói này của Cẩn Y không làm Lâm Mẫn nổi giận, bởi ông biết tâm của đứa trẻ này vốn dĩ sáng trong và lương thiện nhưng lời này lọt vào tai những thành viên của Phi Ân thì lại khác. Họ dừng công việc, xếp thành hàng ngang đứng trước mặt Cẩn Y không khách khí nói thẳng. 

– Đại tiểu thư, cô là cành vàng lá ngọc chưa từng bươn chải với đời, đại ca và đại tẩu mất đi cô vẫn còn một người chồng giàu có để che chở nhưng chúng tôi thì không có được hồng phúc đó. Chúng tôi còn phải nuôi vợ nuôi con, lương của xưởng rượu không đủ để chúng tôi trang trải cho cuộc sống. Nếu cô muốn điều hành tổ chức Phi Ân thêm phát triển, chúng tôi không từ chối nhưng còn việc giải tán thì chúng tôi nhất quyết phản đối. 

– Phải đó, phản đối, phản đối. 

– Phi Ân đâu chỉ có bao nhiêu đây người, còn cả trăm người ngoài kia ai sẽ trả lương cho họ? 

Khu đóng rượu nhanh chóng ầm ĩ, ai cũng nhìn Cẩn Y với ánh mắt phán xét. Vương Đạt và Hà Kiều Ân bản lĩnh bao nhiêu thì con gái của họ lại chết nhát bấy nhiêu, chưa suy nghĩ thiệt hơn đã vội vàng thốt ra mấy lời vô nghĩa. 

Lâm Mẫn đứng lên quát bọn họ một tiếng, gian phòng yên tĩnh trở lại nhưng trên những khuôn mặt đó biểu hiện rõ thái độ không phục, sau này Cẩn Y bước vào đây cũng sẽ được ban cho một cái nhìn khác. 

Cẩn Y không tức giận, cũng không run rẩy trước áp lực to lớn này. Đây là quyết định của cô, đã nói ra được thì thuyết phục được, hôm nay chưa thành thì còn những ngày sau. Cô đứng lên dõng dạc nói rõ ràng rành mạch từng lời. 

– Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi chưa biết rõ về nhân sự của Phi Ân có bao nhiêu người, chưa biết rõ trong một năm những loại vũ khí giết người kia giúp mọi người thu được bao nhiêu tiền nhưng cái tôi hiểu rõ nhất, là chỉ cần một thùng hàng ở trong kia bị phát hiện thì tất cả mọi người ở đây điều phải đi tù. Đó là sự xấu hổ của tôi, còn mọi người thì sao? 

Cô dừng lại một chút nhìn từng gương mặt đang còn hừng hừng lửa giận rồi tiếp tục nói. 

– Vợ con của mọi người có lấy làm hãnh diện khi chồng, cha của họ làm việc phạm pháp? Có ngủ ngon khi biết trụ cột của gia đình có thể bị giết bất kỳ lúc nào giống như cha và mẹ của tôi? Mọi người nói không có hồng phúc giống tôi sao? Tôi có thể tặng lại cho mọi người xưởng rượu này tự sinh tự liệu nhưng cái tôi muốn nhất vẫn là mọi người đều được an toàn, mỗi ngày thức dậy có thể ngoác miệng cười mà không lo bị tra tay vào còng số tám. 

Nói đến đây hai mắt Cẩn Y ửng đỏ, họ nói cô có hồng phúc bao quanh nhưng họ đâu biết rằng vầng quang đó đã tắt ngấm vào ngày ba mẹ cô nằm dưới đáy mộ. Họ nói cô có người che chở nhưng họ nào biết cô đang sống với một con quỷ đội lớp người. Đó là những gì họ thấy, còn người trải qua là cô, những thứ này họ không cảm nhận được. 

Cẩn Y muốn khóc nhưng mấy lần đều cố nuốt ngược mùi vị đắng chát đó vào trong, trước mấy chục ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô đặt lên bàn một tờ chi phiếu phẳng phiu sạch sẽ, giọng nhẹ như bông nhìn kỹ từng người.

– Toàn bộ tài sản của ba mẹ tôi để lại, tôi đều quy ra thành tiền đem đến đây giao lại cho chú Lâm cất giữ. Mong mọi người suy nghĩ cho thật kỹ, nếu mọi người muốn ở lại xưởng rượu làm việc tôi nhất định sẽ không bạc đãi, còn nếu như mọi người không chấp nhận tôi sẽ bỏ vốn cho mọi người kiếm kế sinh nhai. Từ đây về sau tôi không muốn thấy một khẩu súng nào lưu lại ở đây nữa. Xin phép. 

Cẩn Y cúi đầu chào rồi rời khỏi xưởng rượu, bầu trời xám xịt giăng mây nặng trĩu trong lòng cô. Cô biết họ sẽ không dễ dàng chấp thuận nhưng mong là mưa dai dẳng rồi sẽ thấm đất. Lòng người có ngay thẳng tới đâu nhưng khi va vào con đường tội lỗi rồi cũng hình thành bóng ma quái ác ở trong người, cô không muốn nhìn thấy có một ngày mọi chuyện bại lộ, người đời nhìn vào xưởng rượu của ba mẹ cô với hai từ “phạm pháp.”

– Ngô phu nhân đang muốn khóc sao? Anh tới để ôm em vào lòng đây. 

Cẩn Y quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, Ngô Hiểu dựa vào cửa xe nhẹ cười, thấy cô đứng yên anh nâng đồng hồ xem qua một chút rồi tự nhiên nói. 

– Cho em một phút để đi về phía anh, anh sẽ đưa em đến một nơi mà không ai có thể nhìn thấy lệ em đang chảy. 

Anh ngồi vào xe chừa cửa cho Cẩn Y, cô nhíu mày nhìn anh ta tự tin ngồi đợi. Người đàn ông đó, biết cô đang nghĩ gì, anh ta rất biết cách gỡ tơ vương trong lòng người khác, người này chính là cô. 

Cẩn Y dặn dò Lư quản gia tới đón mình sau rồi bước nhanh về hướng xe của Ngô Hiểu, sau khi cô đã ngồi vào trong, anh lại nhìn đồng hồ rồi nghiêng đầu không vui. 

– Em trễ ba mươi giây rồi, nể tình em là phu nhân của Ngô Hiểu này nên anh không tính lãi nhưng vốn lát nữa anh sẽ đòi. 

Cẩn Y trợn mắt lớn tiếng. 

– Là anh kêu tôi đến, tôi có vay của anh sao? 

– Có đó, em đang muốn vay một bờ vai nhưng tìm hết thế gian này chỉ có anh mới có thể cho em tựa. Mộc Vu, lái xe đi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK