• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y chớp nhẹ hai hàng mi nhìn Dương Phong, cô biết anh ấy muốn nhốt cô lại để không tới trường bắn Lệ Nam gặp Ngô Hiểu nữa. Anh ấy đang cuống, xem như bước đầu của cô đã thành công rồi, việc bây giờ chỉ là nghe theo để lấy lòng thương hại. 

Thấy cô im lặng Dương Phong mới yên tâm, hắn kéo cô vào lòng ôm lấy, cô là ước muốn của hắn, vậy nên hắn không thể để người đàn ông nào khác nhìn cô. Trên đời này cái gì hắn cũng muốn, cũng phải thâu tóm được, kể cả cô, có như vậy hắn mới là “vương.”

Cẩn Y ngồi yên, vị kinh tởm ở đâu đó trào lên trong cổ họng nhưng cô không nôn ra mà lặng lẽ nuốt xuống, muốn biết ở dưới hồ có cá hay không phải đem mồi tới câu mới biết được. 

Chừng vài phút trôi qua, Cẩn Y nghiêng người rời khỏi vòng tay Dương Phong, bước thứ nhất đã thành, bước thứ hai còn chờ cô thực hiện. Cô rủ mắt làm bộ dạng thiếu sức sống nhỏ giọng. 

– Em muốn ngủ, anh về phòng đi. 

Dương Phong muốn nán lại thêm nhưng sợ cô lại hoảng loạn như hôm qua nên đành đi ra ngoài. Còn lại một mình, Cẩn Y rời giường lấy từ trong túi xách một con chip ghi âm nhỏ xíu nắm chặt trong tay. 

Cô đi về hướng ban công, nhìn mưa bắt đầu rơi lất phất, từng giọt nhỏ não nề găm trên mặt đất, mưa ở bên ngoài sao dột nát trong lòng cô? 

Cẩn Y cứ đứng như vậy nhìn mây nhìn gió, đến khi sấm sét rì rầm kéo tới chớp sáng một góc trời, cô mới quay trở lại giường ôm gối đi lên tầng ba. Cô nhắm mắt hít một hơi, vò tóc cho rối tung lên rồi gõ cửa dồn dập. 

Dương Phong đang nói chuyện điện thoại cũng phải bỏ ngang, hắn mở cửa nhìn Cần Y nhếch nhác môi run lên cầm cặp. 

– Phong à, em sợ, em sợ lắm. 

Dương Phong kéo Cẩn Y vào trong, có chút vui mừng, cô chịu tìm hắn là tốt rồi, hắn bỏ dở cuộc điện thoại rồi kéo cô lên giường đắp chăn cho cô. Nhưng khi hắn vừa nằm xuống thì cô run rẩy lên tiếng. 

– Đừng ôm em, em sẽ ngạt, em thấy khói nhiều lắm, rất nhiều khói. 

Cẩn Y nức nở vùi sâu trong chăn, cô nhích ra mép giường tránh xa Dương Phong nhất có thể, rồi vờ thút thít lén lút ngóng chờ biểu hiện của anh ấy. 

Có gã đàn ông nào hoa dâng tới mũi lại không muốn ngửi kia chứ nhưng nỗi sợ hãi của cô không phải tự nhiên mà có, hắn dù muốn nhưng cũng không dám gấp. Có lẽ đây là chút nhân từ duy nhất còn sót lại bên trong con người hắn. Dương Phong thở dài vỗ nhẹ lên vai cô dỗ dành. 

– Đừng sợ, anh sẽ không làm em ngạt, anh ở bên cạnh canh cho em ngủ. 

Hắn nhìn cô gái mà mình cưng chiều cuộn tròn trong chăn, đáy tim hụt hẫng và trống rỗng, đôi tay muốn tiến nhưng trí não bắt phải lùi, cuối cùng đành phải ôm chán nản rời đi. 

Cẩn Y nghe tiếng bước chân xa dần rồi mới xoè nắm tay tìm cách nhét con chíp ghi âm xuống giường, cô không thể liều mạng chạy đi theo dõi chỉ có thể dùng cách này để tìm manh mối. Cô không sợ mình trở thành miếng mồi, chỉ sợ mình ở cùng với hổ dữ mà không hay. 

Dương Phong ở bên này ngồi nhìn cô gái nhỏ nằm im trên giường, tâm tình rất khó chịu, từ lúc kết hôn đến giờ cũng gần nửa tháng mà vẫn chưa thể ngủ cùng giường. Hắn là đàn ông, chỗ nào ngứa ngáy thì ngứa ngáy nhưng người sờ sờ ở đó lại không được đụng vào. 

Hắn rút điếu xì gà muốn hút nhưng lại thôi, một hồi có điện thoại hắn ra đi ngoài nghe để không làm ồn đến cô. 

Nghe tiếng đóng cửa, Cẩn Y muốn ngồi dậy để dán con chíp ghi âm dưới giường nhưng cô sợ trong phòng có camera nên cẩn thận phủ cái chăn dài chấm sàn nhà, rồi mới thò cánh tay luồn xuống giường nhẹ nhàng dán con chíp ở mặt dưới. Xong xuôi cô để yên như vậy chỉ rút tay lên, nghe tiếng mở cửa cô lập tức nhắm mắt. 

Dương Phong trở lại phòng đứng yên nhìn cô, thấy chăn rơi xuống sàn hắn bước tới kéo lên giường rồi nhẹ nhàng hạ chăn xuống cổ để cô dễ thở sau đó tới sofa nằm ngủ. 

Cẩn Y ngoài ngủ nhưng thức trong lòng, cô chập chờn như vậy đến sáng không hề sâu giấc, lúc cô mở mắt ngồi dậy thì Dương Phong đã đi khỏi. Cô không ngó nghiêng nhanh chóng ra khỏi phòng hết sức tự nhiên. 

Cẩn Y về phòng tắm xong đi xuống lầu thì lại thấy Bạch Uyển Nhi tới, cô cực kỳ dị ứng với cách ăn mặc của cô ta, vòng một đẫy đà bao nhiêu đều khoe ra hết, ngồi đối diện với anh họ cũng chẳng kiêng dè, mà còn cúi thấp người xuống như sợ chưa đủ lộ liễu. 

Cô không ghen, không thừa calo để ghen với một con tắc kè nhưng để đôi mắt của mình không bị ô uế cô không thể nhắm mắt làm ngơ được, cô còn ở nhà họ Dương thì cô mới là mợ chủ. 

Cẩn Y chậm rãi đi xuống lầu, Bạch Uyển Nhi nhìn thấy liền ngoảnh mặt đi không thèm nhìn. Dương Phong bỏ tờ báo sang một bên đi tới bên cạnh cô. 

– Em đói chưa? Anh bảo nhà bếp dọn bữa sáng. 

Cẩn Y gật đầu thay cho câu trả lời, Dương Phong cười tươi đi vào trong bếp. Bạch Uyển Nhi ngồi đó, hai tai nóng phừng phừng, cô ngồi đây từ sáng sớm nhưng một câu anh họ cũng không nói với cô, cô ta chỉ mới xuất hiện đã quan tâm như vậy, công bằng ở đâu chứ? 

Phòng khách chỉ còn có hai người, Cẩn Y ngồi xuống chỗ ngồi của Dương Phong cầm tờ báo của anh ấy vừa bỏ xuống lên xem. Bạch Uyển Nhi ngứa mắt giật phăng tờ báo trong tay Cẩn Y nghiến răng nói nhỏ. 

– Chị giở trò bệnh hoạn cho ai xem vậy, anh Phong ghét nhất là loại người giả tạo, rồi có một ngày anh ấy cũng sẽ đuổi chị ra khỏi đây thôi. 

Cẩn Y nhẹ cười lật móng tay cào nhẹ lên mu bàn tay mình nhướng mày châm chọc. 

– Chậc chậc, ai mới là kẻ giả tạo? Tôi bị đuổi ra khỏi đây, thì cô sẽ được vào làm thiếu phu nhân sao? Bớt mơ mộng đi, lúc đến mang cái gì theo thì mau thu dọn đem đi, sắp tới cô không thể tới đây ngắm anh họ được nữa rồi. 

Bạch Uyển Nhi không hiểu lời của Cẩn Y có nghĩa gì, cô ta trợn mắt hỏi lại. 

– Ý chị là sao? 

Cẩn Y nhếch môi cười, nụ cười mà không nhìn vào gương cô cũng biết là nụ cười khinh thường đầu tiên cô dành cho một người từ khi bước vào đời, cô khom lưng tới gần Bạch Uyển Nhi, môi hồng nhỏ khẽ mấp máy. 

– Muốn gì à? Nhìn không ra sao? Chị đây là muốn đuổi khách. 

Bạch Uyển Nhi mở lớn hai mắt, không tin được mình mới nhìn thấy được sự khinh miệt trong mắt của người phụ nữ này. Xưa nay cô đã quen nhìn thấy bộ dạng nhu mì hiểu chuyện của Vương Cẩn Y, không ngờ cô ta còn có mặt này, đồ cáo già, nghĩ đến đây Bạch Uyển Nhi càng giận Dương Phong không có mắt nhìn người liền đứng bật dậy lớn tiếng. 

– Đồ xảo quyệt, cô nghĩ mình là ai mà dám đuổi tôi, tôi sẽ bảo anh Phong tống cổ cô ra khỏi đây và lột mặt nạ của cô xuống. 

Cẩn Y đảo mắt vừa ý, biểu hiện này của Bạch Uyển Nhi rất vừa khớp, cô không cãi mà thu người lại che mặt mình. Dương Phong ở trong bếp đi ra, tay cầm ly sữa nóng hổi mà tay run lên suýt nữa đã làm đổ ra ngoài, phải kiềm chế lắm hắn mới không hắt toàn bộ lên người Bạch Uyển Nhi. 

– Làm loạn cái gì vậy? 

Dương Phong lớn tiếng làm ai cũng giật mình, chỉ có Cẩn Y là ngồi thu lu một chỗ. Bạch Uyển Nhi vội bước tới chuẩn bị sẵn lời để tố giác nhưng hắn tránh một bên đặt ly sữa nóng xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Cẩn Y. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK