Chiếc Rolls royce phantom màu đỏ rượu thời thượng tăng tốc hết mức, về đến biệt thự chỉ vỏn vẹn có mười phút. Mộc Vu chu đáo mở cửa xe để giám đốc và phu nhân lên tới phòng ngủ nhanh nhất có thể. Chủ vui thì tớ cũng vui, hai người họ thêm vài lần như thế này nữa thì đời con của anh được củng cố rồi.
Ngô Hiểu ôm Cẩn Y vào nhà khi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người đã bung nút gần hết. Con mèo nhỏ trong ngực liên tục cọ nguậy khiến nửa thân dưới của anh bùng lên mạnh mẽ.
Người giúp việc thấy họ trở về liền chạy ra xếp hàng chờ sai bảo, Ngô Hiểu ném cho họ một xấp tiền ra lệnh.
– Khuya rồi, ngủ đi.
Bọn họ không hiểu chuyện gì nhưng ngoan ngoãn nghe lời, chia hoa hồng rồi tắt đèn về phòng im lặng.
Trên những bậc thang chỉ còn ánh đèn màu xanh mờ ảo. Cẩn Y gấp đến mức không đợi về đến phòng, cô tuột xuống khỏi vòng tay Ngô Hiểu dồn anh vào tường tìm tới môi anh hôn ngấu nghiến. Chiếc áo sơ mi trên người anh cũng bị cô ném bỏ chẳng xót thương.
Ngô Hiểu ôm lấy eo cô kéo sát vào hông mình, môi còn dính sát môi cô nói khẽ.
– Em gấp như vậy sao?
– Ừm.
Một người không có kinh nghiệm giường chiếu như Cẩn Y giờ đây bị viên thuốc tai hại kia xé bỏ mấy lớp bảo vệ. Cô có thể cố kiềm chế khi ở gần tên mặt người dạ thú kia, còn với Ngô Hiểu thì một chút phòng bị cũng không hề có.
Làn da mịn màng mát lạnh thường ngày giờ nóng như lửa đỏ, cô muốn cởi, muốn ngay lập tức nuốt trọn người đàn ông này. Cẩn Y vụng về dời nụ hôn lên mặt của Ngô Hiểu nhưng một người không có kinh nghiệm như cô càng làm anh ngứa ngáy hơn.
Ngô Hiểu xoay người để cô dựa vào tường, anh trêu đùa cô bằng cách túm chặt phần ngực áo để cô không thể cởi nó ra. Cẩn Y mở to đôi mắt đã đọng hơi sương kéo tay anh ra lắc đầu.
– Nóng…
– Gọi anh là ông xã.
– Ông xã.
– Nói là em rất yêu anh.
– Em rất yêu anh… Ngô Hiểu… Cởi…
Ngô Hiểu cười tươi mãn nguyện ôm cô vào phòng tiếp tục trò mèo vờn chuột. Anh đặt cô xuống giường, kéo chiếc váy dạ hội ném xuống sàn, đường cong tuyệt mỹ của cô gái hai mươi hai tuổi hiện lên trước mắt, sống động, chói mắt, đẹp đến mức khiến dục vọng trong anh cuộn trào dữ dội.
Anh cúi xuống tách hai chân cô áp cơ thể đã không còn mảnh vải nào của mình lên người cô, tìm tới bờ môi ướt át trao một nụ hôn mãnh liệt. Bàn ra sức xoa nắn hai quả đào mềm làm Cẩn Y rơi vào mê đắm, ý thức mơ hồ khiến cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ mà lúc tỉnh táo cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Ngô Hiểu phục vụ Cẩn Y tới nơi tới chốn, chỉ cần là nơi thuộc về cô sẽ được anh mút trọn không để sót lại một chút nào. Cẩn Y nhìn mái tóc ngắn của anh ở giữa hai chân mình chật vật cất lên những âm thanh ngắt quãng.
– Hiểu… Thêm… Nữa đi…
Ngô Hiểu nhẹ cười cắn vào đùi non của cô chọc ghẹo.
– Anh đưa em đi tắm nhé? Tắm xong rồi sẽ không muốn nữa.
Thân hình săn chắc mê người của anh dịch sang một bên nhìn cô từ trên xuống, không làm tới bước quan trọng chỉ ngồi yên như vậy để cô túng quẫn tìm tới mình.
Cẩn Y ngồi bật dậy khó chịu kéo cổ anh để môi anh chạm vào môi mình, hàng mi cong dài rủ xuống khổ sở nài nỉ.
– Không… Không muốn tắm… Em muốn…
Ngô Hiểu ranh ma cười, bàn tay xoa nắn ngực mềm, giọng trầm vang lên bên tai cô.
– Muốn cái gì?
Cẩn Y không vòng vo kéo anh nằm sấp lên người mình buông lơi theo sự hưng phấn.
– Muốn anh.
Hôm nay Ngô Hiểu chẳng móc mồi mà cá nhỏ đã tự cắn câu, anh nâng khoé môi đặt “vật kia” gần “nơi riêng tư” của cô nhẹ nhàng đưa vào. Cẩn Y nhắm mắt cong người đón nhận sự đau rát lần đầu tiên trong đời người con gái. Ngô Hiểu cúi đầu nhìn màu đỏ chói mắt thấm vào ga giường, cô gái này còn muốn lừa anh. Anh vuốt ve hàng mày đang nhăn lại của cô nói khẽ.
– Đau nhiều không?
Cẩn Y mở mắt nhìn gương mặt lãng tử gần sát mặt mình, cảm giác muốn hôn anh tăng lên mạnh mẽ, cô không trả lời ôm lấy mặt anh đặt lên một nụ hôn thật sâu.
Ngô Hiểu di chuyển nhẹ nhàng để Cẩn Y tập làm quen rồi từ từ tăng tốc, cả căn phòng vang lên những âm thanh ám muội. Tiếng da thịt, tiếng rên xiết cộng hưởng vào nhau.
Anh đan những ngón tay thon dài vào kẽ tay của Cẩn Y, cảm nhận rõ ràng mọi thứ thuộc về cô. Đến lúc cao trào anh bất chợt dừng lại, mồ hôi chảy từ cổ xuống khuôn ngực vạm vỡ vô cùng cuốn hút, anh an tĩnh nhìn cô không nhúc nhích. Cẩn Y lại không muốn chờ liền thúc giục anh.
– Nhanh lên…
Anh lại cười, nụ cười lần này là có ý tứ.
– Ngô phu nhân, chúng ta kết hôn đi.
Cẩn Y mở lớn hai mắt nhìn anh, anh không đùa, hoàn toàn rất nghiêm túc nhưng cô không thể nghiêm túc cùng anh.
– Không được, em mới ly hôn.
Anh đẩy mạnh vào tận nơi sâu nhất của cô rồi lại dừng.
– Chúng ta đăng ký kết hôn trước.
– Không… Ưm…
Anh di chuyển rồi lại dừng, cứ vài lần như vậy làm Cẩn Y gần như phát điên, cô cắn môi lòng đầy phẫn uất nhìn anh. Anh lại phớt lờ trêu đùa cô hết lần này đến lần khác, liên tục phát ra chất giọng hơi khàn khỏi cổ họng.
– Chúng ta kết hôn đi, anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh, được không?
Cẩn Y bị rơi vào tình thế thúc ép, cô vật vờ trong vòng tay anh, tấm lưng nõn nà được anh bao trọn, cô đã không có đường lui, còn muốn dấn thân vào chỗ “nguy hiểm.” Cô im lặng anh lại lên tiếng.
– Nếu em không đồng ý, vậy thì… Anh lấy ra nhé…
Cẩn Y muốn khóc, vấn đề của cô rất nặng, cô không thể không giải quyết. Ngô Hiểu buông lỏng tay mình muốn rút ra thật, cô đánh rơi lòng tự trọng siết chặt anh lại cắn phập vào vai anh ngấu nghiến.
– Đừng đi.
– Vậy chuyện kết hôn…
– Được, ngày mai… Em tới cục dân chính cùng anh.
Chỉ đợi có thế, Ngô Hiểu cười tươi để cô tự do để lại dấu vết lên vai mình. Sống 30 năm chuyện giường chiếu chưa từng nhưng vẫn dư sức làm người phụ nữ của mình thoả mãn. Cô ở trong vòng tay anh lúc như một con mèo nhỏ cào cấu dữ dội, có lúc lại ngoan như một cô thỏ dịu dàng để anh mặc sức dạo chơi.
Tất cả tuy túy gom góp 30 năm trời đều dành cho cô gái mà mình yêu thương nhất, cô siết chặt anh để dòng ấm áp đó thuận lợi tuôn vào người.
Ngô Hiểu gục đầu lên vai cô, thưởng thức hương thơm từ làn tóc mềm mại, vuốt ve lưng trần thở dốc sau buổi giao hoan. Anh cắn nhẹ lên vành tai cô mê muội hỏi.
– Ngô phu nhân, em còn có thể tiếp tục chứ?
Cẩn Y không trả lời, vùi sâu vào hõm cổ anh. Anh để yên mọi thứ nhấc bổng cô lên đi về phía phòng tắm, pha nước ấm thật đầy vào bồn tắm rồi nằm bên dưới để táp nước cho cô.
Cơn say thuốc đã vơi đi quá nửa, chỉ còn lại nồng đượm tràn đầy pha loãng tâm trí của hai kẻ đang yêu. Cẩn Y vuốt sống mũi cao của anh khẽ hỏi.
– Vì sao em lại có cảm giác với anh?
Chẳng phải người ta nói khi yêu một ai đó sẽ rất khó để quên, sẽ rất khó để bắt đầu một mối quan hệ mới sau khi duyên đầu dở lỡ hay sao? Vậy mà vừa quen biết người đàn ông này chẳng bao lâu cô đã rung động, cô không dám chắc đó gọi là “yêu” nhưng biết rõ nó không phải bình thường.
Ngô Hiểu đan siết bàn tay cô đặt lên ngực mình chậm rãi lên tiếng.
– Tình yêu rất khó để nói, anh chỉ có thể giải thích cảm giác yêu của chính mình cho em biết. Còn vì sao em thích anh, đợi thời gian hạnh phúc ở bên anh trả lời cho em biết có được không?
Cẩn Y gật đầu, cũng thôi thắc mắc, mặc kệ nó là gì và tại sao đi, chỉ cần có người đàn ông này là đủ.
Ngô Hiểu đổ nhẹ sữa tắm lên ngực Cẩn Y thoa tròn rồi nhấc bổng cô đặt lên bệ cửa sổ sát bồn tắm, tiếp tục di chuyển vật chưa từng rút ra. Cẩn Y giật mình bấu vào cánh tay anh khẽ mắng.
– Anh rất giống những tên lưu manh, còn giống những kẻ cơ hội.
Ngô Hiểu di chuyển hông mạnh hơn, hai tay chống lên mặt kính, phả hơi nóng vào tai cô cất giọng trầm thấp.
– Không, anh là duy nhất.