• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Hàn Trạch vừa chạy lên tới nơi, anh nói dối với hai người kia là đi vệ sinh để quay trở lại dẫn Liêu Tuyết Vân rời khỏi. 

Sợ có người nhìn thấy, Cẩn Y đứng sau cánh cửa phòng bệnh ra sức dỗ dành Liêu Tuyết Vân. 

– Chị sẽ ở lại đây cản Ngô Hiểu lại giúp em, em cùng anh này bỏ chạy thật xa thì hắn sẽ không hại em được nữa. 

Liêu Tuyết Vân nhìn Hàn Trạch rồi lắc đầu không hợp tác, mỗi một giây trôi qua đối với ba người họ như có ai lấy búa nện vào đầu. Hàn Trạch phải dùng kế hăm dọa Liêu Tuyết Vân mới chịu nghe. 

– Anh mới gặp Ngô Hiểu ở dưới kia, hắn sắp chạy lên đây rồi. 

Liêu Tuyết Vân hoảng hốt ôm lấy cánh tay Hàn Trạch, hai người họ đi cầu thang thoát hiểm rời khỏi đó. Cẩn Y đóng cửa phòng ở yên bên trong. Vũ Thành Viễn cũng khóa còng tay lại để phục dựng hiện trạng. 

Chừng năm phút sau, hai đồng chí cảnh sát trở lại, miệng càm ràm không ngớt. 

– Đội trưởng Hàn thật là, vừa gọi xong bát mì với ly cà phê, anh ấy đã chạy ra ngoài nghe điện thoại. Chúng tôi ăn xong rồi anh ấy còn chưa quay trở lại, gọi điện thì nói có chuyện gấp phải đi, nói xem, vậy cũng rủ rê người khác làm gì. 

Vũ Thành Viễn cười cười đồng tình với hai người họ, ra sức phụ họa theo. 

– Các cậu biết mà, đội trưởng trước giờ có bình thường đâu cơ chứ, thôi nhé, tôi về phòng với vợ của tôi đây, trả hiện trường lại cho hai cậu. 

Vũ Thành Viễn nhấc chân rời đi, hai người họ liền mở khoá còng ngó vào bên trong xem Liêu Tuyết Vân đang làm gì. Thấy cô ta vẫn đầu bù tóc rối ngây ngốc ngồi bên cửa sổ mới yên tâm đóng cửa lại. 

Nghe tiếng đóng cửa, Cẩn Y mới thở phào nhẹ nhõm, cô mở điện thoại bấm sẵn số điện thoại của Hàn Trạch giấu vào trong chăn rồi nằm im đợi người ta tới “giết mình.”

Trong bóng tối hai mắt Cẩn Y mở sáng, bây giờ là chín giờ tối, có lẽ Ngô Hiểu đã về nhà rồi. Lúc cô rời đi có dặn dò Tiểu Mai, khi nào anh hỏi thì nói là cô tới xưởng rượu, tối nay sẽ không về. Cô biết chắc là anh ấy sẽ không tin nhưng có lẽ anh ấy cũng sẽ không biết cô đang ở đây để mà ngăn cản. 

********

Hôm nay Mộc Vu được giao làm nhiệm vụ quan trọng nên Ngô Hiểu tự lái xe về nhà. Lúc đứng ở dưới sân anh nhìn lên tầng hai đã tắt đèn, ở cửa cũng chẳng có người đón. Ngày hôm qua Cẩn Y tặng cho anh một bất ngờ ngọt ngào, hôm nay cô ấy lại lười rồi. 

Ngô Hiểu thở hắt ra rồi đi lên phòng, lòng mong đợi khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt diễm lệ của phu nhân sau một ngày dài nhung nhớ nhưng chào đón anh là một căn phòng vắng tanh, phòng bên cạnh cũng chẳng có ai. 

Anh đi nhanh xuống nhà gặp Tiểu Mai, cô ấy nói Cẩn Y đã tới xưởng rượu. Hai hàng mày của Ngô Hiểu đâu sát vào nhau, anh gọi cho Cẩn Y nhưng máy bận, hình như là đang gọi cho ai đó. 

Hai mắt Ngô Hiểu đã tối càng thêm tối, anh bước ra ngoài lấy xe chạy thẳng tới xưởng rượu tìm người. Xưởng rượu Phi Ân đã đóng cửa, Ngô Hiểu không ngần ngại đập cửa. Lúc Châu Thành thấy anh xuất hiện cũng giật mình. 

– Ngô tổng, anh tới đây làm gì? 

– Cẩn Y có ở đây không? 

Châu Thành không hiểu chuyện gì nên nói thật. 

– Không có, mấy hôm nay cô ấy không hề đến đây. 

Ấn đường của Ngô Hiểu nhíu chặt lại, anh không hỏi thêm tiếng nào nữa mà quay trở lại xe. Cẩn Y có thể đi đâu được, tại sao cô ấy lại nói dối là tới xưởng rượu? 

Ngô Hiểu đánh vô lăng ra đường lớn, không về nhà mà lái xe thật chậm dọc những con phố sầm uất, đáy lòng không yên gọi thêm mấy lần cho Cẩn Y đều báo số máy bận. Anh mất bình tĩnh đạp mạnh vào chân thắng gấp rồi gọi điện cho Mộc Vu. 

– Để ý kỹ ở đó có gì bất thường không.

*********

Mười hai giờ đêm, khi các ánh đèn nhiều màu sắc đã nhường lại ánh vàng cho những cột đèn đường và màn đêm lạnh lẽo bao trùm lấy mọi thứ. Nhà nhà đã đi vào giấc ngủ, người người khép mắt thư giãn sau một ngày dài, thì tại phòng bệnh số 304 có một cô gái ôm chặt chiếc chăn trong tay, khép hờ mắt đợi động tĩnh từ bên ngoài. 

Căn phòng bệnh trắng toát bị bóng tối phủ kín chẳng chừa lại tia sáng nào, xung quanh tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng nhịp tim của Cẩn Y đập mạnh. Ngực còn phập phồng nhưng cứ ngỡ cô đã tắt thở từ đời nào vì căng thẳng. 

“Cạch.”

Tiếng động rất nhỏ như nước rỉ ra từ vòi chạm vào thành bể, trong đêm tối một cái bóng đen xuất hiện, hắn khép cửa nhẹ nhàng nhưng động tác rất nhanh nhẹn. Tên sát thủ tiến về phía giường bệnh, bước chân thanh thoát không hề phát ra âm thanh. Cẩn Y nín thở, trán và lưng đổ mồ hôi, da mắt nóng lên… đợi. 

Ba… 

Hai… 

Một. 

“Sột, soạt.”

Sợi dây cước trắng lóe lên trong bóng tối, tên sát thủ nhẹ nhàng choàng nó qua cổ của Cẩn Y, động tác mềm mại như đang vuốt ve một con mèo nhỏ. 

Cẩn Y nằm im cho hắn hoàn tất quá trình, phải để lại dấu vết thì mới có chuyện để nói. 

Tên sát thủ không thương tiếc hồng nhan nhẫn tâm nắm hai đầu dây dứt khoát kéo mạnh nhưng khi nó sắp siết vào da cổ của cô gái yếu đuối còn đang mơ ngủ, thì một bàn tay mảnh khảnh nhanh nhẹn luồn vào nút thắt nắm chặt lại. Đôi mắt to tròn mở lớn, lấp lánh sáng lên trong màn đêm, cô nhếch môi cười, một nụ cười khiến tên sát thủ đổ mồ hôi lạnh. 

– Mày đã giết ba mẹ của tao bằng cách này à? 

Tên sát thủ thoáng chút sửng sốt, trời quá tối nên hắn không nhận diện được khuôn mặt nhưng người rơi vào tay hắn chưa một ai sống sót, kể cả người này. 

Hắn nhún chân một cái nhảy lên giường chế ngự Cẩn Y ở dưới thân, dùng tay bịt miệng cô, tay kia kéo sợi dây cho vào mối rút. Hai bắp chân cuồn cuộn giữ chặt để cô không vùng vẫy, cây răng khểnh cẩn vàng lộ ra, miệng hắn mấp máy. “Tạm biệt.”

“Pằng.”

Viên đạn đồng bay sượt qua lỗ tai của tên sát thủ rồi găm thẳng vào bức tường phía trước. Hắn giật mình quay đầu nhìn đằng sau, căn phòng sáng đèn, cô gái ở phía dưới nâng môi cười tươi, chất giọng trong veo khẽ lên tiếng. 

– Thì ra, dung mạo của kẻ giết chết ba mẹ tao là như thế này. Nhưng lần này mày thất bại rồi, đồ khốn kiếp.

Tên sát thủ nhảy xuống giường hòng tẩu thoát bằng đường cửa sổ nhưng cửa sổ của phòng dành cho bệnh nhân tâm thần có lắp thanh chắn bằng sắt, hắn trợn mắt đứng im trong vài giây, rồi móc khẩu súng trong túi quần chĩa về phía Cẩn Y muốn dùng cô làm con tin để uy hiếp. Lúc này một giọng nói lạnh lẽo cất lên.

– Mày bắn rơi một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ giã não của mày ra nấu thành bún rồi gửi xuống địa ngục cho mày dùng.

Đôi mắt thâm trầm sâu hắm của Ngô Hiểu xoáy sâu vào cô gái đang ngồi im ở trên giường, tay anh giương cao súng chĩa về phía tên sát thủ, tay còn lại chìa về phía Cẩn Y.

– Tới đây, anh đưa em về nhà, phụ nữ đã có chồng không được qua đêm ở bên ngoài. Chồng em sẽ lo đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK