• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khu chờ của nhà thờ Dục Đức, Vương Cẩn Y khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, từng đường nét trên khuôn mặt cô là những nét chấm phá đặc sắc của tạo hoá. Đôi mi cong dài không giấu nổi đôi mắt đen tròn trong vắt, vì sao tinh tú biết nói kia chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta lay động, đôi môi nhỏ xinh được tô chút son hồng, sáng bừng lên sự thanh thoát trên gương mặt của cô gái vừa tròn hai mươi hai tuổi.

Cẩn Y nhìn màn hình điện thoại đã gần tám giờ, sự lo lắng bao trùm lên khuôn mặt của cô dâu trẻ. Cô nghiêng người nhìn ra cửa sổ hỏi Tiểu Mai:

– Sao giờ này ba mẹ chị còn chưa tới?

Hôm nay là ngày cưới của cô, vì phải trang điểm nên Dương Phong đưa cô đến đây trước, nhưng sắp đến giờ làm lễ rồi ba mẹ cô còn chưa tới, không biết là có chuyện gì xảy ra hay không?

Tiểu Mai, hầu gái theo Cẩn Y từ nhỏ đang chỉnh lại vương miện trên đầu cho cô, nhẹ nhàng trấn an.

– Tiểu thư đừng lo, có lẽ lão gia và phu nhân bị kẹt xe thôi.

Lòng bàn tay của Cẩn Y lạnh toát, hai ngón tay cái bị vặn vẹo đến đáng thương, cô thử gọi cho mẹ nhưng chưa kịp bấm số thì cửa phòng đột ngột mở ra.

– Vương tiểu thư, đến giờ làm lễ rồi, để qua giờ lành là không tốt đâu.

Người phụ trách đã gọi cô đến lần thứ ba nhưng cô vẫn một mực muốn đợi ba mẹ mình, bên ngoài còn rất đông khách khứa, trì hoãn mãi sẽ khiến không khí bữa tiệc không vui, dù gì quan khách đều là những nhân vật lớn.

Cẩn Y nắm chặt điện thoại kì kèo thêm thời gian.

– Đợi thêm một chút thôi có được không? Tôi phải đợi ba dắt vào trong lễ đường.

Người phụ trách mất kiên nhẫn, anh bước tới kéo tay Cẩn Y.

– Để giờ lành qua rồi còn tiếc hơn là đi một mình vào lễ đường nữa đó, lát nữa chủ tịch Vương tới sẽ có tiết mục phát biểu sau, đi nhanh thôi.

Dù không nguyện ý nhưng Cẩn Y không còn cách nào khác, còn cả trăm người đang đợi cô ở ngoài kia. Tiểu Mai giúp Cẩn Y xách váy ra ngoài, cô quay đầu nhìn cổng nhà thờ ở phía xa vẫn không thấy bóng dáng của ba mẹ đâu, nỗi lo lắng khiến cô cực kỳ căng thẳng.

Cánh cửa mở ra, lễ đường ngay trước mắt, em bé rải hoa đi phía trước, cô hồi hộp nhấc chân đi sau. Hai hàng quan khách nhìn cô, bên cạnh cô lại không có ba dắt tay giao cho chú rể, Dương Phong cười ấm áp dõi theo cô từ từ tiến vào. Đây là giây phút cô luôn mong đợi, sao bây giờ lại không thấy hạnh phúc như những gì đã tưởng tượng?

Dương Phong nắm lấy tay Cẩn Y, anh cười tươi nhìn cô trìu mến. Cha sứ bắt đầu nghi lễ.

– Dương Phong, con có đồng ý lấy người này làm vợ hợp pháp của con không? Con có hứa sẽ nguyện ở bên vợ con dù đớn đau hay bệnh tật không?

Dương Phong cười rất tươi, nhìn ngắm thật kỹ gương mặt thanh tú của Cẩn Y, dõng dạc trả lời:

– Con đồng ý.

Cha sứ tiếp tục hỏi Cẩn Y:

– Vương Cẩn Y, con có đồng ý lấy người này làm chồng hợp pháp của con không? Con có hứa sẽ nguyện ở bên chồng con dù đớn đau hay bệnh tật không?

Bất chợt, trong khoảnh khắc này hai tay Cẩn Y run lên, dường như có một thứ vô hình nào đó ngăn cản khiến cô không thể trả lời ngay được. Cha sứ nhìn cô, Dương Phong nhìn cô, tất cả các quan khách chờ đợi cô trả lời. Cẩn Y hít một hơi.

– Con…

– Tiểu thư…

Quản gia biệt viện nhà họ Vương hớt hãi chạy vào lễ đường, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cẩn Y hồi hộp, nghi đã có chuyện chẳng lành, sắc mặt tái nhợt. Lư quản gia nắm tay cô run run nói nhỏ:

– Lão gia… Phu nhân… Biệt thự cháy rồi.

Đáy lòng Cẩn Y đột ngột vỡ vụn, cô còn không biết rõ mỗi từ lấp lửng Lư quản gia ghép lại có nghĩa gì. Cẩn Y vén khăn trùm đầu, xách váy cưới chạy khỏi lễ đường trong sự ngỡ ngàng của chú rể và quan khách.

Xung quanh cô trở nên mờ mịt, hai tai không nghe rõ thứ gì, chỉ biết chạy và chạy. Cẩn Y tháo giày leo lên xe cùng Lư quản gia về lại nhà mình, nước mắt cô chảy nhòe cả mascara, chiếc vương miện nhỏ trên đầu rơi xuống, gió luồn qua chiếc xe mui trần thổi bay búi tóc của cô.

Cẩn Y thẳng một đường về đến biệt thự, tiếng còi xe cứu hỏa, tiếng xe cứu thương inh ỏi một góc trời, Cẩn Y gần như đổ sụp, cô lần ra xe chạy vào trong la lớn:

– Ba… Mẹ… mọi người đâu rồi? Đừng bỏ con mà.

Tiếng hét của cô gái mặc soiree trắng vang vọng thảm thiết, cô nhào vào trong đám cháy cố tìm bóng dáng ba mẹ mình, nhờ có lực lượng chức năng ngăn lại kịp thời, nếu không nhà họ Vương lại phải an táng thêm cho một người.

Biệt thự nhà họ Vương cháy rụi chẳng còn gì, người ta tìm thấy xác của Vương lão gia và Vương phu nhân trong phòng ngủ, thêm ba người giúp việc cũng chết thảm trong vụ cháy kia.

Vương Cẩn Y ngồi thụp trước sân nghe tiếng còi xe xa dần, đây là mơ có phải không? Tất cả chỉ là giấc mơ thôi có đúng vậy không?

Mưa bắt đầu rơi tí tách, thấm lên vai cô gái đáng thương trong phút chốc mất cả cha lẫn mẹ. Hôm nay là ngày cô lên xe hoa mà, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Ai đó trả lại cha mẹ cho cô đi, làm ơn đi…

Chiếc váy cưới lộng lẫy lấm lem bùn đất, mưa mỗi lúc một lớn, Vương Cẩn Y vẫn còn ngồi đó, ai khuyên nhủ cũng không chịu đứng lên. Bỗng có một cái bóng cao lớn xuất hiện, che mưa cho cô. Vương Cẩn Y ngẩng mặt lên, mí mắt đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt, Ngô Hiểu, anh ta đến đây làm gì?

Ngô Hiểu cầm trên tay một chiếc ô màu đen, ảm đạm như trái tim của Vương Cẩn Y bây giờ, anh nghiêng hết tán ô che cho cô, chìa bàn tay thon dài đưa cho cô một vật nhỏ.

Vương Cẩn Y nhìn chằm chằm cái trâm cài áo hình thiên nga trắng trong tay Ngô Hiểu, mày nhíu lại khó tin, giọng cô lạc đi vì khóc quá nhiều.

– Tại sao anh lại có cái này?

Ngô Hiểu nghiêng tay mình để con thiên nga rơi tự do xuống chân váy của Cẩn Y, rồi cho tay vào túi quần trầm mặc lên tiếng:

– Tìm thấy trong tay của Vương phu nhân.

Hai mắt Cẩn Y mở lớn, không thể nào, không thể nào, đây là quà cô đặt riêng cho Dương Phong mà, mẹ của cô làm sao có nó được? Cẩn Y nắm chặt trâm cài áo trong tay, đứng lên lớn tiếng với Ngô Hiểu.

– Anh đừng nói bậy, có phải anh đã nhặt được nó ở đâu đó không?

Ngô Hiểu lười biếng nhìn cô, cảm thấy cô bây giờ không thích hợp để nói chuyện, anh thu chiếc ô về phía mình, để từng hạt mưa lớn rơi xuống ướt người Cẩn Y. Đôi con ngươi thâm sâu liếc nhìn cô nhàm chán.

– Tin hay không tùy cô nhưng đừng dại dột đưa cho cảnh sát lúc này, nó sẽ khiến cái chết của ba mẹ cô mãi mãi chỉ là một tai nạn.

Ngô Hiểu nhấc chân rời đi, bóng lưng anh thẳng tấp, chiếc ô đen tròn hoà với bộ vest đen anh đang mặc khiến con người kia thêm phần bí ẩn. Cẩn Y mở lòng bàn tay lật phía sau con thiên nga đính kim cương tinh xảo, hai chữ Dương Phong do chính tay cô viết, cô còn dặn dò anh phải cài nó vào ngày cưới, bây giờ nó là gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang