• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối đó Dương Phong không về, Cẩn Y có một đêm ngon giấc, sáng hôm sau cô dậy sớm, lúc xuống nhà thì thấy Diệp Lăng Lăng vừa mới tới. Trong đoạn video mà Ngô Hiểu đưa cho cô xem có cả cô ta và Từ Khâm đứng bên cạnh. Một mình Dương Phong không thể phóng hoả cả biệt thự nhà họ Vương, chắc chắn là có sự giúp sức của những người này. 

Diệp Lăng Lăng thấy Cẩn Y cũng không thèm chào, nện giày cao gót vào nhà như mình là bà chủ, có lẽ Dương Phong sai cô ta đến lấy tài liệu gì đó. Mọi khi Từ Khâm sẽ là người tới nhưng hôm nay để cô ta đến chắc có lẽ là muốn cô ghen. Thật lố bịch. 

Cẩn Y để cô ta đi thẳng lên tầng ba mà không ý kiến gì, Diệp Lăng Lăng mấy lần ngoái lại nhìn tìm thử xem trên gương mặt non nớt kia có vẻ gì là ganh tỵ hay không nhưng vẫn không tìm được. Gói thầu Vân Dung bị người khác hớt tay trên nên Dương Phong bảo cô tới nhà lấy thêm tài liệu, việc này trước đây là chưa từng. 

Cô đã rất háo hức muốn xem thử Vương Cẩn Y bệnh hoạn ra sao nhưng ngoài dửng dưng ra cô ta lại không làm gì cả. Diệp Lăng Lăng có chút bực bội, mỗi một nấc thang là sự đố kỵ lại tăng cao, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Dương phải là của cô mới đúng. 

Cẩn Y ở dưới này nhàn nhã dùng bữa sáng, những ngày đầu vì không chấp nhận được sự thật nên cô luôn bỏ đói mình nhưng bây giờ cô nghĩ thông rồi. Chuyện đã xảy ra dù cô có nhịn đến chết thì cũng không thay đổi được, phải lo cho bản thân thật tốt mới có sức mà đánh với bọn đầu trâu mặt lợn kia. 

Nghĩ tới đây cô lại nhớ có một người từng dạy cô “phải tự thương lấy mình” lúc đầu cô còn sùng bái anh ta nhưng bây giờ anh ta sắp biến chất rồi. Nhớ tới chuyện tối đêm qua, cô hận không có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ thẹn. 

Tiếng giày cao gót va vào nền gạch kêu lộp cộp vô cùng nhức óc, Cẩn Y nhíu mày nghe hương nước hoa nồng nặc bên cạnh mình. 

Diệp Lăng Lăng đứng trước mặt cô tươi cười khiêu khích. 

– Đường đường là thiếu phu nhân mà đến mật mã phòng của chồng mình cũng không biết, có thấy mình vô dụng quá không? 

Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, Bạch Uyển Nhi và Diệp Lăng Lăng hình như là cùng một mẹ sinh ra thì phải. Muốn làm cô tức lên để hả miệng cười sao? Già mà còn ngu lắm. Cẩn Y không nhìn cô ta mà thong thả uống một ngụm sữa, còn chưa nuốt xuống đã nhăn mặt gọi Từ quản gia. 

– Dì Từ, tôi đã dặn không được nuôi chó ở trong nhà mà, để nó sủa lung tung, đã điếc tai còn bốc mùi không thấy tởm sao? 

Từ Huyên biết Vương Cẩn Y đang mắng thư ký Diệp nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có những người giúp việc khác là lén cười khúc khích. Diệp Lăng Lăng muối mặt muốn tát cho ả ta một cái nhưng ở đây có camera cô không dám làm càn. 

– Vương Cẩn Y, thì ra cô giả điên, giả bệnh để lấy lòng thương hại của anh Phong, loại người như cô sớm muộn gì cũng xuống mồ sớm thôi. 

Dương Phong nói Vương Cẩn Y bị bệnh nhưng ánh mắt và giọng điệu này không thể nào là của một người bệnh được, cô sẽ nói với anh Phong ả ta là loại người trơ trẽn, để anh ấy đốt luôn cô ta càng tốt.

Cẩn Y nhìn vẻ mặt giận dữ Diệp Lăng Lăng rồi đột nhiên cười lớn, các người đưa ba mẹ tôi xuống mồ rồi vẫn còn chưa đủ sao? Cô nắm chặt ly sữa còn âm ấm đứng lên hất mạnh vào mặt của cô ta, nỗi hận trong lòng bộc phát nhưng trong lời nói vẫn còn tỉnh táo. 

– Thư ký Diệp, cô nên biết cô chỉ là một người làm công, anh Phong trả tiền cho cô để hỗ trợ anh ấy trong quá trình làm việc chứ không phải ngồi lên đùi của anh ấy. Cô tới đây ngang nhiên bắt tôi nhường lại vị trí thiếu phu nhân không thấy hổ thẹn sao? 

Diệp Lăng Lăng bị đổ oan, còn bị hất sữa bẩn hết người, tài liệu trên tay cũng bị ướt, cô ta nghiến răng nhào tới định dạy cho Vương Cẩn Y một bài học thì bị những người giúp việc ở đó ngăn lại rồi tống ra khỏi nhà. 

Cẩn Y biết cô ta sẽ khóc lóc với Dương Phong nhưng như vậy thì đã sao? Nước mắt của cô có giá trị hơn nhiều. Cẩn Y đi lên lầu, Tiểu Mai đã đợi cô sẵn ở trên, chủ tớ đi vào phòng đóng kín cửa rồi mới trao đổi. 

– Tiểu thư, cô ta bấm nhanh quá nên em chỉ nhìn được hai số đầu là 14, hai số cuối em nhìn không rõ. 

Lúc Diệp Lăng Lăng đi lên tầng ba, cô đã bảo Tiểu Mai đi nhìn lén xem thử mật mã phòng làm việc của Dương Phong là số mấy, tuy chỉ biết được hai con số nhưng cũng dễ suy luận ra hơn rồi. 

*********

– Dương tổng, những gì em nói đều là sự thật, Vương Cẩn Y không có bệnh, cô ta đang lừa anh thôi. 

Diệp Lăng Lăng giữ nguyên bộ dạng thảm hại của mình từ Dương gia tới tập đoàn. Không ngừng khóc lóc đòi Dương Phong phải lấy lại công bằng cho cô ta. 

Dương Phong ghét phiền phức nhưng cả Bạch Uyển Nhi và Diệp Lăng Lăng đều nói Cẩn Y không có bệnh là thế nào? 

Hắn bỏ ngang một mớ công việc còn rối tung rồi trở về nhà, Cẩn Y đang được bác sĩ Kiều làm vài bài trắc nghiệm, hắn không làm phiền đi vào bếp gọi Từ quản gia ra hỏi chuyện. 

– Sáng nay ở nhà xảy ra chuyện gì? 

Từ Huyên nhìn bóng lưng của Cẩn Y ở phòng khách không dám thêm thắt vì thiếu phu nhân đang giữ bí mật của bà, sợ bị đuổi nên không dám nghiêng về phía Diệp Lăng Lăng. 

– Thưa thiếu gia, sáng nay cô Diệp tới mắng thiếu phu nhân một trận, còn trù ẻo thiếu phu nhân sẽ nhanh xuống mồ…

Từ Huyên ngập ngừng, Dương Phong nhíu mày hỏi tiếp. 

– Còn gì nữa? 

– Dạ… Cô Diệp còn khiêu khích thiếu phu nhân, làm vợ mà không biết mật khẩu phòng của chồng nên thiếu phu nhân mới kích động. 

Dương Phong quay đầu nhìn Cẩn Y vẫn còn đang tiếp nhận trị liệu, hàng mày giãn ra hết cỡ, cuối cùng cũng biết ghen rồi.

Hắn không ở lại lâu, chỉ dặn dò người giúp việc phải chăm sóc Cẩn Y thật tốt rồi rời đi.

Cẩn Y nhìn Dương Phong vội vã về rồi vội vã đi cũng biết là hắn đã tin lời Diệp Lăng Lăng nên mới về đây kiểm chứng. Để hắn nghĩ cô điên cũng tốt, mà chia rẽ nội bộ cũng tốt, một mũi tên trúng hai con quỷ, thật thú vị làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK