"Cũng không biết là lỗ vốn, hay là tìm được thứ tốt, khối ngọc bài này đến tột cùng là làm bằng chất liệu gì, ngọc cũng không phải ngọc." Trong một căn phòng nhỏ cũ kỹ, Trương Hiểu Vũ cầm ngọc bài có vẻ cổ xưa, cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng dùng miệng cắn, hoặc là lấy ngón tay búng một cái.
Trương Hiểu Vũ là một tác giả của mạng inte, nhờ viết một số tiểu thuyết mì ăn liền để kiếm cơm, một tháng cũng có thể kiếm được hai ba nghìn, kể ra vẫn còn sống được, cái phòng cũ kỹ hắn đang ở này thuê một tháng hết tám trăm đồng. Còn phòng của chính hắn, thì chắc vài chục năm nữa mới có!
Mà khối ngọc bài này, cũng không biết có phải Trương Hiểu Vũ trúng tà hay không, buổi chiều hôm nay ngẫu nhiên mua từ một gian hàng nhỏ với giá ba trăm ba mươi đồng. Lúc ấy ông chủ còn mạnh mẽ nói: "Tiểu tử, ngươi kiếm được, khối ngọc bài này cũng không phải là đồ vật của thế giới này, là từ trên trời rơi xuống, nếu không phải nhiều năm qua không bán được, thì ta sao có thể bán cho ngươi bằng giá tiện nghi như vậy."
Trương Hiểu Vũ bĩu môi, cho là lão bản nói mê sảng, từ trên trời rơi xuống, sao có thể, trừ phi là có người ném từ máy bay xuống.
Trở lại phòng, Trương Hiểu Vũ liền cẩn thận xem xét khối ngọc bài, càng nghĩ càng không đúng, sẽ không bị lão bản lừa gạt đi! Thế nhưng lúc ấy quả thật hắn nghe khối ngọc bài này đang kêu gọi hắn, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lấy nó hỏi giá. Nếu không phải lão bản dùng tà pháp gì đó, thì chắc là mình thức đêm viết tiểu thuyết mấy ngày sinh ra ảo giác.
Nghĩ đến thức đêm viết tiểu thuyết, Trương Hiểu Vũ liền thống khổ một trận! Mình mỗi ngày viết hơn một vạn chữ, cũng coi như là người có tốc độ rất nhanh. Vậy mà độc giả lại thúc giục liên tục, uy hiếp nói nếu không viết nhiều hơn thì không đọc nữa. Má ơi, cái này không phải là muốn lấy mạng hắn sao? Độc giả là cha là mẹ, không ai đọc thì sẽ hạ top, mà hạ top thì sau này chỉ có thể về cày ruộng qua ngày mà thôi.
"Ngọc bài này sao lại đâm vào tay như vậy." Trương Hiểu Vũ ngón tay tê rần, tập trung nhìn vào, nhất thời cả người sợ tới mức hồn bất phụ thể.
Trên ngọc bài điêu khắc một cái hình ảnh gần giống hình người, theo sự lý giải của Trương Hiểu Vũ thì đó là hình tượng ma thần của tiểu thuyết huyền huyễn, giờ phút này hình ma thần nguyên bản là điêu khắc đột nhiên mở mắt, ánh mắt màu đỏ, ở giữa có ánh tím yêu dị gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ, hơn nữa miệng ma thần cũng đột ngột mở ra, một ngụm cắn vào ngón trỏ Trương Hiểu Vũ.
Lão Đại, không cần cắn ta, ta trên có cha mẹ, dưới còn có một con con chó nhỏ phải nuôi dưỡng, ta chết bọn họ làm sao bây giờ, ôi, ngươi sao lại còn hút máu.
Rất nhanh, Trương Hiểu Vũ đã không sợ nữa, bởi vì hắn mất máu quá nhiều ngất đi.
Ngọc bài hấp thu đủ máu tươi, ở giữa hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ, hơn nữa hào quang dần mở rộng, cuối cùng hóa thành hào quang màu đỏ sậm, đem Trương Hiểu Vũ bao vây ở bên trong, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một quang cầu màu đỏ.
Không trung phía trên căn phòng nhỏ, từng đám từng đám mây đen từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, che đậy trụ không trung sáng sủa, ánh mặt trời chói mắt biến mất, cả thế giới lâm vào một mảnh tối đen.
"Gió bão sắp tới, đi mau!" Những người ở ngã tư đường bên ngoài đều thấy kỳ quái, hôm nay khí trời sao lại thay đổi bất thường, nhưng cảm giác được không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, tựa hồ mỗi người đều nhận thấy được cảm giác tử vong buông xuống, một giây cũng không muốn đứng ở đây, nhanh chóng chạy đi.
Chỉ một lát công phu, mây đen trên bầu trời nồng hậu như nước, trầm thấp đáng sợ, ngẩng đầu lên nhìn chỉ sợ nó sẽ không cẩn thận đè xuống dưới, mà lúc này, tất cả thanh âm đều tiêu thất, bình tĩnh đến đáng sợ.
Ầm vang long, từ phía chân trời truyền đến tiếng vang nặng nề, trên khoảng không mây đen nhanh chóng xoay tròn, rất nhanh hình thành một cái lốc xoáy chạm trời đụng đất.
Trong lốc xoáy tối om lôi quang lóng lánh, sấm sét đan xen, một thanh âm từ bên trong vang lên.
"Là ai làm ta tỉnh lại, là mấy ngàn năm, hay là mấy vạn năm!" Thanh âm thật lớn tựa như từ trong miệng viễn cổ cự thần trầm thấp rít gào, từ thế giới nào đó truyền tới.
Một hồi lâu, truyền đến thanh âm kinh ngạc nhè nhẹ, "Di! Nguyên lai là Thiên Đô Ngọc Bài của ta, tiểu tử, ngươi là người có duyên, vậy để ta đưa ngươi về bản nguyên thế giới!" Một cự chưởng lớn đến mức không nhìn thấy biên giới từ trong lốc xoáy vươn ra, trống rỗng một trảo, cả thế giới cường quang dữ dội, giống như ánh nắng đột nhiên tóe ra mạnh gấp mấy chục lần, thiên địa lóe sáng.
Cảnh tượng kinh người tới nhanh, đi cũng nhanh, chờ mây đen tán đi, ánh mặt trời chiếu rọi mặt đất một lần nữa, thế gian lại khôi phục bình thường.
Ai cũng không biết, Trương Hiểu Vũ đang ở trong căn phòng nhỏ theo khối ngọc bài kia biến mất vô tung vô ảnh, như chưa từng xuất hiện qua vậy.
Ngày thứ hai, tin nóng của các phương tiện truyền thông lớn đều đăng "Thiên địa dị tượng, là điềm báo tận thế?" Những người chứng kiến dị tượng, liên tiếp bị mời lên TV trên phỏng vấn.
Đương nhiên những cái này cùng Trương Hiểu Vũ đều không có quan hệ, giờ phút này hắn còn không biết mình đang ở nơi nào.
Hoàng Thạch Trấn nằm giữa một mảnh tiểu ốc đảo ở Đôn Hoàng Sa Mạc, là một thôn trấn nho nhỏ, toàn bộ dân cư chỉ khoảng một hai trăm người, bởi vì vị trí địa lý không tồi, nên cũng không xuất hiện tình huống dân chúng chịu đói, đương nhiên cũng sẽ không sống khá giả, dù sao giữa sa mạc khôn cùng này, nước là vấn đề mỗi người đều gặp phải.
Trong thôn trấn có một tòa tửu lâu đơn sơ, mấy hán tử cường tráng một bên uống rượu, một bên nhét thịt của loài thú nào đó vào miệng.
"Mẹ nó, thịt Sa Mạc Thử này sao lại nhạt như vậy, chưởng quầy!" Một cái đao ba hán tử trong đó nhíu mày, vỗ bàn.
Trên cái quầy cũ nát, lão giả híp mắt buồn ngủ bừng tỉnh, vội vã cười làm lành đi tới nói: "Thật ngại quá, năm nay bão cát tới sớm, tiểu nhị chuyển muối vẫn chưa có trở về."
"Được rồi, nhạt thì nhạt, ăn mặn sẽ khát nước." Hào phóng hán tử bên cạnh khuyên nhủ.
Đao ba hán tử không làm ầm ĩ nữa, chưởng quầy lau mồ hôi, nhìn ra cảnh sắc sa mạc bên ngoài, thầm nghĩ trong lòng: Ai... cuộc sống ngày càng khổ sở hơn, cũng không biết sinh thời có thể ra khỏi sa mạc du ngoạn hay không.
"Ai! Thực mẹ nó đáng tiếc, nếu không phải bão cát tới, thì con Thiết Giáp Tích bị thương kia còn không phải vật trong tay." Một hán tử đầu bóng lưỡng uống một ngụm rượu, buồn bực nói.
Hào phóng hán tử cũng lắc đầu, thở dài nói: "Thiết Giáp Tích xem như đáng giá nhất trong nhất giai hoang thú, móng vuốt cứng rắn vô cùng, đôi mắt có thể trị hỏa độc, da trên người có thể làm thành vỏ đao, ít nhất giá trị mười lượng bạc, đủ để huynh đệ chúng ta tiêu dao vài ngày."
Mấy người càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, vô tình đem ánh mắt nhìn ra bên ngoài tửu lâu.
Ở chỗ râm mát bên ngoài tửu lâu, một thiếu niên gầy yếu đang nằm trên mặt đất, người dơ bẩn tới mức nhìn không rõ mặt mũi, quần áo trên người đã rách tả tơi. Ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào thịt trên tay mấy người.
"Tiểu quỷ, muốn ăn không?" Hán tử đầu bóng lưỡng từ chén đĩa trong xé ra một miếng thịt, cười hì hì nói.
Gầy yếu thiếu niên không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía khối thịt kia sáng lên rất nhiều.
Tùy ý ném ở trước chân, hán tử đầu bóng lưỡng nhếch miệng nói: "Muốn ăn thì tự mình lại đây lấy."
Liếm liếm đôi môi khô ráo, thiếu niên gầy yếu chần chờ nhìn thoáng qua mấy người, từ trên mặt đất bò lên, lảo đảo đi tới.
Nhìn miếng thịt gần trong gang tấc, thiếu niên rốt cục cũng không để ý cái gì nữa, chụp lên hung hăng cắn xé.
Phanh, một cước đá bay thiếu niên, hán tử đầu bóng lưỡng xì một tiếng khinh miệt, "Mẹ, vậy mà cũng ăn."
Hai người khác ha ha nở nụ cười, trong sa mạc này khi dễ người coi như là một chuyện vui.
Thân thể quay cuồng bị đá ra tửu lâu, thiếu niên xoa xoa máu tươi ở khóe miệng, lang thôn hổ yết cắn nuốt mỹ vị, dưới cái đầu rối bù đang cúi xuống là ánh mắt mang theo sự mê mang cùng sát khí nhè nhẹ.
Ăn thịt xong, thiếu niên lại về địa phương lúc đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn không trung.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ta sao lại đi tới thế giới không biết tên này, thân thể này hình như gọi là Tiểu Mã, đương nhiên Tiểu Mã đã chết, là chết ở giữa sa mạc, gần Hoàng Thạch Trấn.
Trương Hiểu Vũ sau khi hôn mê, cảm giác mình đi tới một cái thông đạo mộng ảo, chung quanh ngũ sắc lưu quang vặn vẹo, mà chính mình tựa hồ đang nhanh chóng bay tới phái trước, khối ngọc bài kia cũng không biết vì sao lại dung nhập vào trong thân thể hắn, biến mất không thấy.
Chờ đến khi hắn lại mở to mắt, thì thân thể đã muốn không còn là thân thể ban đầu, mà là một thân thể của một thiếu niên xa lạ, gầy yếu không chịu nổi.