Thời gian vô tình trôi qua, ngọn lửa trong đại điện trường thịnh không suy.
Tỉnh lại từ trong mơ mơ màng màng, Trương Hiểu Vũ lắc đầu, đây là có chuyện gì, ta sao lại không chết, đúng rồi, ta không phải muốn bắt lấy Cửu Thải Quang Cầu sao?
Nghiêng đầu, thần chi khô lâu vẫn tán ra thần uy như cũ, không biết có phải là ảo giác của Trương Hiểu Vũ hay không, tuy tất cả thần uy đều quét về hắn nhưng lại không thể tạo thành ảnh hưởng gì cho hắn. Tựa như trên người hắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không đừng nói là Võ Vương, cho dù là Võ Hùng cường giả cũng bị áp chế tuyệt đối.
Cửu Thải Quang Cầu đã không còn trong lồng ngực Thần Chi Khô Lâu.
Trương Hiểu Vũ có chút thất vọng, viên Cửu Thải Quang Cầu này rõ ràng không đơn giản, có khả năng bên trong còn ẩn chứa một bộ phận uy năng của vị thần này khi còn sống. Cho dù là hấp được một chút cũng tuyệt đối có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên nhiều cấp bậc. Không biết đã trải qua thời gian bao lâu, có lẽ là vài ngày, hoặc một tháng! Bây giờ điều Trương Hiểu Vũ suy nghĩ nhiều nhất chính là phương pháp trở về, nói không chừng vẫn có hi vọng rời khỏi chỗ này.
Thần uy đã không còn tác dụng với hắn, Trương Hiểu Vũ đi tới đi tới lui, nhưng mà phạm vi chỉ giới hạn ở trong đại điện, những gian phòng bên cạnh đại điện đều có cấm chế, mặc cho Trương Hiểu Vũ sử dụng tất cả vốn liếngcũng không thể xông vào được.
"Thật sự là đáng tiếc! Chỗ thần ở lại chắc chắn có thứ tốt."
Thần Ma Cốc, trên một ngọn núi cực lớn cách Trương Hiểu Vũ vài trăm vạn dặm, một thanh niên thân cao hơn hai thước, tràn ngập khí thế duy ngã độc tôn, con ngươi lạnh như băng không có chút tình cảm nào.
"Còn ba trăm năm nữa, băng chi đạo của ta sẽ tiến vào tam trọng thiên, khi đó chính là lúc ta trở về Nguyên Tinh!"
Xoay người bước ra một bước, thanh niên biến mất ở trên đỉnh núi.
Phương Tây, trong tầng mây hơn một nghìn vạn dặm, một nam tử từ từ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng phiêu phù ở trong trời đất, Phong nguyên khí không ngừng tiến vào chui ra thân thể của hắn, phảng phất như hắn đã hóa thành Phong Chi Bổn Nguyên.
"Một vạn năm một cái tuần hoàn, tiếp theo hẳn là không xa nữa!"
Cùng một thời gian, những người tu luyện trong Thần Ma Cốc nhất nhất mở mắt ra, hoặc khẽ thở dài một hơi, hoặc trong mắt hoặc tuôn ra dã tâm cực lớn, hoặc lxuất hiện biểu lộ âm tàn.
"Chờ chúng ta trở về!"
. . .
Từng bước một đi ở trên đại thảo nguyên, mặt mũi Hỏa Kiêu tràn đầy tức giận, cuối cùng là cái chỗ quỷ gì, không có một người, chẳng lẽ ta thật sự phải ngốc trong này mười chín năm.
Phía trước cách đó không xa có một bóng người đứng im không nhúc nhích, trông như một pho tượng màu vàng.
"Này, ngươi có biết nơi này là chỗ nào không?" Hỏa Kiêu cầm theo Sí Diễm Hổ Đao lớn tiếng nói.
Bóng người màu vàng không để ý đến hắn, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.
"Con mẹ nó ngươi điếc à? Hỏi ngươi đó!"
"Ta kháo, đi chết đi." Nửa ngày hỏi không ra một câu, Hỏa Kiêu trực tiếp chém ra một đạo hỏa diễm đao khí lên người đối phương.
Phanh, ngọn lửa tán đi, bóng người màu vàng không tổn thương chút nào, nhưng mà hắn đã có động tĩnh.
Hỏa Kiêu thầm nghĩ không ổn, đối phương lại có thể dùng thân thể kháng trụ hỏa diễm đao khí của hắn.
Màu vàng bắt đầu biến mất từ đỉnh đầu, lộ ra một khuôn mặt trung niên nam tử, hắn mở mắt ra, đôi môi hé mở: "Muốn chết."
Không làm bất cứ cái động tác gì, trung niên vừa dứt lời, thổ nguyên khí vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ đến, bao vây Hỏa Kiêu sống sờ sờ vào bên trong.
Phía Đông, một quả cầu bằng đất lớn hơn trăm thước xuất hiện ở trên đại thảo nguyên, người trung niên nhắm mắt lại, tùy ý để đất màu vàng bao trùm khuôn mặt hắn một lần nữa, lại tiến vào trong ngộ đạo.
Về tới vị trí lúc trước, Trương Hiểu Vũ đang ngồi trên mặt đất, một bên tu luyện một bên đợi cơ hội đi ra ngoài.
Thời gian trôi mau, một năm thời gian trôi qua, bằng nguyên khí nồng đậm như nước trong Thần Ma Cốc, Trương Hiểu Vũ đã tu luyện tới Võ Vương cấp năm, đây là vì cảnh giới không theo kịp nguyên lực, nếu không tiến giai đến Võ Hùng cũng không phải là không thể.
"Không được! Luôn tĩnh tọa tu luyện ở một chỗ, cảnh giới không thể tăng lên được." Trương Hiểu Vũ đứng lên, cau mày lầm bầm làu bàu.
Phía trước đi tới một Bạch Sắc Khô Lâu cao chừng tám thước, cách Trương Hiểu Vũ ba trăm mét thì đột nhiên chạy tới. Bàn tay cầm theo một đại đao bằng xương ống dài hơn hai thước, đại đao huy vũ mấy cái, phát ra âm thanh xét trời.
Ha ha, lại tới một bao cát để luyện công, trong một năm này Trương Hiểu Vũ ngoại trừ việc tu luyện ra, điều duy nhất có thể làm cho hắn có chút hứng thú chính là đánh nhau với Bạch Sắc Khô Lâu. Bạch Sắc Khô Lâu toàn thân cứng rắn như huyền thiết, mặc cho Trương Hiểu Vũ công kích như thế nào đều không thể làm nó bị thương.
Trong chiến đấu ngày qua ngày, Trương Hiểu Vũ cuối cùng cũng đem Thất Thương Quyền , Phách Không Quyền, Hắc Ma Thủ, Loạn Tinh Quyền và Ma Lang Sát luyện đến đại thành, mà Thiên Lôi Ấn cũng tiến bộ rất nhiều, uy lực có thể vững vàng ngăn chặn một đầu Ma Lang Sát đại thành.
"Hắc Ma Thủ!"
Độ cứng của Bạch Sắc Khô Lâu rất cao, độ cứng của cánh tay Trương Hiểu Vũ cũng không thấp, hai người cứng đối cứng đấu hơn mười chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Một đao làm Trương Hiểu Vũ phải lùi lại, tay trái Bạch Sắc Khô Lâu nắm chặt cổ tay phải, nhắm ngay Trương Hiểu Vũ, một gai xương xoắn ốc điên cuồng đâm ra, hơn nữa còn không ngừng xoay tròn.
"Hừ, chút trò vui vẫn không thay đổi!"
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng Trương Hiểu Vũ cũng không dám chậm trễ chút nào, Hắc Ma Thủ lập tức chuyển thành Phách Không Quyền, lăng không một quyền nện lên mũi nhọn của gai xương xoắn ốc.
Ba ba ba đùng, kình đạo xoắn ốc và kình đạo chém ra va chạm với nhau. Kình khí như thực chất tuôn ra, làm cho núi đá trong phạm vi mấy chục thước bị cắt thành từng khối, chia năm xẻ bảy.
Quả nhiên, Bạch Sắc Khô Lâu cao tám thước đã tương đương với cấp bậc Võ Vương, Trương Hiểu Vũ đã quan sát hơn một năm, hắn phát hiện thực lực của Bạch Sắc Khô Lâu biểu hiện bằng độ cao của nó. Cứ cao gấp đôi thì thực lực cũng tương đương với việc tăng lên một giai vị. Cao một thước là thực lực Võ giả, hai thước cao là Võ Sư, bốn thước là Đại Võ Sư, tám thước là Võ Vương, nếu như hắn đoán không sai thì mười sáu thước chính là Võ Hùng.
Chỉ có điều nơi này bất kỳ một Bạch Sắc Khô Lâu nào cũng không thể đơn giản đánh bại, xương cốt của chúng cứng rắn đến mức có thể so với huyền thiết, nói không chừng còn cứng hơn cả huyền thiết, nếu có một đội ngũ Bạch Sắc Khô Lâu, đủ để quét ngang bất cứ hùng binh nào của Đằng Vân Đại Lục.
Trên cơ bản thực lực của Trương Hiểu Vũ hôm nay có thể đấu với Võ Vương đỉnh phong mà không rơi vào thế hạ phong. Cộng thêm Thiểm Lôi Chiến Giáp phòng ngự, ngạnh kháng với cường giả mới tấn chức Võ Hùng cũng không phải là chuyện lạ. Bạch Sắc Khô Lâu cao tám thước chỉ chống đỡ được thời gian một cái hô hấp, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Còn muốn nữa sao! Trương Hiểu Vũ mỉm cười nhìn Bạch Sắc Khô Lâu đứng lên từ trên mặt đất, chiến ý đột nhiên tăng lên, lôi nguyên lực bành trướng ra ngưng tụ ở trên nắm tay, phát ra tiếng vang chi chi.
Ông! Cả phiến không gian đột nhiên chấn động, sau lưng Trương Hiểu Vũ đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng giống như mặt nước bị rung động, có thể chứng kiến các ảo ảnh không ngừng xuất hiện.
Thân thể dừng lại, Trương Hiểu Vũ mừng rỡ xoay người, có thể ra khỏi đây rồi ư? Rốt cục cũng chờ đến giờ phút này, mặc dù Thần Ma Cốc là thánh địa tu luyện, không có đói và mỏi mệt, nhưng thật sự quá tịch mịch. Ngoại trừ Bạch Sắc Khô Lâu ra thì cũng chỉ có Bạch Sắc Khô Lâu, so sánh với nhau thì Cổ Chiến Trường nguy hiểm nặng nề lại có vẻ có ý tứ nhiều hơn. Ít nhất trong đó cũng không có tà môn như vậy, làm cho mình cảm giác được còn là một con người, còn có thể ăn cơm.
Toàn lực đánh ra một quyền đem Bạch Sắc Khô Lâu đập bay, thân hình Trương Hiểu Vũ chớp lên như điện thiểm, trong chốc lát đã biến mất ở nơi rung động không ngừng.