Ngọn lửa hừng hực từ trong miệng Hỏa Mãng Thú phụt ra, mang tất cả không gian mấy chục thước phía trước, thiêu đốt thành lưu ly tinh thể màu đen với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Uy năng thật là khủng khiếp, những người không tham gia yểm hộ đang liều mạng áp chế Hỏa Diễm Quái xông lên, chứng kiến tình huống chiến đấu bên kia vẻ mặt lo lắng.
Ít nhất phải ngăn trở nó trong thời gian ba cái chớp mắt, liều mạng, thân hình Dạ Trường Phong đột nhiên phóng lên trời, từng khỏa hắc sắc quang cầu từ trên tay hắn hình thành, sau đó mang tất cả hỏa diễm mang ném qua.
Rầm rầm rầm!
Hai người bị sóng nhiệt thổi bay ra ngoài, Hỏa Mãng Thú mặc dù chỉ là hoang thú cấp năm tương đối nhỏ yếu, nhưng uy năng bày ra cũng không phải Võ Vương có thể ngăn cản, huống chi đồng cấp hoang thú cùng nhân loại chiến đấu, ưu thế đại bộ phận đều nằm ở hoang thú.
Đến phạm vi công kích, nhất định phải một kích đánh trúng nhược điểm của nó, tuyệt không thể cho nó cơ hội thứ hai, nếu không chết chính là chúng ta.
Dựa vào năng lực nhìn ban đêm không kém, Trương Hiểu Vũ đi tới phía dưới Hỏa Mãng Thú, hai tay khép lại thành dạng cái bát lôi nguyên lực , sắc bén đang xoay chuyển trong đó cấp tốc chuyển động co lại.
"Phong Lôi Chưởng áo nghĩa: Thiên Lôi Ấn."
Cột sáng chói mắt bắn ra, một đạo sóng xung kích lam sắc trực tiếp đánh trúng điểm trắng ở bụng Hỏa Mãng Thú.
Tiếng vang xuy xuy, sóng xung kích màu xanh da trời đơn giản đánh vào điểm trắng, lưu lại một lỗ máu cháy đen.
Phù phù, Hỏa Mãng Thú kêu thảm một tiếng, thân hình lảo đảo rơi xuống, trùng trùng ngã trên mặt đất, tạo ra một cái hố sâu rất lớn.
"Thành công!"
Tám người thì thào trong miệng, nếu như lần này Trương Hiểu Vũ không thể giết được Hỏa Mãng Thú, kế tiếp chết tuyệt đối là bọn họ, ở trong một đường sinh tử, quan trọng là xem có nắm chặt hay không.
Quay đầu, Trương Hiểu Vũ há mồm lớn tiếng nói: "Chạy mau, nó sắp đánh ra một kích cuối cùng." Nói xong thân hình đi ra ngoài như điện thiểm, bằng tốc độ nhanh nhất rời xa thân thể Hỏa Mãng Thú.
Oành đùng đùng, từng khỏa hỏa diễm quang cầu lớn cỡ mười mét điên cuồng nổ tung trên mặt đất, chẳng những khiến cho mặt đất vỡ ra giống như mạng nhện, mà ít nhất làm hơn ngàn con Hỏa Diễm Quái bị thiêu thành tro bụi.
Nguy hiểm thật! Chín người đã chạy ra vài trăm mét xoa xoa mồ hôi lạnh, con mắt chăm chú nhìn một mảnh thế giới hỏa diễm kia.
"Chúng ta tốt nhất là nhanh chóng rời đi, vừa rồi chiến đấu động tĩnh quá lớn, cấp năm hoang thú khác hẳn là đã cảm ứng được." Tiêu Linh ném vào trong miệng một khỏa Hồi Nguyên Đan lớn, mở miệng nói.
. . .
Trọn vẹn qua hơn một tuần lễ, mọi người mới đi ra khỏi Hỏa Diễm Sơn nguy hiểm trùng trùng, tiến vào một mảng bình nguyên rộng lớn.
"Đây là xương cốt của người?" Trương Hiểu Vũ ngồi xổm người xuống, trên tay cầm lấy một cây xương đùi dài hơn một thước.
"Là thi cốt cự nhân, hắn hẳn là thân cao hơn bốn thước." Tiêu Linh chậm rãi nói.
Dạ Trường Phong cũng nói: "Cự Nhân Tộc đạt tới thời kì, trưởng thành trên cơ bản đều thân cao hơn bốn thước, mà á cự nhân trưởng thành thân cao hơn ba thước."
Một cước đá văng từng chồng bạch cốt, Vạn Trác Minh khinh thường nói: "Nghe nói cự nhân thân hình càng cao, cường độ thân thể và lực lượng cũng càng lớn, có cơ hội cũng thật muốn biết một chút."
La Nguyên Phách khinh thường nhìn thoáng qua Vạn Trác Minh: "Cự nhân mạnh mẽ sợ không phải ngươi có thể tưởng tượng được, nếu như ngươi đem á cự nhân và cự nhân đánh đồng cũng quá sai lầm."
Trương Hiểu Vũ hỏi: "Như thế nào, á cự nhân và cự nhân chênh lệch rất lớn sao?"
Tiêu Linh giải thích nói: "Á cự nhân mặc dù cường hãn, nhưng mà cùng nhân loại so sánh cũng không giữ lấy ưu thế tuyệt đối; mà cự nhân đối với nhân loại chúng ta mà nói là tồn tại khủng bố, dưới tình huống bình thường, một cự nhân đồng cấp có thể đối phó năm nhân loại."
Một đối với năm người, Trương Hiểu Vũ âm thầm tắc luỡi, nếu như là võ giả bình thường, thì nhân loại còn có thể dùng chiến thuật biển người, nhưng mà sau khi đạt tới cảnh giới nhất định, nhân số có đông cũng vô dụng.
"Đương nhiên, thượng thiên là rất công bằng, tuổi thọ Cự Nhân Tộc chỉ bằng một nửa nhân loại, sau khi đạt tới cảnh giới Võ Hùng nhân loại có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi, mà cự nhân chỉ có tám mươi tuổi." Tiêu Linh bổ sung nói.
Ném xương đùi đi, bọn người Trương Hiểu Vũ tiếp tục đi về phía trước, hướng tới chỗ sâu trong bình nguyên đi đến.
Ông, không khí kịch liệt dao động, từ xa xôi phương Tây truyền tới.
"Có nguyên khí xuất thế, tựa như có người đang tranh đoạt nó." Dạ Trường Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Tiêu Linh nói: "Mọi người hiện tại có thể bay, nhưng mà độ cao phải thấp một chút."
Đạt tới cảnh giới Võ Vương, toàn thân ba trăm sáu mươi cái đại huyệt đạo cũng đã đả thông, lúc này có thể từ trong huyệt đạo phóng ra nguyên lực, kích khởi không khí sinh ra phản lực, do đó khiến cho thân thể có thể bay lên trời, hơn nữa điều khiển phương hướng phi hành.
Chín người hóa thành chín đạo lưu quang nhanh chóng hướng tới phía Tây chỗ nguyên khí chấn động bay đi, chỉ chốc lát công phu sau đã có thể chứng kiến những chấm đen nhỏ.
"Đã bay hơn ba ngàn dặm, vẫn còn xa như vậy." Trong tầng trời thấp, Trương Hiểu Vũ ném vào trong miệng một Hồi Nguyên Đan khỏa lớn, cả ngày phi hành là hắn cũng phải cạn sạch nguyên lực, cũng chịu không được tiêu hao thời gian dài.
Ông, đột ngột, phương Bắc cũng truyền đến nguyên khí chấn động cực kỳ mãnh liệt.
"Nơi này cũng có!" Chín người ngạc nhiên dừng lại, tiến vào cổ chiến trường nếu như không có vận khí, thì rất có thể trong thời gian một năm cũng không thể cảm ứng được khí tức nguyên khí, chứ nói chi là tìm được nó, nhưng mà trước mắt vận khí của mọi người phi thường không tệ, đã xác nhận hai nơi có nguyên khí.
"Đi hướng nào đây?" La Nguyên Phách hỏi.
Tôn Hổ nói: "Phương Bắc gần một chút, hay là chúng ta đi phương Bắc trước."
"Khoang đã, hay là bây giờ chúng ta thương lượng phân phối nguyên khí làm sao, ta cũng không muốn lúc đi ra ngoài hai tay trống trơn." Vạn Trác Minh nhịn không được mở miệng nói.
Bọn người Trương Hiểu Vũ nhìn hắn một cái, hiện tại nguyên khí còn chưa thấy đã muốn chia làm sao, ý chí người này cũng quá keo kiệt, không thành được đại sự.
"Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ thương lượng quy tắc phân phối nguyên khí," Tiêu Linh nhìn về phía tất cả mọi người, tiếp tục nói: "Chúng ta chín người tu luyện công pháp thuộc tính có trùng nhau, kim thuộc tính có Lý Dục và ta, hỏa thuộc tính có Vạn Trác Minh và Đặng đại ca, phong thuộc tính là Tiêu Liệt và Tôn đại ca, ám thuộc tính là Dạ Trường Phong, lôi thuộc tính là Trương Hiểu Vũ và La Nguyên Phách. Như thế thì, tìm được nguyên khí thuộc tính gì, cũng chỉ phân phối cho người cùng thuộc tính, mà hai người cùng một thuộc tính có thể dựa theo hình thức đấu giá cạnh tranh, ai ra bạc nhiều, nguyên khí về người đó, nhưng toàn bộ bạc phân cho người kia. Về phần ám thuộc tính chỉ có một mình Dạ Trường Phong, cho nên tìm được nguyên khí ám thuộc tính trực tiếp phân phối cho hắn. Mọi người có ý kiến gì không?"
Do Tiêu Linh đảm đương chủ trì tất cả mọi người đều không có ý kiến, dù sao thân phận của nàng bất thường, huống chi cũng chỉ có một mình nàng là nữ.
"Ta không có ý kiến."
"Ta cũng không có…"
Mặc dù nhìn như Dạ Trường Phong chiếm tiện nghi, nhưng mà phải biết rằng ám thuộc tính so với thuộc tính khác rất hiếm thấy, cho nên nguyên khí của hắn cũng vô cùng hiếm thấy, không dễ dàng tìm được.