Vũ Yên chợt nhíu mày, chợt vui vẻ nói: "Trương đại ca, cha ta đến đây." Nơi này cách Huyền Âm Môn hơn trăm dặm, Vũ Yên có thể cảm giác được đó là bởi vì trong cơ thể được gieo xuống một viên Hồn Nguyên, có thể làm được như vậy chỉ có Võ Tông cấp cao nhất mới có thể đem hồn lực và nguyên lực kết hợp lại cùng một chỗ, hình thành một loại cảm ứng khí tức.
Thương Hoàng Vũ Hạo đến đây, xem ra đã tra được tung tích Vũ Yên, hắn đã tìm tới tận cửa rồi. Tay phải Trương Hiểu Vũ khua lên, vận khí một cái tạo thành một con băng long lớn hơn mười trượng, bốn người lập tức nhảy lên phần cổ con băng long.
Băng long chui vào bên trong tầng mây, hướng về phía Huyền Âm Môn mà phá không bay đi, tốc độ so với các Võ Hùng cao thủ còn muốn nhanh hơn không ít.
Lạc Hành Không hoảng sợ nhìn bóng người trong hư không, đó là một vị trung niên gầy gò tay nắm lấy trường thương, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, hai con ngươi bắn ra thần quang mãnh liệt giống như thiên thần. Làm người ta ngạc nhiên nhất là ở sau lưng của hắn có một đôi cánh trắng dài chừng sáu thước, rõ ràng cho thấy hắn là Dực Nhân sống ở bắc lãnh thổ, hơn nữa là còn là Dực Nhân cấp sáu, đây chính là tồn tại tương đương với Võ Tông.
Sau lưng trung niên Dực Nhân cấp sáu này còn có thêm hai Dực Nhân khác cấp sáu, tiếp theo là mười hai vị Dực Nhân cấp năm, còn lại là trên trăm vị Dực Nhân cấp bốn, rậm rạp chằng chịt che khuất nửa bầu trời.
Có phải có Dực Nhân sinh hoạt ở nơi này không?" Tay cầm thương, ánh mắt của lục giai Dực Nhân khóa chặt Lạc Hành Không lại, hỏi.
Trong nội tâm Lạc Hành Không đã ẩn ẩn đoán ra thứ gì đó, cung kính nói: "Nàng và môn chủ ở phía sau, tu luyện ở trong núi sâu." Trong thiên hạ có thể hội tụ hai vị Dực Nhân cấp sáu cũng chỉ có Hoàng Giả Dực Nhân Tộc Thương Hoàng Vũ Hạo, như vậy xem ra tiểu nha đầu đi theo môn chủ vào núi tu luyện cũng không phải là một Dực Nhân bình thường.
Lạc Hành Không đã đoán đúng, vị Dực Nhân tay cầm thương là một trong Lục Đại Võ Tông, Dực Nhân Tộc Hoàng Giả Thương Hoàng Vũ Hạo, từ sau khi Vũ Yên khi mất tích, hắn liền điều động sức lực cả hoàng tộc mà điều tra Bắc Vực, sau đó là Tây Vực, cuối cùng mới đi đến Nam Vực, rốt cục đã tra ra được hành tung của Vũ Yên.
Ánh mắt Vũ Hạo hướng về Đồ Vân Sơn phía sau, ở bên trong núi sâu nhìn một cái, lập tức cảm nhận được hồn nguyên khí tức trong cơ thể Vũ Yên, hơn nữa lại đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, hướng bên này bay tới, chắc hẳn đã cảm giác được chính mình.
"Môn chủ các ngươi chính là bá chủ mới của Nam Vực, Trương Hiểu Vũ à?" Vũ Hạo tiến vào Nam Vực, nghe được rất nhiều lời đồn về Trương Hiểu Vũ, trong đó nghe được hắn đã từng đánh bại Đầu Đà Lão Tổ, sự tích về hắn cũng theo đó mà gây nên nỗi khiếp sợ, trong thời gian ngắn, chỉ hơn bốn năm đã có được thành tựu như thế, so với những nhân vật thời cổ kia cũng không hề kém cỏi chút nào.
Lạc Hành Không mang theo chút tự hào nói: "Đúng là hắn."
"Ngươi yên tâm, nữ nhi của ta đã được Trương Hiểu Vũ cứu, ta cảm tạ hắn còn không kịp, sẽ không tìm ra phiền toái, bất quá hắn mà gây cũng muốn luận bàn một chút với hắn, đó là điều khó tránh khỏi." Nếu Vũ Yên không có chuyện gì, hơn nữa lại rất nhanh sẽ gặp được mình, Vũ Hạo liền động tâm tư so chiêu với Trương Hiểu Vũ, muốn nhìn xem những điều nghe đồn là thật hay không.
Rống, một tiếng rồng ngâm từ rất xa truyền ra từ bên trong tầng mây, uy áp rung động trời đất.
A! Vũ Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu, Dực Nhân có thị lực cực mạnh làm cho hắn có thể tinh tường chứng kiến trong tầng mây hiện ra cái đầu cực lớn của một con băng long đang phá không mà bay tới, đứng trên cổ nó là một nam ba nữ.
Bên ngoài Băng long có một tầng gió mạnh do Trương Hiểu Vũ phóng thích ra, có thể ngăn trở khí lưu trùng kích, người bên trong nói chuyện với nhau cũng sẽ nghe rõ rành mạch, Vũ Yên từ xa xa đã nhìn thấy ở trên không của Huyền Âm Môn có một thân ảnh cao ngạo tay cầm trường thương, quá vui mừng nàng liền nói: "Đó là phụ vương của ta."
Trương Hiểu Vũ cũng vì nàng mà cao hứng, dưới chân có chút dùng sức giẫm xuống mình băng long một cái, băng long lập tức cúi người vọt xuống dưới.
"Phụ vương." Băng long dừng lại ở giữa không trung, Vũ Yên chấn động hai cánh, thân hình mau lẹ như mũi tên nhắm phía Vũ Hạo mà phóng tới.
Trên mặt Vũ Hạo hiện lên thần sắc từ ái, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Vũ Yên một phen: "Ngươi làm sao lại để ta và mẫu thân ngươi phải lo lắng."
Vũ Yên nước mắt ào ào chảy xuống, nói: "Chính là do nhi nữ quá tùy hứng."
"Tốt rồi, đã không có việc gì, cũng đừng có để chuyện đó luẩn quẩn ở trong lòng." Vũ Hạo vỗ vỗ bả vai Vũ Yên, ngẩng đầu nói với Trương Hiểu Vũ: "Cám ơn ngươi đã chiếu cố Vũ Yên lâu như vậy, còn giúp ta tiêu diệt Tham Lang Môn."
Trương Hiểu Vũ nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi."
"Nghe nói ngươi có thể đánh bại Đầu Đà Lão Tổ, hơn nữa đã đẩy lùi được Dạ Chi Hoàng, ngược lại khiến ta giật mình không nhỏ, có hứng thú so chiêu cao thấp cùng với ta hay không?" Vũ Hạo nhẹ nhàng đẩy Vũ Yên ra.
Trương Hiểu Vũ mỉm cười: "Tiền bối đã có ý như vậy, nếu ta không đáp ứng thì xem ra cũng quá keo kiệt."
"Tốt, thật sảng khoái, ta không thích nhất chính là mấy loại người nhăn nhăn nhó nhó." Tính cách Trương Hiểu Vũ rất hợp với tính tình Vũ Hạo, cảm thấy càng có hứng thú đối với hắn.
Vũ Yên ở một bên nói: "Chỉ là luận bàn mà thôi, hai người các ngươi kiềm chế chút." Vũ Yên nói xong thì hai vị Dực Nhân cấp sáu ở phía sau Vũ Hạo thân mật nói chuyện lên.
"Vũ Yên, ngươi lần này đã đem cả Dực Nhân Tộc làm ầm ĩ không nhẹ, lần sau ngươi cũng không được làm như vậy." Người nói chuyện chính là một vị Dực Nhân cấp sáu hơn sáu mươi tuổi, cũng là nhị gia gia của Vũ Yên, Vũ Liệt.
Vũ Yên áy náy nói: "Biết rồi, Nhị gia gia."
"Vương gia cũng là quan tâm ngươi, lần sau làm việc nhớ phân rõ nặng nhẹ." Đây chính là sư phụ Chiến Phong củaVũ Yên ở Dực Nhân Tộc, một trong ba đại chiến sĩ của Dực Nhân Tộc.
Vũ Hạo trường thương nơi tay, cao giọng nói: "Ngươi bây giờ cũng đã là tồn tại tương đương với Lục Đại Võ Tông, vì vậy ta sẽ không nhường, chú ý."
"Tiền bối, người cứ đến đây đi!" Trương Hiểu Vũ đang muốn thử xem sức phòng ngự của tuyệt kỹ Băng Tinh Ấn.
"Xem thương!" Vũ Hạo nghe vậy trường thương trong tay co rụt lại vừa để xuống, trong lúc đó một đạo thương cương kéo dài ra, giống như cả cây thương biến dài ra rất nhiều, hướng về phía Trương Hiểu Vũ cấp tốc mà tiến đến.
Đinh một tiếng, bên tay trái Trương Hiểu Vũ nhiều hơn một phiến Băng Tinh cực lớn, vững vàng ngăn trở một kích vừa rồi của Thương Hoàng Vũ Hạo, thân thể chỉ thoáng lui về phía sau một bước mà thôi.
Trương Hiểu Vũ liếc qua vết rách trên Băng Tinh, trong nội tâm thất kinh: “Thương Hoàng quả nhiên là Thương Hoàng, ta đã sử dụng đến ba mươi hai mặt Băng Tinh phòng ngự, đã đạt đến cảnh giới cực cao, vậy mà vẫn bị đánh vỡ ra một đạo lỗ hổng không nhỏ.”