Nhìn sắc trời bên ngoài, Trương Hiểu Vũ nhịn không được cảm thán, thời tiết trên biển rộng thay đổi bất thường, lúc này đang có ánh mặt trời sáng chói, nào còn có bộ dáng thô bạo lúc trước.
...
Ước chừng qua một tuần lễ, Trương Hiểu Vũ đi tới Thủy Quốc, không biết tiểu cô nương có Phong Linh Thể kia hiện tại đã đạt tới cấp bậc gì, nếu như đã là Võ Vương, thì thu làm đồ đệ cũng không có gì lớn.
Trực tiếp bay vào trong hoàng cung, Trương Hiểu Vũ đáp xuống quảng trường.
Chờ trong chốc lát, Lý Mật mang theo Lý Tú mỉm cười đi tới.
"Trương thiếu hiệp, vốn còn tưởng rằng phải qua một thời gian ngắn nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy thiếu hiệp đã tới rồi." Lý Mật có chút ngoài ý muốn nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Mọi chuyện thuận lợi hơn dự tính rất nhiều.”
Con mắt Lý Mật nhìn về phía Lý Tú, nói: "Tiểu nữ đã là Võ Vương, không biết lời nói lúc trước của Trương thiếu hiệp có còn tác dụng không.”
Trương Hiểu Vũ liếc một cái đã nhìn ra Lý Tú đã tiến vào hàng ngũ Võ Vương, gật đầu nói: "Đương nhiên, ngươi chuẩn bị một chút đi, rồi theo ta trở lại Nam Vực!”
"Thiếu hiệp không ở trong này nghỉ ngơi vài ngày sao?" Lý Mật nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Trở về Nam Vực ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, sẽ không quấy rầy.”
"Vậy được rồi! Tú nhi, ngươi đi chuẩn bị hành lý cho tốt, cùng Trương sư phó trở lại Nam Vực!" Một khi Lý Tú đã bái Trương Hiểu Vũ làm sư phụ, Lý Mật cũng xưng hô với Trương Hiểu Vũ là Trương sư phó.
Đợi Tú nhi đi chuẩn bị hành lý, Lý Mật móc ra một cái nguyên giới đưa tới, nói: "Trương sư phó, tiểu nữ chưa từng rời khỏi gia môn, xin thiếu hiếp nhiều hơn chiếu cố tiểu nữ một chút, trong này là năm trăm ngàn lượng hoàng kim và hai mươi khối trung phẩm nguyên thạch.”
Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nói: "Cái này không cần, bạc và nguyên thạch ta cũng không thiếu, huống chi Tú nhi nhập môn hạ của ta, ta đương nhiên sẽ bồi dưỡng thật tốt." Bằng tu vi của hắn hiện tại cộng thêm nội tình của Huyền Âm Môn, từ nay về sau căn bản là không thiếu bạc và nguyên thạch, hiện tại nhận lấy những thứ này ngược lại lưu lại hình tượng thấy tiền sáng mắt thấp kém cho người ta.
Chờ Lý Tú tới, Trương Hiểu Vũ nói với Lý Mật: "Chúng ta đây đi trước, nếu ngươi có thời gian đến Nam Vực thì đến Huyền Âm Môn quận Thương Dương Thiên La Quốc tìm ta.”
Nhìn qua hai người vụt bay đi, trong nội tâm Lý Mật có chút cao hứng lại có chút ít không nỡ.
Lý Tú mới tiến vào Võ Vương, chỉ có thể bay cao mấy trăm thước, tốc độ cũng không nhanh, một ngày chỉ đi được chừng ba nghìn dặm, nhưng mà cái này đã làm cho Trương Hiểu Vũ rất hài lòng, tính ra nhanh hơn đi thuyền một chút.
"Lộ trình từ nơi này đến Nam Vực còn có sáu bảy ngàn dặm, bay qua có thể dễ dàng rèn luyện sự khống chế nguyên lực, từ đó ổn định tu vi của ngươi." Trương Hiểu Vũ nói.
Lý Tú gật gật đầu, nói: "Ta sẽ cố gắng, sư phụ.”
"Hiện tại ngươi tu luyện mấy môn vũ kỹ, có tác dụng như thế nào?" Làm sư phụ, Trương Hiểu Vũ tất nhiên cần phải hiểu rõ vũ kỹ của Lý Tú.
Lý Tú nói: "Sư phụ, ta tổng cộng tu luyện sáu môn vũ kỹ, đầu tiên là Trảm Phong Thủ, tốc độ rất nhanh, lực lượng cũng không tệ; Thứ hai là Phá Phong Quyền, lực lượng mạnh mẽ; Thứ ba là đao kỹ: Lam Phong Trảm...”
Trương Hiểu Vũ nhíu mày, lại tu luyện nhiều vũ kỹ không đồng nhất như vậy, phải biết rằng tu luyện vũ kỹ cần tốn hao rất nhiều thời gian, không phải càng nhiều càng tốt, trừ phi giữa các vũ kỹ có liên quan với nhau, hơn nữa phải vô cùng quan trọng với chiến lực.”
"Vũ kỹ ngươi tu luyện quá nhiều, lại không có hệ thống, từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ cần luyện tập Trảm Phong Thủ và Lam Phong Trảm." Hai loại này đều chiến thắng bằng tốc độ, hơn nữa uy lực rất không tồi.
Lý Tú nói: "Sư phụ, ngài muốn dạy ta vũ kỹ gì.”
Trương Hiểu Vũ nói: "Vũ kỹ quan trọng là tinh chứ không cần nhiều, chừng nào chờ ngươi tinh thông hai môn vũ kỹ này rồi, ta sẽ dạy ngươi diễn biến thành áo nghĩa như thế nào.”
"Áo nghĩa vũ kỹ còn lợi hại hơn sao?" Ở phương diện này kiến thức của Lý Tú cơ bản là con số không.
"Không nhất định, kỳ thật vũ kỹ áo nghĩa chính là vũ kỹ thăng cấp lên, tỷ như Trảm Phong Thủ áo nghĩa nhất định có nhanh hơn, lực phá hoại lớn hơn so với Trảm Phong Thủ, nhưng nếu như không đạt được mười thành hỏa hậu, thì không cách nào lĩnh ngộ vũ kỹ áo nghĩa.”
"Đúng rồi, ngươi giết người qua chưa?" Trương Hiểu Vũ đột nhiên hỏi.
Lý Tú lắc đầu, "Tại sao phải giết người.”
"Ngươi không giết người, người cũng muốn giết ngươi, ngươi lựa bên nào.”
"Nhưng ở Thủy Quốc sẽ không có người nào muốn giết ta!" Lý Tú vẫn chỉ là tiểu cô nương, chưa bao giờ chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy.
Trương Hiểu Vũ cảm thấy phải dạy Lý Tú một chút, nói: "Trước kia là bởi vì Thủy Quốc các ngươi không ai dám trêu chọc, cho dù chọc tới Thủy Quốc cũng không cần ngươi đi giải quyết, nhưng một khi Thủy Quốc bị người khác xâm lấn, khi đó ngươi xử lý làm sao, khi đó nhất định phải giết người, hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ, có đôi khi giết người là vì cứu người và bảo vệ người. Hiện tại ta sẽ dạy ngươi giết người." Thân hình Trương Hiểu Vũ bay nhanh hơn, bay về phía một đội tàu hải tặc phía trước.
"Hắc hắc, đưa nữ nhân và tài bảo lên thuyền cho ta, những người khác đều giết hết đi." Người nói chuyện là thuyền trưởng Hắc Xà hải tặc đoàn Mạnh Lợi, hắn là một kẻ nổi danh độc ác, gặp được dê béo thì tuyệt không lưu người sống, hôm nay không biết có phải là vận khí quá tốt hay không, vừa đến đây đi vài vòng đã gặp được ba thuyền hàng to lớn.
"Thuyền trưởng, bên kia có hai người bay về phía bên này." Một tên Hải tặc đi tới bối rối nói.
Có thể bay, đồng tử Mạnh Lợi co rút lại một hồi.
"Không biết các hạ là cao nhân phương nào, chúng ta nguyện ý kính dâng ra tám phần vàng bạc tài bảo." Mạnh Lợi biết rõ lúc này phải làm như thế nào, hai người này có thể bay lượn, hắn căn bản là không dám phản kháng, chỉ hy vọng đối phương thu được tiền lập tức bước đi, dù là đem tất cả bạc đều lấy đi cũng không sao cả, dù sao cái mạng vẫn là quí giá nhất
Trương Hiểu Vũ chỉ vào mấy hán tử đã chết và vài cô gái bị lăng nhục trên thuyền hàng, ối nói với Lý Tú: "Ngươi thấy không, bởi vì bọn họ không có thực lực, cho nên bị giết, chẳng lẽ ngươi không muốn giết hải tặc khát máu tàn nhẫn như vậy.”
"Sư phụ, ta không dám." Lý Tú hiện tại cực kỳ mâu thuẫn, thống hận hải tặc tàn nhẫn, nhưng lại sợ hãi nhìn thấy cảnh mình giết người.
"Mở to hai mắt ra nhìn, có cái gì không dám." Trương Hiểu Vũ tiện tay chém ra một lưỡi dao bằng gió, đem trong một tên hải tặc chém thành hai nửa.
Đám hải tặc gặp được người còn hung ác hơn bọn hắn lập tức choáng váng, nguyên một đám trợn to mắt sợ hãi nhìn qua Trương Hiểu Vũ.
Chứng kiến ruột của tên kia hải tặc chảy ra, toàn thân Lý Tú rung động, nhưng lời của sư phụ thì không thể không nghe, liền cố lấy dũng khí, cổ tay vung đại ra ngoài mà không có mục tiêu.
Tạp sát, hải tặc có hơn trăm người, cho dù Lý Tú tùy tiện đánh một chút cũng sẽ trúng vào người nào đó, lập tức cánh tay một tên hải tặc rớt xuống, máu tươi phun ra đầy sàn.