Khuy đạo, Khuy đạo! Thật ra chính là xem xét ý tứ của Đại đạo mà Đại đạo có tới ba ngàn, mỗi người cảm nhận cũng không giống nhau, cho dù là cùng loại thuộc tính.
“Mai vân tinh này có thể trắc nghiệm ra trên trăm loại thuộc tính, ngươi thử đặt tay lên đây thử xem”. Cổ quản gia lấy từ nguyên giới ra một khối tinh thạch to cỡ bàn tay đặt ở trên bàn.
Trương Hiểu Vũ đi qua đem nó nắm ở trong lòng bàn tay.
Vân tinh này trong suốt giống như thủy tinh vậy, chỉ là ở giữa có một cái hạch tâm sặc sỡ, tay Trương Hiểu Vũ vừa chạm đến nó thì trong nháy mắt từ hạch tâm đã phóng xạ ra đủ loại màu sắc, thiên biến vạn hóa làm cho người ta hoa cả mắt.
Cổ quản gia và Vân Linh Nhi đứng ở một bên lẳng lặng quan sát.
Một lát đi qua, màu sắc trong Vân tinh vẫn ảo nhan như trước không có dừng lại, ánh sáng lóe ra càng thêm lợi hại tựa như điên cuồng vậy.
Ồ, Cổ quản gia có chút kỳ quái rồi cầm lấy Vân tinh từ trong tay Trương Hiểu Vũ.
Vân tinh vừa đến tay Cổ quản gia thì màu sắc lập tức ngừng lại, lại trong như nước vậy:“Không có vấn đề gì!”, người cảm thấy kỳ quái còn có Vân Linh Nhi.
Chỉ có bản thân Trương Hiểu Vũ mới biết được, Vân tinh không đoán ra thể chất của hắn vì hắn có nhiều thuộc tính, đương nhiên chuyện này không có khả năng nói với người khác được, tự mình biết là được.
“Cổ quái, khả năng ở trên người ngươi từng phát sinh cái gì đó”. Trương Hiểu Vũ tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Võ hùng còn Khuy đạo cảnh giới thì không có kỳ ngộ là không có khả năng, Cổ quản gia chỉ có thể phỏng đoán như vậy.
Oanh, lúc này bên ngoài khoang thuyền chợt truyền vào một tiếng nổ vang. Vân Linh Nhi nói:“Không có việc gì, là do Võ Đại và Võ Nhị chơi với lửa pháo”.
“Ta đi xem một chút”. Trương Hiểu Vũ chưa từng thấy qua pháo nên có chút tò mò.
Chờ Trương Hiểu Vũ đi ra ngoài, Cổ quản gia cảm khái nói:“Ta xem cử chỉ và cách ăn nói thì quả nhiên hắn là người trẻ tuổi, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi cùng cảnh giới cao như vậy, thành tựu ngày sau thật khó có thể tưởng tượng được, có khả năng sẽ là người đầu tiên trong gần ngàn năm nay nhập Đạo”.
Vân Linh Nhi nói:“Một khi nắm giữ Đạo thì sinh mệnh sẽ được thăng hoa, có thể sống tới hơn một vạn tám trăm tuổi, lão tổ tông còn kém một bước nữa thôi”.
“Một bước này có khi cả đời cũng không vượt qua được, hy vọng là lão tổ tông có thể ở trong đại nạn mà tiến vào Đạo”.
“Hy vọng là như thế !”.
Trên khoang thuyền rộng lớn, hơn mười người đang vây quanh hai khẩu đại pháo màu đen, Võ Đại và Võ Nhị đang hưng phấn thử thăm dò.
“Võ Đại ca, cho chúng cũng chơi một chút đi, độ chính xác của bọn tôi khẳng định là còn hơn cả ngươi đó”. Thủ hạ của Vân Linh Nhi đều là đệ tử trong gia tộc, quan hệ với Võ Đại và Võ Nhị cũng tốt, hai người bình thường cũng rất ít khi tự cao tự đại.
Võ Đại phất phất tay nói:“Chưa đã nghiền! Đợi lát nữa”.
Võ Nhị ‘nghiêm túc’ nói:“Hỏa pháo này rất nguy hiểm sao có thể thử loạn được, nhanh đi quét dọn đi”.
“Rất không có suy nghĩ, nếu không lại đi lấy thêm một khẩu nữa đến đây thử đi”.
Trương Hiểu Vũ đến gần một chút rồi quan sát.
Hỏa pháo này so với hỏa pháo kiếp trước có vẻ không khác nhau lắm, đều có hai bánh xe, thân pháo dài hơn hai thước, phía sau cũng có chỗ điểm hỏa.
“Trương huynh đệ, ngươi đã đến rồi hả, muốn thử hay không”. Võ Nhị nhìn Trương Hiểu Vũ hỏi.
Trương Hiểu Vũ nói:“Có thể chứ?”.
“Đương nhiên là có thể, mau đo đi, đi lấy thêm hai khẩu hỏa pháo nữa ra đây, cho các ngươi một khẩu thử”. Võ Nhị kêu với vài tên Vân gia đệ tử nói.
“Thật tốt quá, Võ Nhị ca đúng là trượng nghĩa”. Vân gia đệ tử hưng phấn vọt vào trong khoang thuyền.
“Hỏa pháo này có tầm sát thương đại khái vào khoảng một ngàn ba trăm thước đến một ngàn năm trăm thước, cho nên nếu ngươi muốn bắn xa hơn thì phải nâng nòng pháo lên cao hơn một chút, để nó hắn thành đường cong”. Võ Nhị ở một bên làm mẫu cho Trương Hiểu Vũ.
Hắn đem một quả thiết đạn to bằng đầu người đút vào nòng pháo rồi châm lửa.
Hai cái hô hấp qua đi, chỉ nghe oanh một tiếng, một đạo hồng quang mãnh liệt từ nòng pháo phụt ra rồi lao về hướng mặt biển xa xa.
Cách đó chừng một ngàn bảy tám trăm mét gì đó nhất thời nổi lên một đoàn cột nước lớn, uy lực tương đương với một kích toàn lực của lục cấp Võ vương, mười phần khủng bố.
Võ Đại lúc này cũng lại đây giúp vui nói:“Ngươi đừng xem chúng ta là Võ hùng cường giả, chỉ cần bị mấy hỏa pháo đồng thời bắn trúng là cũng bị thương rồi, cho nên vào lúc diễn ra hải chiến hỏa pháo rất quan trọng. Ai có nhiều hỏa pháo hơn thì phần thắng cũng lớn hơn”.
Mấy khẩu hỏa pháo đồng thời oanh kích, cái này cũng tương đương với vài lục cấp Võ vương đồng thời ra tay đối với một vị Võ hùng, xác thực là có thể xúc phạm tới đối phương, đương nhiên Võ hùng chỉ cần cẩn thận một chút thì không có khả năng bị mấy khẩu hỏa pháo đồng thời bắn trúng trừ phi đứng tại chỗ bất động thì mới có khả năng này.
“Ngươi tới thử xem đi!” Võ Nhị lắp một quả thiết đạn vào nói.
Phía trên bánh xe có tay cầm có thể dùng nó để điều chỉnh độ cao, Trương Hiểu Vũ điều chỉnh một chút sau đó châm lửa.
Oanh, ánh lửa mãnh liệt bắn đi ra ngoài, ước chừng cách đó bảy tám bát trăm mét thì nổ tung ra, không khéo là có một con cá dài mấy thước nhô đầu lên trong nháy mắt bị nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, thi cốt vô tồn.
Rất có ấn tượng, đáng tiếc là không có ‘Bia ngắm’ làm mục tiêu bắn.
Lúc này Võ Nhị cũng đem hỏa pháo lên, còn thừa một khẩu đưa cho mấy chục tên Vân gia đệ tử tranh nhau ‘Đầu rơi máu chảy’.
“Võ Đại ca, Võ Nhị ca, còn có vị Trương công tử này nữa, trên không trung có đầu phi hành hoang thú, nhìn xem ai đánh trúng đây”. Một tên Vân gia đệ tử cướp được quyền sử dụng hỏa pháo đầu tiên, hắn nhìn một con hoang thú phi hành trên không hưng phấn nói.
Trương Hiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên đỉnh đầu có một con phi hành hoang thú thật lớn tuy nhiên bởi vì tốc độ của thuyền rất nhanh cho nên nó vượt qua cũng không có khả năng.
Võ Đại vỗ mạnh vào khẩu pháo nói:“Mọi người nhắm chính xác một chút, đánh hạ nó xuống thì tối nay có đồ nhắm rượu rồi”.
Võ Nhị gật gật đầu nói:“Không sai, có món mới nhậu nào”.
Bốn người bắt đầu chuẩn bị, điều chỉnh độ cao nòng pháo sau đó bằng cảm giác nhằm về hướng phi hành hoang thú kia.