Xuất ra công cụ xem giờ tinh vi do Thiên Công tộc chế tác, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào, có thể còn sống đi ra ngoài hay không phụ thuộc vào việc nắm chắc thời cơ.
Kéo Lạc Thi Thi cùng Lý Tú sang một bên, Trương Hiểu Vũ nói:“Chờ một lát nữa hai cô leo lên lưng ta, nhớ kỹ, ôm chặt một chút, trăm ngàn không nên để rơi xuống đó”. Trương Hiểu Vũ cao hơn hai thước, lưng rộng lớn nên phía sau lưng tuyệt đối đủ cho hai nữ hài tử nằm ở trên, làm như vậy Trương Hiểu Vũ vẫn rảnh hai tay để đánh lui Thâm uyên tà ma, không đến nỗi qua mức bị động.
Hai người gật gật đầu, biết sắp tới là lúc sinh tử tồn vong, trăm ngàn không thể khinh thường.
......
“Toàn bộ chuẩn bị tốt chưa, thời gian lập tức đến đó”. Vân Trung Hạc quát lạnh nói.
Lạc Thi Thi cùng Lý Tú nghe vậy lập tức nằm úp lên lưng Trương Hiểu Vũ, một bên trái một bên phải lấy cổ Trương Hiểu Vũ, hai chân đồng thời kẹp lấy eo Trương Hiểu Vũ giống hai cục cưng vậy.
Trên Bảng chỉ giờ chợt có quang điểm màu đỏ nhấp nhoáng, khi quang điểm màu đỏ nháy lần thứ tư thì Đầu đà lão tổ cùng ba người Thác Lôi đẩy mạnh cửa mật thất và liền xông ra ngoài. Phía sau Bảng chỉ giờ đã sáng lên lần thứ năm, đó cũng chính là lúc mọi người tiến lên.
“Đều trông vào vận may mỗi người thôi”.
Mọi người cơ hồ đồng thời từ cửa mật thất vọt ra, trong nửa cái hô hấp đầu tiên đã chạy ra xa được trăm bước.
Trương Hiểu Vũ không hề sử dụng nguyên lực mà bằng vào thân thể kinh người chạy đi, dù sao tốc độ hắn chạy bộ cũng không dưới tốc độ phi hành huống chi lúc này lại cõng thêm hai người.
Ánh mắt vừa nhìn, Trương Hiểu Vũ thấy trong đại điện số lượng Thâm uyên tà ma đại khái chỉ còn hai mươi đầu, nhìn thấy mọi người xuất hiện, mắt chúng đỏ rực lên rồi gào lên mà xông tới.
“Cút ngay cho ta”. Kim vương cùng Thác Lôi từ sau khi Ngân vương ma hóa vẫn rầu rĩ không vui, lúc này thấy đám Thâm uyên tà ma này thì nhất thời phát tiết ra.
Oanh, thực lực của lục giai ma thú Thâm uyên tà ma không dưới lục giai bá vương cấp hoang thú, so với đại đa số người ở đây cũng không yếu hơn nhưng đối mặt với Kim vương cùng Thác Lôi, hai vị Cự nhân phẫn nộ thì lại không chịu được lực đạo va chạm mà liên tục lui về sau hơn mười bước, thậm chí đám Thâm uyên tà ma phía sau cũng bị đẩy lui về phía sau.
Đầu đà lão tổ đi theo sau hai người chiếm được tiện nghi vội vọt qua.
“Cơ hội tốt!” Khoái kiếm lão nhân, Cực Lạc phu nhân cùng với Nạp Lan Tô thấy phía trước không còn Thâm uyên tà ma ngăn cản, chỉ còn lại có mấy con Thâm uyên tà ma xông lên thì lập tức bộc phát ra lực lượng cường đại nhất của mình.
“Thập tự trảm không kiếm!” trường kiếm trong tay Khoái kiếm lão nhân giống như tiêu thất trong hư không rồi chợt lưỡng đạo kiếm khí thật lớn giao nhau đâm vào đầu một con Thâm uyên tà ma gần đó, đánh lui nó mấy bước sau đó cả người cùng kiếm hợp nhất bắn về phía truyền tống trận.
Tốc độ của Cực Lạc phu nhân không phải là nhanh nhất nhưng thân pháp lại tối hư vô mờ mịt không thể tìm ra, bà ta như một đoàn gió thổi mây trôi từ giữa đám Thâm uyên tà ma xuyên qua.
“Thủy cuốn phong trụ!”, trong đó thì Nạp Lan Tô có thanh thế lừng lẫy nhất, một đường phi hành hai bên bộc phát ra từng đạo thủy tiễn như rồng cuốn, sau khi thủy tiễn bị Thâm uyên tà ma phá hư thì lại có từng đạo phong trụ bắn ra ngăn trở đám Thâm uyên tà ma được non nửa một lần hô hấp.
Thượng phẩm nguyên thạch trên Truyền tống trận đã được bố trí từ trước, giờ phút này quang mang chói mắt lấp lóe vô chừng, trong đó Kim vương cùng Thác Lôi đứng trên ở cái truyền tống trận thứ hai, Đầu đà lão tổ đứng ở cái thứ nhất, trong nháy mắt công phu, trên truyền tống trận lại có thêm ba người, là ba người còn sót lại trong Thất võ hải.
Mà đám Trương Hiểu Vũ và Vân Trung Hạc, Vũ Hoàng vẫn còn cách đó hơn trăm mét, thoạt nhìn như trong nháy mắt sẽ đến nhưng đường đi đã bị Thâm uyên tà ma ngăn cản lại, trừ phi đánh lui chúng nó nếu không nhất định sẽ không kịp chạy tới truyền tống trận.
Hưu, hai cánh Vũ Hoàng chấn động đến cực hạn rồi từ trong hư không tiêu thất đi, từ khe hở giữa hai đầu Thâm uyên tà ma lao qua rồi cũng đi tới cái truyền tống trận thứ hai.
Vân Trung Hạc hai tay nắm một cái khí màng trong suốt ném vào hai đầu Thâm uyên tà ma, trong nháy mắt hai cái khí màng va chạm áp suất không khí lập tức đẩy lui đám Thâm uyên tà ma kia mà mở ra một thông lộ.
Đột nhiên một tiếng rống to nổi lên, cả cổ điện như bị chấn đổ, chỉ thấy Trương Hiểu Vũ lưng đeo hai nàng người nhảy tới đầu một đầu Thâm uyên tà ma, sau đó cánh tay phải phồng lên điên cuồng hét lên hất tung con Thâm uyên tà ma này ra sau.
Phanh!
Thâm uyên tà ma luôn luôn lấy khí lực làm sở trường nhưng giờ phút này lại bị mãnh lực của Trương Hiểu Vũ đẩy ra sau, thân thể thật lớn lập tức bay ra ngoài đụng vào đám Thâm uyên tà ma phía sau.
Mà Trương Hiểu Vũ dẫm lên đầu con Thâm uyên tà ma kia, dưới chân phát lực lao về phía cái truyền tống trận gần ngay trước mắt.
Vân Trung Hạc cùng Vũ Hoàng đều đã xông qua đây, vận khí không tệ.
Kim vương cùng Thác Lôi cũng hét lớn một tiếng:“Cẩn thận, Ngân vương không được ”.
Không biết khi nào, Ngân vương hai tròng mắt tản ra hào quang màu đỏ đã vọt tới cạnh Trương Hiểu Vũ rồi lăng không đánh một quyền về phía Trương Hiểu Vũ.
Giờ phút này tuyệt đối không thể cứng đối cứng cùng Ngân vương bởi vì cho dù là bị một lực phản chấn nhỏ cũng đủ làm cho ba người Trương Hiểu Vũ rơi ra sau vào giữa đám Thâm uyên tà ma, khi đó khẳng định là sẽ bỏ qua mất cơ hội lên truyền tống trận.
Trong tình huống chỉ mành treo chuông, thân hình Trương Hiểu Vũ vội nhảy vọt lên không xoay tròn một vòng né tránh được một quyền tuyệt nhanh của Ngân vương nhưng không đợi hắn thở phào, đầu gối trái của Ngân vương đã huých lên, tuy không đánh trúng Trương Hiểu Vũ nhưng lại hất Lạc Thi Thi bay ra ngoài.
Lúc này Trương Hiểu Vũ không kịp suy nghĩ tay phải vội vươn ra túm lấy tay Lý Tú muốn đem nàng ném tới truyền tống trận thứ nhất.
“Sư phụ, ta sẽ ở cùng nhau”. Lý Tú gắt gao ôm lấy Trương Hiểu Vũ nói. Trương Hiểu Vũ hơi sửng sốt nhưng cảm nhận được sự kiên định của Lý Tú thì liền buông cánh tay nàng ra, trong cơ thể nguyên lực vận chuyển đến cực hạn rồi mang theo nàng phá không đuổi theo thân ảnh Lạc Thi Thi.
Đám người Vân Trung Hạc nhịn không được lớn tiếng kêu lên:“Hiểu Vũ!”
Ngay sau đó, lưỡng đạo cột sáng chói mắt từ truyền tống trận bay vọt lên bao vây lấy mấy người rồi biến mất ở trong đại điện.
Đuổi theo kịp Lạc Thi Thi, Trương Hiểu Vũ ôm lấy nàng rồi quay về mật thất. Lạc Thi Thi cảm động khóc lên nói:“Hiểu Vũ, sao ngươi lại ngu vậy”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Ta sao có thể vứt bỏ được muội chứ”.
Vù vù, vô số đạo hỏa diễm màu đen dài đến mấy trượng bao phủ lấy ba người, ở trong không trung mãnh liệt bốc cháy lên.
Tuy nhiên vù một tiếng, tầng hỏa diễm màu đen chợt vỡ ra một cái thông đạo nhỏ rồi Trương Hiểu Vũ lưng đeo hai người lại vọt ra mà chui vào trong mật thất sau đó lập tức đóng cửa mật thất lại.
“Các ngươi không việc gì chứ!”, lúc này từ miệng mũi Trương Hiểu Vũ thở ra toàn bộ khí màu đen ẩn hiện mang theo hỏa tinh màu đen.
Lạc Thi Thi cùng Lý Tú lắc đầu, trên người hai cô đều mặc thượng phẩm Nguyên giáp cùng phòng hộ nguyên khí nên lửa ma màu đen không thể ăn mòn vào, bất quá Trương Hiểu Vũ lại không ổn. Lôi nguyên lực đã bị lửa ma khủng bố phá ra một cái động lớn mà xâm nhập vào trong cơ thể Trương Hiểu Vũ.
“Ta phải luyện hóa lửa ma! Có khả năng sẽ lâu một chút”. Trong cơ thể hắn lúc ngũ tạng bị thiêu đốt nên Trương Hiểu Vũ lập tức ngồi xếp bằng dưới đất nhắm mắt lại.
Lúc trước nhìn thấy Pháp Thông bởi vì ngăn cản không được một tia hỏa tinh màu đen mà cuối cùng không thể không niết bàn, giờ phút này thấy tình huống của Trương Hiểu Vũ so với Pháp Thông còn nghiêm trọng hơn nhiều thì hai người trong lúc nhất thời đều ngây dại.
Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ thì không có thời gian để suy nghĩ, lúc này trong cơ thể toàn bộ kinh mạch đã bị hỏa diễm màu đen bao trùm, cảm giác nóng cháy mãnh liệt cháy làm cho hắn nhịn không được mà nhíu mày, mồ hôi đổ xuống như mưa.
Lửa ma này quả nhiên lợi hại, chẳng những là Lôi nguyên lực mà ngay cả Băng nguyên lực cũng vô pháp đóng băng được nó, ngược lại còn làm cho nó càng cháy bùng lên, chẳng lẽ thật sự là không hay rồi, hắn sẽ bị lửa ma đốt cháy sao.
Nếu có người tiến vào trong cơ thể Trương Hiểu Vũ thì có thể thấy được từng đợt từng đợt lửa ma màu đen giống như một đạo quân với thế như chẻ tre tràn đi các nơi, nơi nơi đều là một đống hỗn độn, mắt thấy chúng sẽ giết đến giải đất trung tâm chính là trái tim Trương Hiểu Vũ.
Tuy nhiên tình hình chiến đấu lúc này lại đột nhiên biến đổi, chỗ ngực Trương Hiểu Vũ đột nhiên có quang cầu màu đỏ lóe lên rồi một cỗ lực lượng màu đỏ chảy ra lao về phía quân đội lửa ma khủng bố.
Đây là lực lượng của Thần ma cửu biến, Trương Hiểu Vũ trong lòng kinh hỉ nói.
Lực lượng màu đỏ này so với lửa ma thì có vẻ cao hơn một cấp bậc, giống như là chiến sĩ tinh nhuệ nhất lập tức đem quân đội lửa ma đánh cho tan rã, bốn phía mở ra lối thoát.
Lực lượng màu đỏ đi đến đâu chẳng những dập tắt lửa ma mà còn làm cho các chỗ kinh mạch của Trương Hiểu Vũ được chữa trị lại mà một lần nữa toả ra sinh cơ cùng sức sống mãnh liệt.
Non nửa canh giờ đi qua, Trương Hiểu Vũ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí rồi mở mắt ra.
“Hiểu Vũ, ngươi không sao chứ!” Hai nàng kinh hỉ nói.
Trương Hiểu Vũ cười nói:“Không có việc gì, lửa ma đã bị ta luyện hóa rồi”