“A Nhật Na, ngươi có biết Tụ Nguyên Châu là cái gì không?” Trương Hiểu Vũ quay đầu hỏi.
A Nhật Na lắc đầu, nói: “Không rõ lắm, hình như là chí bảo Thần Sa Phủ, có thể giúp võ giả tu luyện nhanh hơn thì phải”
Chậc chậc, Trương Hiểu Vũ thè lưỡi, có thể làm võ giả tu luyện nhanh hơn, bảo bối bực này khó trách lại bị kẻ khác thèm khát, nếu không phải thực lực không đủ Trương Hiểu Vũ đã sớm xông lên chém giết Ô Lương Vũ mà cướp Tụ nguyên châu.
Ô Lương Vũ lắc đầu nói: “Ngươi, cái này không phải là ép buộc nhau sao? Đổi điều kiện khác đi!” Bảo bối như Tụ Nguyên Châu ai cũng sẽ không cam tâm bỏ ra, Ô Lương Vũ tự nhiên không ngoại lệ.
“Muốn chết sao” Công Dương Hạo vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, thiên địa nguyên khí chấn động từng đợt, ánh mặt trời chiếu xuống chợt biến thành màu đỏ rực.
Muốn đánh? Trương Hiểu Vũ nuốt nuốt nước miếng, có chút kinh hãi nhìn cảnh tượng nọ.
“Ta hỏi lại ngươi một câu, có giao Tụ nguyên châu ra hay không.” Công Dương Hạo chỉ vào mặt Ô Lương Vũ súc thế hung hăng nói.
Khí thế của Ô Lương Vũ cũng tăng lên, nhất thời nguyên khí bao phủ ở trên đỉnh đầu hắn cũng kịch liệt xao động dẫn phát ra thổ hoàng sắc dày đặc dao động.
“Công Dương Hạo, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi, chỉ là hai người chúng ta có đấu thì một ngàn chiêu cũng khó phân thắng bại, mười năm trước ngươi không phải đã sớm thử qua sao”
Oanh, Ô Lương Vũ vừa dứt lời thì hỏa diễm hừng hực đã từ trên người Công Dương Hạo phun lên, diễm mang màu đỏ lượn lờ có lúc chạy chồm lên mang theo sức nóng ghê ghớm khiến cho ngay cả không khí chung quanh cũng bị vặn vẹo. Lúc này Công Dương Hạo tựa như Hỏa Diễm Cự Thần đứng trên thiên không cúi đầu nhìn xuống thân thể nhỏ bé của Ô Lương Vũ .
“Nếu không phải Phủ chủ bế quan tu luyện thì có cho ngươi thêm một lá gan cũng không dám tiến vào đại mạc, bất quá cho dù không có Phủ chủ thì hôm nay ta cũng nhất định lưu ngươi lại, tiếp ta một quyền” Thanh âm của Công Dương Hạo truyền ra từ trong miệng Hỏa Diễm Cự Thần dường như được phóng đại hơn mười lần, thanh âm đùng đùng như sấm rền vậy. Hỏa Diễm Cự Thần thoáng vươn thân thể rồi đánh ra một quyền, một cái đại hỏa diễm to cỡ quyền đầu dài chừng ba bốn thước mang theo hơi nóng cùng tiếng nổ mạnh vọt ra, lấy tốc độ mắt người thường theo không kịp đánh về phía Ô Lương Vũ.
“Hắc hắc, một trong tam đại kì công của Thần Sa phủ, Hỏa Thần công pháp quả nhiên là danh bất hư truyền, ta nhớ lần trước ngươi vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được chiêu này!”
Ô Lương Vũ đối mặt với hỏa quyền khủng bố này nhưng mặt vẫn không đổi sắc, không biết khi nào trong tay hắn đã xuất hiện một cây cổ đao màu vàng đất.
Một cỗ nguyên khí thổ hoàng sắc như rồng lao vào trong thân đao, mà chuôi đao này lại giống như cái động không đáy vậy, tham lam cắn nuốt toàn bộ nguyên khí tới gần, trong chốc lát trên ánh sáng màu vang trên thân đao đại phóng, làm cho người ta có cảm giác trầm trọng đến mức hộc máu.
Hai tay nắm chặt chuôi đao giơ lên cao, Ô Lương Vũ hít sâu một hơi, hét một tiếng rồi hai tay hung hăng bổ xuống, nhất thời cường quang loé lên trong không trung, rồi một đạo đao mang theo sương mù màu vàng thật lớn, khí thế vô cùng cường đại va chạm với phần phía trên cự quyền hỏa diễm.
Oành, đùng đùng, tiếng nổ như sét đánh vang lên chấn động khắp nơi, hoang thú trong phạm vi mười dặm thất kinh chạy trốn giống như ngày tận thế sắp đến vậy.
Trong lúc Trương Hiểu Vũ và A Nhật Na đang trợn mắt há hốc mồm thì trong nháy mắt đồi núi phía dưới Công Dương Hạo và Ô Lương Vũ đã bị một đạo cương kình khủng bố đánh tan nát thành bình địa, một vụ nổ từ tâm sóng xung kích kéo theo vô số đợt sóng cát cao hơn mười thước lan ra chung quanh, vùi lấp tất cả.
May mà Trương Hiểu Vũ và A Nhật Na đứng cách chỗ hai người chiến đấu chừng vài trăm thước nên khi sóng cát xô đến chỗ hai người thì chỉ còn cao chừng một thước mà thôi.
Vận Cương Lôi Kính sơ thành, Trương Hiểu Vũ toàn lực đánh một chưởng vào sóng cát đang vọt tới, cương lôi kính mãnh liệt đả thông ra một cái thông đạo từ trong sóng cát.
Liên tục đánh ra sáu chưởng, Trương Hiểu Vũ thở hổn hển nhưng rốt cuộc sóng cát đã dừng di động, chỉ là hai người cũng đã bị cát vàng vùi đến đùi phần.
Rút hai chân ra, Trương Hiểu Vũ nhìn về phía địa hình sa mạc vừa biến đổi kịch liệt mà thầm nghĩ, cao thủ cảnh giới Võ hùng đã biến thái như thế, thì tồn tại trên Võ hùng như Võ tông, Võ Tôn, thậm chí Võ Đế, Võ thánh không phải sẽ có thể phiên giang đảo hải ư, quả thực là so với thần thông giả trong thần thoại không có gì khác nhau.
Thế giới này cũng quá biến thái đi! Trương Hiểu Vũ vuốt ve cái cằm bóng loáng nghĩ thầm.
A Nhật Na cũng lần đầu tiên nhìn thấy màn chiến đấu như vậy, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn.
“Ô Lương Vũ, ngươi đã làm ta mất kiên nhẫn rồi, nếu hiện tại ngươi giao ra Tụ nguyên châu thì vẫn còn cơ hội” Có âm thanh mơ hồ phát ra từ trong miệng Hỏa Diễm Cự Thần, nhưng âm lượng rất lớn làm cho tai Trương Hiểu Vũ không ngừng ong ong lên.
Ôm đao đứng ở trên hư không, Ô Lương Vũ cao giọng cười to nói: “Công Dương Hạo, có cảnh ngộ gì mà ta chưa thấy qua, sao có thể bị ngươi nói mấy câu dọa đi, muốn tới thì tới đi!”
Hỏa Diễm Cự Thần tựa hồ đã sớm đoán được đáp án của Ô Lương Vũ nên ngửa đầu mở cái miệng lớn ra, hỏa nguyên khí nóng rực trong thiên địa từ vô hình hóa thành hữu hình, rồi như cơn lốc xoáy bị hút vào trong miệng hắn, hồng mang mãnh liệt ở trong miệng Hỏa Diễm Cự Thần ào ra.
Trong nháy mắt công phu, hồng mang hỏa diễm trong miệng cự thần đạt tới cực hạn, theo sau hắn nhìn Ô Lương Vũ trầm thấp nói: “Nộ Diễm Pháo!”
Một đạo hỏa trụ màu đỏ tựa như Thiên Ngoại Lưu Tinh từ miệng Hỏa Diễm Cự Thần phun ra, phô thiên cái địa đem không gian chỗ Ô Lương Vũ bao phủ lấy.
“Ngay cả tuyệt chiêu này cũng dùng đến, xem ra ta không liều mạng cũng không được, Hoàng Thổ Chi Thuẫn” Ô Lương Vũ khẽ rùn mình xuống, đại đao giơ ngang ở trước ngực, một cỗ nguyên khí thổ hoàng sắc tụ tập ở phía trước Ô Lương Vũ rồi ngưng kết thành một tấm thuẫn năng lượng đem thân mình bảo vệ ở bên trong.
Gần như trong nháy mắt Hoàng thổ chi thuẫn hình thành, vô số đạn hỏa diễm đánh lên liên miên không ngừng, sóng xung kích làm cho thổ thuẫn nhộn nhạo cùng với tiếng nổ điếc tai vang lên không ngừng.
Phanh.....
Sau khi Đạn Hỏa Diễm nổ tung cũng không hoàn toàn tiêu tán đi mà giống như than củi vỡ ra thành vô số hỏa cầu nhỏ văng tung toé trên mặt cát vàng.
Những hỏa cầu nọ chỉ to cỡ nắm tay, thoạt nhìn thì rất nhỏ nhưng mà khi chúng rơi xuống tiếp xúc với mặt cát lại nổ tung, hỏa xà loạn vũ, cát vàng bắn tung toé, vô số hố cát sâu hoắm hiện ra, nhìn mà thấy ghê người.
Trương Hiểu Vũ trợn trừng mắt nhìn, chỉ với uy lực của một cái hỏa diễm cầu kia đã đủ giết chết một gã võ giả thậm chí là Võ Sư. So với lựu đạn kiếp trước cũng không sai biệt lắm, nhiều lựu đạn như vậy ném ra một lúc, người đông đến đâu cũng hi sinh hết!
“A Nhật Na, rốt cuộc Đôn Hoàng sa mạc còn có bao nhiêu cường giả cấp bậc này nữa?” Trương Hiểu Vũ tâm tình mênh mông hỏi.
A Nhật Na cau mày, sau hơn nửa ngày mới nói: “Đại trưởng lão ở Thần Sa phủ là cường giả dưới một người trên vạn người, toàn bộ Đôn Hoàng sa mạc hình như có không quá năm người”
Năm cũng đã là nhiều rồi, nếu có đến mấy chục gã mới làm thế giới đại loạn, uy lực của những người này không thua kém gì đại pháo kiếp trước, tùy tiện bắn một phát, oanh một mảng, thật không dám nghĩ nữa.