Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Khởi Vận bụng đầy kinh luân, chẳng những biết rất nhiều thi từ ca phú, còn biết rất nhiều điển cố của Phúc Châu. A Đức Ny được nghe mà khâm phục không ngừng.

Nàng cũng biết mỹ nhân Đông Phương này với vị hôn phu có tình cảm bất thường, nhưng quan lại phương Tây cũng có tình nhân như mây, vả lại cũng sớm nghe nói quy củ của Đông Phương, nên không có gì khúc mắc. Tiếc nuối duy nhất là sở học nàng biết phần lớn là dùng trên chiến trường, ở trước mặt Thành Khởi Vận không khoe khoang được.

Một con thỏ hoang bị du khách kinh động. "Vù" một cái chạy qua nấp vào bụi cây. - Thỏ hoang, một con thỏ hoang!

A Đức Ny kêu lên vui mừng, theo thói quen chạm vào eo, đáng tiếc súng lục không có bên người.

Bởi vì ngại các tiểu thư đi quá chậm, Lưu Đại Bổng Chùy bĩu môi đi trước cũng tỉnh táo, vội vàng dồn dập kêu lên: - Mau mau, mang tiễn đến. Nướng cho đại nhân mấy món ăn thôn quê.

Thị vệ bên cạnh nịnh bợ: - Đại nhân, việc này sẽ cho đại nhân nở mặt nở mày.

- Đúng đúng! Đại nhân, nơi đó có thỏ hoang. Đại nhân bắn nó xuống làm một bữa trưa thôn quê đi.

A Đức Ny cũng mừng rỡ đồng ý, giống như chim khách khoái chí chạy bên Dương Lăng, ôm lấy cánh tay hắn. - Đại nhân thống lĩnh hơn mười vạn quân đội, kiếm thuật cũng cao minh hơn ta nhiêu, nhất định cũng là tay thần tiễn.

Dương Lăng tập qua kiếm thuật, thương thuật, nhưng cung tiễn chưa từng chạm qua, hắn từng lo lắng khi cùng A Đức Ny tỷ thí kiếm pháp sẽ bị xấu hổ, ai ngờ này Tây Dương kiếm thuật so với Võ Đang đấu kiếm còn kém rất nhiều. A Đức Ny liên chiến liên bại, sùng bái hắn vô cùng.

Dương Lăng không dám nhìn ánh mắt mong đợi của A Đức Ny, hắn nhìn quanh đánh giá, chỉ thấy bọn quan binh cũng đầy tín nhiệm nhìn hắn, Lưu Đại Bổng Chùy lập tức cầm cung, rút mũi tên đưa tới trước mặt hắn đến, đành phải kiên trì nhận lấy.

- Bắn tên có gì khó đâu? Hẳn là một chuyện đơn giản.

Dương Lăng quyết định chắc chắn, tiếp nhận cung tên. Chậm rãi hít một hơi. Dồn khí đan điền, đang lúc mọi người nín thở vây xem kéo căng dây cung.

Hắn cần luyện võ nghệ. Lực cánh tay đủ mạnh để kéo cây cung hai thạch, mũi tên, đuôi tên, ánh mắt tạo thành một đường thẳng, Dương Lăng buông lỏng tay, mũi tên nhọn bay ra ngoài.

Xung quanh lập tức hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có lá trúc rung động. Ngẩng đầu nhìn thỏ mập vẫn ngồi dưới gốc cây, còn mũi tên không thấy bóng dáng. Dương Lăng lập tức mặt đỏ tai hồng, nụ cười của A Đức Ny cũng cứng lại trên mặt, thân vệ của Dương Lăng ai cũng là thần xạ thủ, thấy đại nhân nhà mình rụt rè như thế, một đám xấu hổ vô cùng.

Đúng lúc này, chỉ nghe tiếng "Cô cô cô" thê thảm, một con gà rừng lảo đảo từ trong bụi cỏ chạy ra, phía sau lưng gần mông cắm một mũi tên nhọn.

Thành Khởi Vận che miệng cười nói: - Đại nhân bắn trúng, còn không mau nhặt gà rừng về.

Lưu Đại Bổng Chùy bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng chạy tới. Mũi tên của Dương Lăng rõ ràng nhắm ngay thỏ hoang, cũng không biết làm sao lại bắn trúng gà rừng xui xẻo, mũi tên không tính là nông, gà rừng giãy dụa một lúc đã không thể động đậy, bị Lưu Đại Bổng Chùy bẻ chặt đứt cổ, tươi cười mang về.

Khi hắn chạy đến bên Dương Lăng liền ngạc nhiên nói: - Đại soái, gà này đang đẻ trứng, ngài xem, trứng gà mới sinh ra một nửa.

A Đức Ny rốt cuộc không kìm nổi, ghé vào đầu vai của Thành Khởi Vận cười khanh khách, Dương Lăng tiếp nhận gà rừng, rốt cục cũng nhịn không được nữa cất tiếng cười to. Hắn cười, binh lính cũng cười to thành tiếng, kinh động nhiều thú bỏ chạy.

Trải qua đoạn nhạc đệm này, mọi người xuyên qua một con đường mòn, phía trước là biển trúc. Địa phương này núi sâu thâm cốc, đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm, cách đó không xa có thác nước chảy, chim kêu hoa nở như Thiên đường nhân gian, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Dương Lăng nhìn nơi này hài lòng nói: - Chỗ này được đấy, dựng lều đi, đã ra ngoài thì thống thống khoái khoái chơi một ngày. Đêm nay ở đây cắm trại, sáng sớm mai quay về thành.

Mọi người bắt tay vào dựng lều, hai cái ở chính giữa, đỉnh đầu là của Dương Lăng, cái kia là của Thành Khởi Vận và A Đức Ny. Sau đó bọn thị vệ ở cách bảy tám chục trượng lập quân trướng, bảo hộ trung ương.

Tuy nói cách xa như vậy, ở giữa là rừng trúc không nhìn thấy nhau, tuy nhiên do ở giữa có nữ quyến, bọn họ cũng không tránh tị hiềm, dù sao bốn phía toàn bộ đã được bảo vệ, không ai đi vào được.

Dương Lăng ở trong trướng thay áo bào trắng, tóc dài buộc thành một búi. Phong tư phóng khoáng, mang phong cách ẩn sĩ. Hắn vừa mới vén rèm đi ra, chợt nghe đến A Đức Ny tươi cười vọng lại: - Đẹp quá, thật xinh đẹp.

Lúc này Thành Khởi Vận cũng thay bộ la quần màu đỏ thẫm đi ra, trang phục không thể che hết thân thể mỹ lệ, đường cong lả lướt. Dương Lăng cười nói:

- Nha đầu kia không biết lại phát hiện ra cái gì, đi. Đi xem.

Trong rừng trúc mặc dù không có đường mòn, nhưng bụi cỏ đến gối, đất xốp, không khó đi. Chạy tới gần mơ hồ nghe tiếng nước càng lúc càng lớn, hai người xuyên qua một rừng trúc, trước mắt rộng mở, chỉ thấy phía trước là một thác nước nho nhỏ. Vách núi không cao. Nước suối từ bên trên trực tiếp rót vào trong đầm, đánh ra bọt nước trắng xóa.

Đầm nước phạm vi ước chừng 300400m, do nước suối trong suốt, có thể thấy cả đáy đầm. Trên bờ có một khối đá đen lớn, bề mặt cực bằng phẳng, A Đức Ny đứng ở trên đó, nàng thấy Dương Lăng và Thành Khởi Vận đến thì vui vẻ nói: - Mau xem, hồ đẹp quá.

Dương Lăng và Thành Khởi Vận nhìn nhau cười, hai người cũng bước lên tảng đá lớn nhìn qua, chỉ thấy nước suối màu lam như mỹ ngọc, quả nhiên cực kỳ xinh đẹp. Dương Lăng vui vẻ nói: - Trong nước có cá, cá lớn, ha ha, may mắn ta mang theo cần câu, lát câu mấy con cá lớn, buổi trưa hấp, hun sấy, ôi... . Thật nóng!

A Đức Ny cười rộ lên: - Bên ta cũng bị nóng một chút, ngài xem, tay người ta đỏ hết rồi, tảng đá này màu đen mà không có bóng cây che, bị ánh mặt trời phơi nắng đến độ có thể luộc chín trứng gà rồi.

Dương Lăng vừa nghe nàng nói tới trứng gà, cũng nhớ tới con gà uất ức chết trong tay mình, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: - Ta đi lấy cần câu, quay lại câu cá.

- Không cần, không được, không thể... ..

- Ta muốn cùng Thành đại nhân ở trong này bơi lội, nước hồ trong suốt trông sẽ như mỹ nhân ngư.

- Cái gì? Ở trong này bơi lội? Thành Khởi Vận hoảng sợ, tuy nói nàng đã trải qua phong nguyệt, nhưng ở nơi này khỏa thân, nàng vẫn chưa có gan.

- Sợ cái gì, nước trong lắm, mát lắm, đến đây đi, Thành đại nhân.

- Ta mặc dù sinh ở Giang Nam sông nước, nhưng ta... . Không biết bơi.

- Ha ha, không biết bơi thì có thể chơi ở chỗ nước cạn, ừ, nước trong, tắm rồi sẽ rất thoải mái. Dương Lăng cười nói: - Ta bảo thị vệ, chưa cho phép, bất cứ kẻ nào không được bước vào rừng trúc, còn ta đi thượng du... . À hạ du đi câu cá.

Dương Lăng dứt lời đã đi tìm cần câu, sau đó trước bảo đám người Lưu Đại Bổng Chùy chưa cho phép không được đi vào nơi ba người dừng chân, sau đó tới một chỗ khác câu cá.

Dương Lăng ngồi đây câu cá. Nơi này cá lớn lại mập, hơn nữa đối với mùi hương mồi cực kỳ mẫn cảm, cắn câu cực nhanh, Dương Lăng chẳng mấy chốc đã đầy sọt cá.

Nghiêng tai lắng nghe ngoài tiếng gió và nước thì mơ hồ nghe được tiếng con gái cười đùa, xem ra các nàng rất vui, Dương Lăng cười cười: Khó được nửa ngày rảnh rỗi, mấy ngày nay đều mệt muốn chết rồi, để các nàng hảo hảo thả lỏng vậy.

Dương Lăng hạ cần, nằm ở phiến đá ngửi hương cỏ xanh, thời gian dần qua cũng buồn ngủ. Không biết lúc nào, hắn mới giật mình tỉnh lại, thái dương đã qua chính ngọ, Dương Lăng vội vàng đứng lên.

Hắn thu cần câu, nhấc giỏ trúc, thản nhiên trở về lều, A Đức Ny và Thành Khởi Vận cũng đã trở lại. A Đức Ny tóc quăn ướt sũng đấy, màu da lúa mạch còn vương bọt nước. Thành Khởi Vận vẫn tóc mai chỉnh tề, Dương Lăng kinh ngạc nói: - Không xuống nước chơi sao?

Thành Khởi Vận mỉm cười lắc đầu nói: - A Đức Ny kỹ năng bơi tốt lắm, ở trong nước như một người cá. Xinh đẹp cực kỳ, ta không thể làm vậy, sao dám xuống nước?

Dương Lăng cười ha ha, nói: - Ta còn tưởng rằng Thành cô nương không gì không làm được chứ. Trong rừng tuy rằng mát mẻ, nhưng không thoải mái bằng trong nước. Buổi chiều càng nóng, xuống nước đi, để A Đức Ny dạy nàng, ta cùng bọn thị vệ đi săn thú, ta cũng không tin, luyện không tốt tiên phap.

Bọn thị vệ chuẩn bị món ăn thôn quê phong phú, quả dại, rau dại, măng. Còn có gà rừng, thỏ hoang, trúc thử, và rắn, hoặc hun hoặc nướng hoặc hầm, chưng, hơn nữa có thêm cá tươi nấu canh cá, ai cũng mặt mày hớn hở.

Con rắn đã xẻ nhỏ cũng không thể gạt được Thành Khởi Vận và A Đức Ny, Thành Khởi Vận mặc dù không dám ăn, A Đức Ny lại không cần quan tâm nhiều như vậy. Con rắn kia cực kỳ mỹ vị. A Đức Ny tự nhiên không nhường ai. Nếu nói ẩm thực, khắp thiên hạ còn phải xếp Trung thổ thứ nhất. A Đức Ny xem như có lộc ăn.

Người Tây ham mê du săn, nghe nói Dương Lăng buổi chiều vào trong núi đi săn, A Đức Ny hưng trí bừng bừng yêu cầu cùng đi, Thành Khởi Vận thì không có hứng thú, Dương Lăng không muốn để nàng lại một mình, nhưng thấy A Đức Ny hưng trí, không khỏi có chút do dự.

Thành Khởi Vận thấy thế cười nói: - Đại nhân biết ta quen ngủ trưa, gần đây lại ít ngủ, ngài và A Đức Ny đi đi, ta buổi chiều ở trong trướng nghỉ ngơi một chút.

Ăn xong bữa trưa, Thành Khởi Vận về trướng nghỉ ngơi, Dương Lăng và bọn quan binh nghỉ ngơi một chút, sau đó bảo Lưu Đại Bổng Chùy dẫn người đóng giữ, tự mình và A Đức Ny dẫn đoàn khác lên núi.

Bản thân Dương Lăng thích dùng súng hơn cung. Nhưng súng uy lực lớn, thỏ bị bắn trúng không những máu thịt mơ hồ mà âm thanh còn kinh động những con thú xung quanh, việc tìm kiếm sẽ càng thêm khó khăn. Thế nên hắn bắt buộc sử dụng cung tên.

Đến lúc này Dương Lăng liền mất hứng thú, ở trong núi đi vòng vo nửa ngày, thấy A Đức Ny hưng trí không giảm, hắn liền phái một đội nhân mã theo A Đức Ny tiếp tục đi săn, tự mình dẫn một đội quay về.

Lúc này đã là hoàng hôn. Trở lại nơi đóng quân, sắc trời đã tối, mặt trời chỉ còn những tia đỏ rạng rỡ.

Dương Lăng bảo người đi xử lý con mồi bắn được rồi tự mình quay về rừng trúc, phát hiện Thành Khởi Vận không ở trong trướng, bốn phía đều có quan binh bao quanh, Dương Lăng biết nàng không có nguy hiểm gì, chắc là tới suối nước rồi, thế nên thay trang phục nhẹ nhàng xong cũng đi tới đó.

Bên dòng suối không thấy thân ảnh của Thành Khởi Vận, Dương Lăng đi tới mép nước, cùng lúc Thành Khởi Vận ở dưới nước đi lên. Hắn biết rằng Thành Khởi Vận không biết bơi, ban ngày không chịu xuống nước, nhưng không lúc này lại có can đảm xuống nước chơi đùa, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Thành Khởi Vận cũng há miệng ngạc nhiên, đùi ngọc cong cong, vòng eo nhỏ nhắn, thân thể mềm mại lay động lòng người, chỉ có một cái yếm đỏ khó che vẻ diễm lệ, từng giọt nước theo đường cong của nàng chảy xuống dưới.

Từng ánh hoàng hôn chiếu rọi lên thân thể nàng như mê ly mộng ảo, vai và ngực vẽ nên những đường cong mạn diệu, khiến Dương Lăng xem mà ngây người.

Hai người sửng sốt một lúc lâu. Thành Khởi Vận mới đỏ hồng hai má, nàng thất thố lui ra sau một bước, gót chân dẫm phải vùng cát mềm, không khỏi kinh sợ ngã hướng xuống nước.

Dương Lăng vội vàng giơ tay kéo lại nàng. Thành Khởi Vận trong nháy mắt ý thức được có lẽ là ông trời thương xót. Lần này là một cơ hội khó gặp.

Nàng vốn thất thố muốn giấu mình vào trong nước, trong lúc vội vã lại hướng về phía ngược lại, toàn thân trần trụi không có chỗ trốn, sau lúc quẫn bách không ngờ lập tức nhào vào lòng Dương Lăng, thuận tay xé bỏ thắt lưng, thân thể lồi lõm mê người chôn vào trong ngực Dương Lăng.

- Đại nhân... . Một đôi tay ngọc đặt lên cổ hắn, âm thanh run rẩy: - Ôm ta, đại nhân... . Ôm ta, Khởi Vận... . Không cần danh phận, không cần đại nhân đáp ứng bất cứ chuyện gì. Ta chỉ muốn đại nhân thương ta, yêu ta, đừng ghét bỏ ta... . , ta... . Ta chỉ muốn ngài....

Cơ thể mềm mại không xương giãy dụa trong lòng, trêu chọc dục vọng của hắn. Trời ạ, niên đại này không có đồ lót, vì mát mẻ, Dương Lăng chỉ mặc một kiện áo dài. Mà hiện tại... . còn đang rộng mở.

- Ta... . Ta... . Khởi Vận... . Dương Lăng cổ họng khô khốc.

Trời chiều như máu, ánh nắng như lửa đỏ. Tảng đá phát nhiệt, giai nhân như bạch ngọc được đặt lên trên. Hai màu trắng đen hòa quyện, cái eo nhỏ nhắn, mông trắng ngẩng cao, tóc dài lay động phía trước kỵ sĩ điên cuồng, dưới ánh trời chiều tạo thành một hình ảnh sắc nét.

Nhìn về nơi xa, hình ảnh xuất hiện ở trong nước nhộn nhạo đầy lửa nóng.

- Quốc gia ta đã biết Đại Minh là quốc gia giàu có nhất đông phương. Trước mắt quốc nội có một phái là đồng ý phái sứ giả cùng Đại Minh thành lập mậu dịch quốc gia. Còn một phái thì cho răng nên dùng vũ lực chinh phục.

Dương Lăng khép hờ hai mắt, lẳng lặng nghe A Đức Ny giới thiệu về tình hình của Bồ Đào Nha.

- A Phương Tác Đức. A Nhĩ Bố Khắc Nhĩ Khắc được xưng "Bồ Đào Nha Chiến thần" hắn bây giờ là Tổng đốc Ấn Độ, rất có hiểu biết về Đông Phương. Hắn vẫn cho rằng khống chế Ấn Độ dương cũng không có nghĩa là khống chế tất cả. Muốn hoàn toàn khống chế mậu dịch Ấn Độ dương thì phải làm ba việc: Công chiếm Malacca, khống chế cửa khẩu phía Đông. Chiếm lĩnh hơn Á Đinh, khống chế cửa vào Hồng Hải. Cướp lấy Hoắc Nhĩ Mộc Tư, khống chế vịnh Ba Tư. Cho nên... . Ta rất hoài nghi vùng này sẽ gia tăng hải tặc.

- A Đức Ny, làm sao vậy? Dương Lăng thấy A Đức Ny chần chờ, vừa nghiêng đã tháy ánh mắt nàng cổ quái, không khỏi chột dạ hỏi.

Tối hôm qua cá nước cùng Thành Khởi Vận khiến tình cảm của Dương Lăng tích lũy thêm, cũng không nghĩ cho nàng rời khỏi mình. Nhưng ít nhất hiện tại với thân phận thuộc hạ sẽ dễ để Thành Khởi Vận phát huy sở trường hơn là một thị thiếp, cho nên hai người ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không muốn cho người ta biết chuyện này.

Ngày hôm qua A Đức Ny về trời đã tối, hai người cũng thu dọn sạch sẽ. Thêm vào vì kiếm nhiều con mồi nên không kìm được vui mừng, căn bản chưa từng chú ý qua, nhưng lúc này nàng mở to mắt nhìn như thê tử bắt được kẻ thông dâm vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK