Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chiêu an…lần trước chiêu an bọn chúng đã làm phản rồi. Lần này liệu còn nghe lời triều đình nữa không?

Cho dù đã phái người lên núi, Miêu Quỳ vẫn rất nghi ngờ, không kiềm chế được lại mở miệng nói.

Trong doanh trại đại quân Triều đình dưới chân Đông Hoa Sơn, mấy vị tướng chủ chốt ngồi theo thứ tự. Đám người Miêu Quỳ, Hứa Thái toàn thân mặc áo giáp, vẻ mặt Miêu Quỳ bất cần, kiếm đeo ở sườn, nói với sắc mặt u ám.

Cũng khó trách y tâm trạng không vui, trong vòng ba trăm dặm Đông Hoa Sơn cửa ải trùng trùng, Triệu Phong Tử ngồi trên đỉnh Ngũ Lão, cậy vào địa thế hiểm trở mà cố thủ, đại quân triều đình tổn binh hao tướng, không làm được gì, bị Hoàng đế Chính Đức khiển trách nghiêm khắc.

Trên ý chỉ khiển trách bọn họ “Thảo tặc hơn một tháng mà chưa được, ngược lại để cho thổ phỉ chiếm giang sơn, chiêu binh mãi mã. Không có kinh lược, phần lớn là các tướng ham chơi, giữa lại có đố kỵ, thực là khiến trẫm thất vọng quá, niệm tình nay là lúc cần dùng binh, đều không thể thiếu, quân đội sở thuộc do Dương Lăng điều khiển, lấy công chuộc tội”

Những lời này đã xóa sạch chiến công trước đây ở Đại Đồng của y, đương nhiên trong lòng thấy bất bình.

Dương Lăng cười nói

- Miêu công công, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, huống chi đám loạn phỉ này sức chiến phi phàm, lại có địa lợi nữa? Ta tập trung toàn lực của Sơn Đông cũng chưa chắc đã tiêu diệt tận gốc loạn phỉ áo trắng, chạy vào trung nguyên có năm vạn dân, hai vị có thể ép Triệu Toại lên Trung Điều Sơn, khiến thế lực của y không thể nào mở rộng thêm đã là một công lớn rồi.

- Quan trọng nhất là, bọn họ muốn cố thủ Trung Điều Sơn, nhất định phải giải quyết vấn đề lương thực, các ngươi chặn các ngả giao thông quan trọng và phủ huyện trọng yếu xung quanh, vườn không nhà trống khiến chúng không có lương thực để cướp, số lương thực hiện có khó có thể qua được mùa đông, như vậy sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho việc ép chúng rời khỏi núi.

- Trong lòng Hoàng thượng biết rõ về những công tích của các ngươi, cũng rất hiểu cho chỗ khó của mọi người. Chỉ là trong triều các quan luôn chỉ vì cái lợi trước mắt, vừa thấy việc tiêu diệt thổ phỉ không có gì tiến triển lập tức đưa ra luận tội mà không biết rằng cái khó của dùng binh là phải đi một bước xem ba bước, phải suy tính toàn diện. Hoàng thượng hạ chỉ trách cứ, chỉ là để bịt miếng đám người bọn họ, đồng thời nhân cơ hội này thị uy, trấn áp quân đội địa phương Sơn Tây thôi.

Các tướng lĩnh khác đều đã bị cho lui, trong trướng chỉ còn lại ba người Miêu Quỳ, Hứa Thái, Giang Bân, cho nên Dương Lăng mới mạnh dạn nói, trấn an. Miêu Quỳ nghe vậy, sắc mặt dần dần dịu xuống. Dương Lăng nói tiếp

- Lần này ta đến với nguyện vọng làm hòa, tính sẽ đánh. Hoàng thượng ban cho ra thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể chặt đầu trước quân, các ngươi nói điều này chỉ giống như mong đợi chiêu an thôi sao?

Hắn đứng dậy, bước đi chậm rãi trong trướng, nói

- Đỉnh Ngũ Lão cách Hoàng Hà và Hoa Sơn tương đối, cũng được gọi là Đông Hoa Sơn, Tây Hoa Sơn là một đường của Hoa Sơn từ xưa đến nay, Đông Hoa Sơn này cũng dễ thủ khó tấn công. Triều đình muốn lấy Đông Hoa Sơn không ngoài hai con đường. Một là tấn công núi bất chấp cái giá phải trả. Một con đường khác chính là tập trung binh lực bao vây tứ phía, thiết lập thành cố thủ, lấy hiểm chế hiểm.

- Cách thứ nhất, thương vong quá lớn. Cách thứ hai lại kéo dài, triều đình không đủ sức chịu nhiều tiền bạc và lương thực như vậy. Cho nên, nếu có thể thuận lợi chiêu an là tốt nhất, nếu không được mới dùng đến vũ lực. Trong vòng ba trăm dặm Đông Hoa Sơn không giống như núi rừng phía Nam nơi chốn rậm rạp, hỏa công không có tác dụng, đường núi gập ghềnh, dùng pháo cũng khó. Nếu thực sự phải dùng vũ lực tấn công, cái giá phải trả không cần nói cũng biết, thắng bại cũng khó đoán trước.

Giang Bân lớn tiếng nói

- Quốc công nói phải, Giang Bân tôi đánh trận thực sự là ra sức, nhưng đánh Đông Hoa Sơn này tôi có lực mà không có chỗ dùng, cường cung lợi nỏ cách xa đã bắn tới rồi, có khi hai bên giao chiến kịch liệt nửa ngày mà vẫn còn cách cả khe sâu, khe núi, sườn núi, muốn tấn công mà khó như lên trời

- Thật sự đã không màng đến thương vong mà tấn công rồi. Bọn giặc thất thủ lùi về phòng tuyến phía sau, lại mất nửa ngày bắn qua bắn lại. Kết quả vừa đến đêm, bọn chúng nhân trời tối lại tấn công lại. Cứ giằng co như vậy, đỉnh Ngũ Lão này cưa không đổ.

Hứa Thái nghe vậy không nhịn được, mặt lộ vẻ tươi cười nói

- Lời của Giang Bân thô nhưng không thô, đỉnh Ngũ Lão trên Đông Hoa Sơn, đỉnh Ngọc Trụ ở giữa, bốn đỉnh Đông Cẩm Bình, Tây Cẩm Bình, Thái Ất Bình, Kỳ Bàn Sơn xung quanh. Nơi này núi non trùng điệp, vách đá hiểm trở, ngọn núi cao và kỳ dị, chi chít như sao trên trời, thực sự là nơi dễ thủ khó công.

Dương Lăng gật đầu nói

- Cho nên ta mang thành ý lớn nhất đến chiêu an Triệu Toại đấy, nếu có thể thành công thì công đức vô lượng. Nếu không thành, dùng sách lược chiêu an và tiêu diệt cùng lúc, trước chiêu an sau tiêu diệt, nhất định cũng có thể làm dao động thế lực trong nội bộ bọn chúng, mượn chiêu an Triệu Toại chia rẽ chúng, để tiện kích phá chúng.

Giang Bân ngạc nhiên nói

- Mạt tướng càng đánh dữ bọn chúng càng đoàn kết, làm sao mà chiêu an lại có thể chia rẽ chúng được? Mong Quốc công chỉ rõ.

Dương Lăng đi trở về soái án ngồi xuống, nói theo án

- Thế lực trên đỉnh Ngũ Lão chia làm ba phái rõ ràng, phái lớn nhất là Triệu Toại, phái thứ hai là …Hồng Nương Tử, phái thứ ba là Lý Hoa vốn là người chiếm núi làm vua ở Trung Điều Sơn. Trong nội bộ phái lớn nhất lại chia thành hai phái, một là ba anh em Triệu Toại, một là Hình Lão Hổ, Dương Nhập Thất, Phong Lôi.

- Triều đình chiêu an, trong nội bộ bọn họ chắc chắn có người đồng ý hàng, có người muốn đánh, có người muốn đi, giữa các thế lực này sẽ nảy sinh ngăn cách. Triệu Toại tuy rằng thực tế chỉ huy đội quan này, nhưng trên danh nghĩa trên y còn có một đại ca Hình Lão Hổ, như vậy gã muốn chuyên quyền độc đoán sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận.

- Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy, y không có khả năng tập hợp các nhánh quân nghe theo mệnh lệnh của mình, cho dù không có Hình Lão hổ, y cũng khó mà quyết đoán. Ta thực hiện chiêu an là hi vọng dưới sự bao vây của đại quân có thể ép nội bộ bọn chúng có thể thống nhất ý kiến, hiện nay ta đang điều động đại quân từ các nơi như Thái Nguyên đến viện trợ bao vây núi, tạo thành thế tấn công hùng mạnh, chính là xuất phát từ mục đích này.

- Nhưng nếu trong tình huống này mà chiêu an vẫn không thành công thì sao? Thì làm như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có hiệu quả. Chiêu an nhất định sẽ khiến nội bộ chúng không hợp, đỉnh Ngũ Lão sẽ không còn bền chắc như thép nữa, còn chúng ta sẽ có cơ hội rồi.

Giang Bân gật đầu, nghi hoặc nói

- Quốc công, đại quân chúng ta tiếp cận, tấn công núi thường xuyên, đám loạn phỉ trên núi liều chết chống cự, giống như một khối thép chắc chắn, chẳng lẽ một phong thư, một đôi môi có gươm lưỡi có kiếm lại có thể đọ được với uy lực của thương pháo binh mã sao?

Miêu Quỳ như bừng tỉnh, vuốt cằm nói

- Đúng vậy, Quốc công nói không sai. Bọn chúng là một khối thép cũng được, là một đống cát cũng tốt, cũng chỉ là do chữ Lợi mà tụ hợp thôi. Cùng chung mối thù là vì một khi phá núi tổn thất của bọn chúng là giống nhau, kế chiêu an có thể chia rẽ tan rã bọn chúng, còn vì tiếp nhận hoặc không tiếp nhận chiêu an mà lợi ích của bọn chúng cũng khác nhau nữa.

Hứa Thái vui vẻ nói

- Từ xưa đồng hoạn nạn dễ, cùng phú quý khó. Như vậy xem ra, tin Quốc công chiêu an đưa lên núi, trên đỉnh Ngũ Lão hiện tại hẳn là có một phen tranh chấp rồi.

Trên đỉnh Ngũ Lão. Hội nghị vừa tan trong không khí không vui.

Hình Lão Hổ cũng ôm bệnh mà tham gia hội nghị quan trọng về việc chiêu an này. Bọn hưởng mã quân Trung Điều Sơn quả nhiên vì tờ giấy chiêu an của Dương Lăng mà lâm vào đấu tranh nội bộ.

Hai anh em Triệu Phan, Triệu Hạo vốn là thiếu gia nhà giàu, tuy rằng tập võ từ bé, nhưng chưa từng nếm qua trái đắng, sau khi lăn lộn một thời gian dài ở Trung Điều Sơn bọn họ mới biết được quá trình đấu tranh giành thiên hạ nắm chính quyền không đơn giản và thoải mái như trong sách viết, khi phong quang thì nắm quyền lớn, sinh sát trong tay, khi nghèo túng thì cũng vào sinh ra tử, cơm áo lúc có lúc không.

Hai người này nghe được lời bình, đùa giỡn, đại thiếu gia bị du hiệp liệt truyện đầu độc đã hối hận rồi. Vừa nghe nói triều đình chiêu an, không khỏi mừng rỡ, lập tức mạnh mẽ tán thành tiếp nhận triều đình chiêu an. Bọn họ bây giờ tiếng nói cũng có trọng lượng, hưởng mã đạo trong quá trình chạy trốn đã chiêu binh mãi mã, những binh lính mới tuyển mộ đều giao cho hai người này dẫn dắt, hai người hợp lại cũng có hơn vạn tên lính trong tay.

Phong Lôi và Lưu Nhập Thất tuyển chọn tinh binh, đang chuẩn bị đào đường nhỏ thoát ra Trung Điều Sơn, lấy đường qua Hoàng Hà. Người vẫn chưa đi, triều đình đã đến chiêu an, thế là hai người liền quay về để tham dự hội nghị. Vừa nghe ý kiến của anh em nhà họ Triệu, hai người lập tức đứng ra phản đối, đặc biệt Lưu Nhập Thất cũng là thân tín của Trương Mậu. Trương Mậu bị Giang Bân làm hại, Lưu Nhập Thất hận Giang Bân tận xương tủy, muốn hắn đầu hàng về cùng một phương với Giang Bân đúng là chết cũng cũng không chịu.

Hình Lão Hổ vốn là thuộc hạ của Lưu Lục Thất. Người này không có dã tâm và chí lớn gì, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ nắm hết quyền hành, nếu không cũng sẽ không đem binh quyền giao hết cho Triệu Toại, hơn nữa gã rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, cho nên ý kiến của y là đem quân phá vây, xuôi về phía nam hợp nhất với Dương Hổ, Lưu Lục. Hình Lão Hổ mặc dù chỉ là đại soái trên danh nghĩa, nhưng ý kiến của hắn lại không thể khinh thường, ý niệm mỏng manh tiếp nhận chiêu an trong đầu Triệu Toại lại bị tiêu hao đi vài phần.

Lúc này, Lý Hoa ngồi trên Trung Điều Sơn trong đầu lại xuất hiện ý niệm chiếm núi làm vua, đầu hàng triều đình y không chịu, chuyển sang Giang Nam y cũng không đồng ý, Lý Hoa kiệt lực khuyên bảo Triệu Toại ở lại Trung Điều Sơn, căn bản không cần lo triều đình vây khốn. Theo gã lý giải, gã ở Trung Điều Sơn nhiều năm như vậy, quan binh cũng không làm gì hắn được, hiện tại binh hùng tướng mạnh, càng không cần lo lắng quan binh bao vây tiêu diệt. Đầu quân cho triều đình nếu chẳng may bị phản công, muốn chạy cũng không chạy được, đi Giang Nam thì không có căn cứ, lại quá mạo hiểm.

Hồng Nương Tử không có ý kiến gì, lúc đầu gia nhập Bạch Y Quân tạo phản chỉ là vì muốn khống chế nhân mã của Thôi gia lão trại tránh bị Dương Hổ thâu tóm hoặc lợi dụng, nàng không có hứng thú với tranh đấu giành thiên hạ, giết kẻ thù giết cha Chu Đức An có thể mượn dùng nghĩa quân liền mượn dùng nghĩa quân, nếu không được thì hành thích ám sát cũng là nghề của nàng, nhưng Thôi phó soái không nói lời nào, mấy vị thúc phụ bề trên của nàng lại mồm năm miệng mười, ý kiến gì cũng có.

Triệu Toại bị làm cho choáng váng đầu óc, người này tính tình ngay thẳng, không có sở trường cân đối mối quan hệ phức tạp như vậy, gã tuy có dã tâm nhưng không có uy vọng và quyền lực tuyệt đối, đến lúc liên quan đến lợi ích cá nhân thân thiết thì căn bản không thể giải quyết được các thế lực.

Triệu Toại bất lực, đành phải thương nghị với Hình Lão Hổ, Thôi Oanh Nhi, quyết định đàm phán với triều đình trước, nhân cơ hội này làm rõ bố trí và thực lực của đại quân triều đình sau khi Dương Lăng đến, sau đó mới quyết định là đánh hay là hàng hay là đi. Đáp án lập lờ nước đôi này cuối cùng cũng tạm thời trấn an được đám thuộc hạ.

Lý Hoa sắc mặt u ám trở về đỉnh Kỳ Bàn Sơn nơi mình cố thủ, phó trại chủ Chu Bàn nhìn thấy sắc mặt y không tốt vội tiến lên phía trước nghênh đón, nói

- Đại ca, Triệu nguyên soái mời huynh sang đó để thương nghị chuyện quan trọng gì thế?

Lý Hoa ngồi xuống một cách uể oải, nói

- Còn có thể có chuyện gì nữa? Haiz! Triều đình chiêu an.

- Chiêu an?

Chu Bàn giật mình.

- Triều đình muốn chiêu an chúng ta? Thế… ý của Triệu Nguyên Soái thế nào?

Lý Hoa nói

- Y không nói thẳng, nhưng ta nghĩ là ý đó, Triệu Nguyên Soái có chút dao động rồi, cũng may đám người Hình đại soái và Phong Lỗi, Lưu Nhập Thất đều biểu thị phản đối, Triệu Nguyên Soái mới quyết định tạm thời nghị hòa với triều đình, tùy cơ hành sự.

Chu Bàn nghe vậy mới yên lòng lại, nếu tiếp nhận chiêu an thì người khó xử nhất chính là bọn họ, vì bọn họ kết một mối thù hận lớn với Bồ gia - hào môn thế gia của Sơn Tây, Cơ gia- võ lâm thế gia ở Bồ Châu.

Bồ gia có người con gái, gả đến Cơ gia ở Bồ Châu. Đám người của Chu Bàn khi xuống núi cướp đã cướp cả vị thiếu phu nhân nhà Cơ gia đang đi dâng hương trên chùa Phổ Tế lên núi, vơ vét hết tiền bạc cũng không thả người, lăng nhục một thiếu phụ đang sống sờ sờ đến chết.

Thiên hạ các nơi đều có một số hào môn thế gia, gia nghiệp to lớn, thế lực vững chắc. Bồ gia Sơn Tây chính là một hào môn như thế, nếu thực sự chấp nhận triều đình chiêu an, cho dù bọn họ làm quan cũng làm sao mà đấu lại được với thế lực của Bồ gia? Huống chi Cơ gia lại là võ lâm thế gia, hiện nay Cơ gia đã có người làm tham tướng võ quan ở ngoại tỉnh. Trong núi bọn chúng là to nhất, ra khỏi núi sớm muộn gì cũng bị chúng tiêu diệt.

Chu Bàn vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe Lý Hoa nói

- Nhưng ý Hình Đại Soái là rời khỏi Trung Điều Sơn, dẫn quân đi trung nguyên. Lưu Lục Lưu Thất và Dương Hổ bọn họ bị quan binh bao vây khắp nơi, ở trung nguyên giống như là chó mất nhà. Nếu chúng ta mất đi nơi hiểm trở Trung Điều Sơn này, chạy đến Trung Nguyên, chỉ sợ không những không cứu được y, ngay cả chúng ta cũng rơi vào đó, chiêu này quá ngu xuẩn, Hình đại soái và anh em Lưu Lục tình thâm, chúng ta dựa vào cái gì mà đi theo bán mạng?

Lý Hoa hối hận nói

- Biết vậy chẳng làm, chúng ta làm sơn đại vương, tiêu diêu tự tại. Đều tại ta nhất thời quỷ mê tâm hồn còn thực sự cho rằng bọn họ có thể thành đại sự, lập tức khởi binh hưởng ứng, kết quả dẫn lửa thiêu thân. Hiện giờ bọn họ phải chấp nhận chiêu an hoặc bỏ núi mà đi, chúng ta làm thế nào? Đi theo đám bọn họ làm giặc cỏ sao?

Chu Bàn nói

- Đại ca, lão muốn đi Giang Nam, chúng ta cùng lắm chia đôi ngả, tiếp tục ở lại Trung Điều Sơn này. Tâm trí quan binh đều ở Hình Lão Hổ, Triệu Phong Tử, bọn họ muốn đi thì để họ đi, dụ quan binh rời đi chúng ta sẽ an toàn.

- Haiz! Nếu bọn họ chấp nhận chiêu an thì sao? Thế lực của bọn họ lớn hơn chúng ta, bốn đỉnh còn lại đều do bọn họ đóng. Chỉ cần chấp nhận chiêu an, bọn họ lập tức biến thành quan binh, chúng ta có thể trốn vào hướng nào?

- Cái này…đại ca, bọn lão định đàm phán ở đâu?

- Trên thư quan phủ nói nếu Triệu nguyên soái đồng ý nghị hòa sẽ do chúng ta chọn thời gian, địa điểm định trên cầu Tiên Nhân ở Lưu Vân Độ, cầu này là một cây cầu dài ở giữa đèo sâu, gai bên đèo các nhau tương đối, không sợ đối phương cho binh mai phục

Chu Bàn đảo mắt, ghé sát vào lỗ tai y nói

- Đại ca, huynh đệ nghĩ ra được một biện pháp ngăn cản Triệu nguyên soái chấp nhận triều đình chiêu an, xem đại ca có cái gan này không

- Biện pháp gì?

- Lão tam là thần tiễn có tiếng, nhân xưng Kim nhãn điêu, trong rừng rậm bắn hồ thỏ cũng là trăm phát trăm trúng, hơn nữa lực tay gã siêu quần, có thể khiến ngũ thạch cung xuyên qua Dương Lăng cách đó trăm bước. Hội đàm ngày đó, nếu không ngại thì để gã ở trong rừng rậm trên đỉnh núi dùng ám tiễn bắn chết Dương Lâm, như thế việc chiêu an tất nhiên sẽ bị hủy bỏ.

- Cái gì?

Lý Hoa giật mình kinh hãi

Chu Bàn vội an ủi

- Đại ca yên tâm, ai có thể đoán được là chúng ta động tay chân? Nói về thù hận, Hình đại soái, Phong Lôi, Lưu Nhập Thất bọn họ có mối thù với triều đình sâu hơ chúng ta nhiêu. Hơn nữa, cho dù đoán được nhưng không có chứng cứ ai có thể làm gì được chúng ta?

Lý Hoa suy nghĩ một lúc lâu, cắn răng một tiếng nói

- Được, cứ làm như thế, tuy nhiên nhất quyết không được ngộ thương Triệu nguyên soái. Lão tam đâu?

- Lão tam gác ở trước núi rồi, đệ đi gọi hắn về?

- Đi đi, cẩn thận chút, không được để lộ ra điều gì

- Huynh đệ hiểu ý

Chu Bàn nói xong vội vàng đi ra khỏi cửa phòng, nhìn tứ phía sau đó vội vàng đi về phía trước núi

Hai vệ binh mã của Lý Phúc Đạt đã chạy đến thành Bồ Châu, đồng thời bắt đầu di chuyển địa điểm đóng quân về hướng Đông Hoa Sơn theo lời dặn của Dương Lăng.

Lúc này, phụng mệnh Dương Lăng, các vệ sở binh quan và bộ phận biên quân vốn đóng giữ các nơi, phòng ngừa Triệu Phong Tử chạy khắp nơi đều lần lượt tiến về phía Đông Hoa Sơn, bọn họ trấn giữ ở hết thảy cửa ải giao thông thủy bộ hiểm yếu, đóng vững đánh chắc, từng bước bố trí phòng vệ, vòng vây càng ngày càng nhỏ.

Những chuyện này là do Dương Lăng trước khi xuất kinh đã an bài trừ trước, cho nên làm đâu ra đấy. Binh vệ của Thái Nguyên Vệ không tham gia vào việc bố trí từng bước từng bước thành lũy tấn công, hắn điều hai vệ binh mã đi trước hiển nhiên là vì tăng cường lực lượng tấn công núi.

Lý Phúc Đạt cưỡi một con ngựa cao lớn, ánh mắt gã mơ hồ, tâm trạng đang suy đoán kế hoạch thông bàn của Dương Lăng một cách căng thẳng, căn bvản không chú ý đến cảnh đẹp núi non thanh tú ở bên đường.

Giang Nam Nhạn trợ thủ đắc lực của gã bị lưu lại Thái Nguyên tổ chức dân đoàn, Di Lặc giáo cần người có người, cần tiền có tiền, khuyết điểm từ xưa là không thể hoạt động công khai, tập trung tín đồ trung thành huấn luyện thành một chi đoàn quân đội trung thành với mình.

Mượn thế lực của Vũ Định Hầu Quách Huân, hiện tại gã thành công nắm giữ Thái Nguyên Vệ, hơn nữa ngoài sứ tả vệ, trung vệ chỉ huy ra, gã còn lợi dụng chức quyền và cơ hội khi Lưu Cẩn loạn chính, hoặc tặng lễ đút lót, hoặc gây hấn bãi chức, đem quan tướng trung hạ tầng thay hết thành người của mình. Gã chắc rằng một khi khởi sự có thể nhanh chóng giết chết hai chỉ huy sứ, nắm tam vệ trong tay.

Nhưng chỉ là lực lượng vũ trang này suy cho cùng cũng rất yếu, hơn nữa độ trung thành của binh sỹ vẫn là một vấn đề, cơ hội lợi dụng sức mạnh triều đình tổ chức bộ đội huấn luyện thành vũ trang tư nhân của mình thì phần nắm chắc sẽ lớn hơn nhiều.

Ở Sơn Tây gã có rất nhiều tín đồ trung thành, trong đó có một số tài chủ giàu có một vùng, tấn thương chi phú, thiên hạ đệ nhất. Dựa vào của cải do những tín đồ trung thành này cống hiến để mua ngựa, binh khí, giáp trụ, lương thảo. Tập trung những tín đồ trung thành với bổn giáo lập thành một chi quân đội hoàn toàn trung thành, dựa vào đại pháp sư, pháp sư, các vị trưởng lão, hương chủ tiến hành huấn luyện, nghiệp lớn có hi vọng rồi.

Tuy nhiên có hai việc gã không ngờ đến. Một là Dương Lăng từ trong kinh thành đến, không đến Thái Nguyên trấn thủ trung tâm chỉ huy mà nửa đường chuyển hướng trực tiếp đến Bồ Châu. Hai là Dương Lăng sẽ điều binh của hắn đến trợ chiến.

Từ khi Triệu Toại chạy trốn vào Sơn Tây đến nay, vùng này đã nhận được lệnh của Dương Lăng: để tránh tự loạn trận cước, các phủ đạo ai chịu trách nhiệm của người đấy, phòng vệ địa phương. Ngăn chặn giao thông, không được để thoát ra ngoài cùng bọn thổ phỉ, bọn họ chỉ phụ trách bao vây, truy binh do kinh sư phái tới phụ trách tiêu diệt. Như vậy Lý Phúc Đạt muốn đục nước béo cò, khiến Triệu Toại nhân cơ hội làm loạn Sơn Tây cũng không được rồi.

Nay Dương Lăng điều gã đến, đề nghị của Giang Nam Nhạn trong lòng y lại trỗi dậy. Trong tâm y, giang sơn là số một, vì giang sơn y có thể từ bỏ tình thân, nhẫn chịu mối thù với Dương Lăng. Nhưng hiện nay Dương Lăng không ở trong khu vực phòng thủ của y, ý niệm tìm cơ hội xử lý họa lớn trong lòng này lại trở nên tha thiết.

Còn nữa, đó chính là Dương Lăng muốn nghị hòa, tuyệt đối không thể ngồi chờ Triệu Toại nương nhờ vào Dương Lăng, khiến hắn rảnh tay ra tập trung toàn lực đối phó với Dương Hổ vừa chạy đến Giang Tây, việc nghị hòa này nhất định phải phá. Hai chuyện này dường như có thể giải quyết cùng lúc.

Nghĩ đến đây, Lý Phúc Đạt lóe lên tia sáng hung ác trong mắt, y ngẩng đầu lên, gọi to

- Tiểu Sở

Một thị vệ trẻ khôi ngô tuấn tú thúc mạnh ngựa, tiến nhanh lên hai bước, chạy đến bên cạnh y.

Người này là một nghĩa tử trẻ tuổi được y chọn từ trong Di Lặc giáo, võ nghệ tương đối phi phàm, Lý Phúc Đạt cúi đầu căn dặn một hồi. Tiểu Sở trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử, chắp tay nói nhỏ

- Nghĩa phụ yên tâm, con nhất định hoàn thành mệnh lệnh

Lý Phúc Đạt đảo mắt nhìn bốn phía, thản nhiên cười nói

- Ừm…bây giờ đi chuẩn bị đi. Nhớ lấy, nhất định không được làm thương Triệu Phong Tử, người này còn hữu dụng

- Tuân lệnh

Tiểu Sở quất ngựa, chạy về phía sau đội ngũ hành quân dài.

Lý Phúc Đạt thúc ngựa đi về phía trước

- Trung quân, truyền lệnh đi, toàn quân tăng tốc đi về phía trước, đi tới điểm đóng quân lập tức đào chiến hào, sừng hươu, an bài tốt tất cả phòng ngự mới dựng trại đóng quân, chôn nồi nấu cơm, ai dám làm nhỡ việc quân cơ của quốc công xử theo quân pháp

Quan trong quân lập tức truyền lệnh xuống, toàn quân đột nhiên tăng nhanh lộ trình. Lý Phúc Đạt nhìn đội ngũ đang gấp rút hành quân, trên mặt tràn đầy vẻ cười như không cười

- Năm ngoái hao binh tổn tướng, mọi việc không thuận, một năm trôi qua rồi nhiều điều đã khác, đầu tiên là Bạch Y Quân, sau đó là bọn giặc cỏ, Chính Đức vội vàng đưa quân bến, Dương Lăng vội dẫn xác đến, phải chăng năm nay xoay chuyển vận thế rồi?

Vừa vào Sơn Tây đã toàn núi, dọc đường Dương Lăng nhìn thấy cũng nhiều rồi, nhưng đặt chân lên núi thì đây là lần đầu. Ngoài ba trăm dặm chạy dài Đông Hoa Sơn, là một trong những nơi hiểm yếu nhất của mạch chính Trung Điều Sơn, núi cao hiểm trở, thác nước Lưu Vân có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

Nhưng cảnh đẹp của núi nằm ở kỳ lạ. Nếu là du sơn ngoạn thủy thì đương nhiên thế núi càng kỳ lạ càng hiểm càng tốt, nhưng dùng binh đánh trận thì làm người ta phải đau đầu rồi. Dương Lăng nhìn những dãy núi trùng điệp liên miên không đứt, rừng rậm chỗ nào cũng thông reo cuồn cuộn như cột sống của thú lớn, cây hiếm đá thạch kỳ quái lởm chởm, dễ phòng thủ khó tấn công, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Mặt trời mới lên ở hướng đông, đỉnh Ngũ Lão chập chùng liên miên giống như đang ngủ trong mông lung, ngàn kênh vạn suối phơi bày ra nét đẹp lỳ lạ của nó giữa đất trời. Lưu Vân Độ là thung lũng nhỏ ở giữa hai ngọn núi, trong hẻm thung lũng có ẩn giấu bóng hình màu xanh đậm. Khói khí bồng bềnh làm tăng thêm mấy phần thần bí cho không khí yên ắng. Nhìn kỹ lại, mới nhìn ra đó là khói khí sương mù, bị ánh mặt trời khúc xạ, hơn nữa trong thung lũng âm u nên thành ra màu đó.

Cầu Tiên Nhân là một cây cầu treo bằng xích sắt trên Lưu Vân Độ, hai đầu đóng đinh thật sâu vững chắc vào trong nham thạch, những tấm ván được cố định trên xích sắt. Hai bên là lan can bảo hộ cao hơn người. Lan can bảo hộ hai bên trái phải dùng ba dây xích sắt cộng thêm tre gỗ bện thành, mắt lưới nhiều, hướng về hai bên, thân cầu hơi đung đưa, dường như không có gì che chắn treo ở giữa không trung. Nhát gan mà bám vào lan can cầu cũng không dám qua.

Quái thạch hai bên đầu cầu dựng đứng, muôn hình vạn trạng, mỗi khi mây mù bao phủ, lúc đi qua cầu như đi giữa sương mù, lâng lâng như tiên, cho nên cầu này được gọi là “cầu Tiên Nhân”. Dưới cầu vách đá dựng đứng thông thiên, quái thạch sừng sững, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước, nhưng lại không nhìn ra chỗ suối chảy, chỉ có đám rêu xanh trên vờ vực, mờ mờ ảo ảo mà ớn lạnh.

Cây cầu dài hẹp lắc lư, căn bản không thể dùng binh sĩ xung phong. Bốn phía lại không thể bố trí mai phục, có thể nói là một nơi đàm phán vô cùng an toàn. Ngũ Hán Siêu vì sự an toàn của Dương Lăng có thể nói đã tốn công tốn sức, tướng lĩnh của đối phương ai ai võ nghệ cao cường, mà võ nghệ của vị Quốc công gia này, tuy hắn luôn đắc chí, nhưng trong mắt của Tiểu Ngũ này chỉ là mèo ba chân, vẫn không ăn thua.

Trên người hắn mặc dù có hỏa khí, nếu bị đột kích ở gần, chung quy lại không nhanh bằng rút đao ra, cho nên Ngũ Hán Siêu liền nhanh chóng lên núi, sắp đặt ở trên cầu Tiên Nhân. Dùng xích sắt vắt lên nhau kết thành một tấm lưới ngang ở giữa cầu, chia cầu thành hai, phân tách người đàm phán của hai bên ra.

Từ trên cây cầu lắc lư này muốn trèo sang đây, bên này lại có cao thủ hộ tống đúng là tìm đến cái chết. Trên bờ rừng rậm rạp, nếu có ẩn nấp thích khách bắn tên cũng phải suy nghĩ đến, cho nên Ngũ Hán Siêu mặc áo giáp hộ thân cho Dương Lăng, ngoài khoác mãng bào, bản thân mình và Giang Bân thì mang đao kiếm và khiên chắn, giấu nỏ trong tay áo, về mặt hộ vệ có thể nói là làm đến cực hạn rồi.

Bên bờ kia thị vệ san sát, bắt đầu có đoàn người hướng đến cầu Tiên Nhân, Dương Lăng phóng tầm mắt nhìn ra xa, trong đám người không có bóng dáng của Hồng Nương Tử, bất giác hắn thở phào nhẹ nhõm.

Dương Lăng hướng nhìn Ngũ Hán Siêu khẽ gật đầu. Bốn người Ngũ Hán Siêu, Hứa Thái, Giang Bân, Tống Tiểu Ái hộ tống hắn, cũng bắt đầu hướng về đầu cầu. Ở giữa cầu, cách tấm lưới sắt có hai chiếc ghế vịn, lẳng lặng đặt yên ở đó, nhịp nhàng đung đưa theo bề mặt cầu, xa xa Triệu Toại cùng với Phong Lôi, Lưu Nhập Thất, Lý Hoa, Triệu Cao từ từ đi lên đầu cầu.

Triệu Toại làm phản, tin tức truyền về kinh sư, Dương Lăng liền điều tra rõ y là Triệu tú tài mà hắn kết giao ở trấn Thắng Phương, tết Nguyên tiêu hai người còn gọi nhau là huynh đệ, cùng nhau thưởng thức hoa đăng, hôm nay gặp lại đã là kẻ địch cầm binh, Dương Lăng cảm khái không thôi, bước chân cũng trở nên chậm dãi.

Chỗ núi cao rừng sâu, Kim Nhãn Điêu lau mồ hôi, chặt bụi gai, nhét Khai Sơn Đao vào bên hông, sau đó nằm phục trên một khối đá kỳ dị nhô ra, hướng về phía cầu quan sát.

Núi cao rừng rậm, quản nhiên không dễ bị người khác phát hiện, nhưng cũng gây bất lợi cho bản thân, không phải đứng chỗ nào cũng có thể nhìn rõ ràng tình hình ở trên cầu Tiên Nhân, lại còn dễ dàng bắn tên. Kin Nhãn Điêu vốn là thợ săn trong núi, ánh mắt tinh tường, tất nhiên sẽ nhìn ra vị trí nào có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy cầu Tiên Nhân, lại dễ ẩn nấp không bị phát hiện.

Nơi y chọn là một chỗ quái thạch lởm chởm trên núi, cây cối cỏ dại đan xen ở giữa, từ trên nhìn xuống có thể nhìn không xót một cái gì, hơn nữa từ dưới nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy một tảng đá, do vấn đề tầm mắt, đừng nói nằm sấp bên trên, cho dù ngồi lên trên, ở dưới cũng không dễ gì phát hiện ra. Kim Nhãn Điêu xuất thân trong giới thợ săn, giỏi nhất là ngụy trang, y mặc bộ quần áo màu sắc rực rỡ, nằm ở chỗ đó càng bị che khuất.

Vũ khí y sử dụng là Ngũ Thạch Cung. Ngũ Thạch Cung có thể xuyên đá xuyên tường, muốn bắn thủng tấm chắn cũng như bẻ gẫy cành khô, có thể sử dụng loại cường cung này thiên hạ không mấy người, đám người Triệu Toại cũng không biết y có công phu này, nhưng một lão tam tầm thường của sơn trại lại có được tuyệt kỹ kinh người như vậy.

Có điều cho dù y có thần lực trời sinh, Ngũ Thạch Cung này nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn ra sáu tên, nhiều hơn cũng không có khí lực nữa. Kim Nhãn Điêu vốn không để ý đến điều này, với tài bắn cung cực kỳ chuẩn xác của y, đoán rằng một mũi tên là có thể xuyên qua Dương Lăng từ trên xuống, khiến cả người hắn dính lên trên cầu, quan binh ôm tấm chắn bằng sắt trong tay cũng giống như một khối đậu phủ đối với Ngũ Thạch Cung này, căn bản không có gì trở ngại.

Kim Nhãn Điêu lấy thiết bản chỉ đội lên, từ trong túi đựng tên lấy ra một mũi tên Điêu Linh Lang Nha, từ từ khoác lên dây cung. Giữa cầu Tiên Nhân cách một tấm lưới sắt có hai người đang ngồi, như đang đàm phán gì đó. Phía sau hai người có bốn người, đứng cách ghế khoảng năm sáu bước chân.

Ghế dựa đã cho y mục tiêu chỉ thị tốt nhất, ngồi ở đó, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu săn bắt của y, mũi tên lạnh lùng từ từ hướng về phía cầu, di chuyển đến chiếc ghế đối diện với tấm lưới, con người đó.

- Dương Lăng, ngươi ở trên cầu Tiên Nhân này thăng thiên thành tiên đi

Kim Nhãn Điêu nở một tia cười lạnh lùng nơi khóe miệng.

Đối diện trên núi, Tiểu Sở cũng vào vị trí tấn công.

Toàn thân gã mặc quần áo màu xanh, lưng đeo đơn đao, khăn đen che kín mặt, bộ dạng của người đi trong đêm. Đây là một cây đại thụ, cây tách ra làm hai nhánh ở giữa không trung, nhánh dựa vào núi vẫn kín đáo, nhưng nhánh hướng về vách núi này lại thưa thớt hơn, cây này cũng không biết là cây cổ thụ bao nhiêu năm rồi, nhánh cây mọc ra giữa không trung cũng to đến kinh người.

Tiểu Sở ngồi vững trên một cành ngang rộng như ghế dựa, lấy cung từ trên vai xuống. Đàm phán không chỉ vài lời nói là kết thúc nên gã không vội. Tiểu Sở giết người trước giờ đều rất có nhẫn nại.

Vũ khí gã dùng là tam thạch cung. Tam thạch cung là tiêu chuẩn trang bị trong quân đội, trên thực tế ngoài trừ số ít tinh anh trong những tay cung thủ chuyên nghiệp ra, phần lớn không ai dùng được tam thạch cung. Đại đa số người trong quân đội phía Bắc chỉ có thể sử dụng lưỡng thạch cung, còn vệ sở binh phía Nam, ví như loại cung mà khi Dương Lăng ở Tiền Đường kinh ngạc chứng kiến đám vệ sở binh biểu diễn thần công “cung tên bất nhập” cũng chỉ coi như chuyện cười mà thôi.

Tiểu Sở là cao thủ võ thuật, nhưng khí lực không phải là sở trường, cung tiễn là khi gã cùng nghĩa phụ đặc trách chỉnh quân ở Thiểm Tây mới đắt đầu học. Gã biết nghĩa phụ sau này sẽ giành thiên hạ, giành thiên hạ phải nhờ vào công phu trên ngựa, cung tiễn là vũ khí tất yếu dùng đến, võ thuật đánh ngắn thuộc sở trường của mình chỉ e sau này không dùng đến, từ đó gã bắt đầu khổ luyện thuật cưỡi ngựa, binh khí dài và cung tiễn, đến nay cũng được coi là một tay thần tiễn có tiếng trong vệ quân Thái Nguyên.

Ngồi vững trên đỉnh cây, bắn vào tấm bia không nhúc nhích, gã chắc chắn rằng một mũi tên bắn trúng hậu tâm của Dương Lăng. Nhưng gã nhất định phải chờ, Dương Lăng không thể cứ ngồi yên bất động ở đó, gã phải chờ đến khi Dương Lăng đứng dậy đi lại, khi hắn quay người mũi tên đột nhiên bắt đi, mũi tên như tia chớp, chờ khi hắn ngã xuống sẽ không ai biết mũi tên được bắn ra từ hướng nào.

Dương Lăng bỗng nhiên đứng dậy, Tiểu Sở mắt sáng lên, nhanh chóng lau tiễn, lên dây, quỳ bắn đúng tư thế.

Cung giương lên như trăng tròn, sát khí ngập tràn, mũi tên này sắp phải bắn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK