Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện Trung Hòa, chỉ thấy Lạc Lão Hầu gia cuộc sống an nhàn sung sướng, da dẻ mịn màng nói liên miên:

- Hoàng thượng, lão thần nhận quốc ân, an hưởng bổng lộc triều đình, con cháu đời đời cùng vinh với Hoàng thượng. Lão thần là trung thành và tận tâm. Nghe nói Hoàng thượng muốn thành lập Liêm chính công thự, túc tham thanh lại, lão thần tuổi già, sợ là Hoàng thượng phái đi sứ, liền phái thần tử đầy hứa hẹn đến, hy vọng nó có thể vì Hoàng thượng mà tận trung.

Ai biết hôm qua Cấp Sự trung Hoàng Cảnh Hoàng đại nhân lên triều chỉ trích, đau lòng tố cáo con trai ngang ngược kiêu ngạo, ức hiếp ngôn quan. Hoàng thượng, tiểu nhi thực sự là thiếu niên không hiểu chuyện, nhưng nhà lão thần dạy dỗ nghiêm ngặt, tiểu nhi thực sự không dám làm chuyện xằng bậy nữa. Nếu có hành động quá khích, đó cũng là vì … vì bị Uy Quốc công cui khiến. Hoặc quan viên đó làm việc xấu, tiểu nhi ghét ác như cừu, vô cùng đau lòng giang sơn Đại Minh có những kẻ có hành vi bại hoại này. Hoàng thượng à ….

- Được rồi được rồi, Trẫm biết khanh cũng vì nước, một lòng trung thành. Lời nói của Hoàng Cảnh, An Quốc Hầu không cần phải để bụng, Trẫm không truy cứu trách nhiệm của y, khanh yên tâm về phủ đi.

- Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng thượng, dù bị Cấp sự trung đại nhân buộc tội, lão thần muốn tiểu nhi từ chức Liêm chính công thự sai sứ, trở về đóng cửa suy nghĩ, để tạ ơn lòng khoan dung của Hoàng thượng.

- Hả … được rồi, Trẫm đồng ý.

- Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng thượng.

An Quốc Hầu như gỡ được tảng đá xuống. Vợ chính của ông chỉ sinh được hai con gái, không có con trai, chờ tới khi cưới tiểu thiếp từ năm 20 tuổi cứ 2 năm nạp một phòng, lại cũng không sinh ra được người nào. Lão năm nay cũng đã 68 tuổi rồi, tận đến 18 năm trước, người thiếp thứ 16 mới sinh cho ông được một cậu con trai bảo bối. Hương hỏa của Lạc gia đều chỉ trông cậy vào bảo bối này.

Bây giờ đại chiến Lưu - Dương, chiến hỏa đã nguy cấp, ai biết con trai liệu có bị liên lụy hay không. Lưu Cẩn là loại lòng dạ tàn độc, một khi đắc thế không trừng trị họ mới lạ. An Quốc Hầu cũng biết lời của Hoàng Cảnh trong chuyện không thể khiến cho Hoàng thượng truy cứu trách nhiệm của những vương tôn công tử này. Hơn nữa Hoàng Cảnh chỉ là đang mở rộng thanh thế, chế tạo ấn tượng Dương Lăng cáo mượn oai hùm mà thôi. Nhưng lão đúng là muốn mượn một câu của Hoàng Cảnh, dựa vào cơ hội này để rút lui khỏi cuộc chiến hoàn toàn, tránh bị tại họa mà thôi.

An Quốc công vừa tạ ân, Kiến Xương Hầu cùng tâm tư đi ra. Ông vừa há mồm định nói, Tiểu Hoàng Môn lại tiến vào bẩm báo:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Thành Quốc công Chu Cương, Phò mã Đô úy Tần Vân Bội cầu kiến.

Bách quan văn võ ngoài điện Trung Hòa đứng hai chân tê cứng, thấy hoàng thân quốc thích, huân thần công khanh ngày thường khó gặp lại như chuột chũi chui lên, cũng không biết từ đâu xuất hiện, lần lượt tới kiến giá. Cuối cùng Hoàng đế Chính Đức cũng không bình tĩnh được nữa, hạ chỉ không cho phép để họ vào nữa. Nhưng có hỏi vẫn là câu đáp “Giải tán Liêm chính công thự, đại khái không truy cứu trách nhiệm nữa”, tránh cho đám người này tiếp tục chạy tới gây sức ép.

Lập tức thái giám Ti lễ xuất điện, cao giọng tuyên bố:

- Hoàng thượng có chỉ, tuyên bách quan vào điện.

- Đông đông đông đông đông đông...

Giống như một hồi trống, tim ai nấy đều đập nhanh. Quan tâm quốc sự, lo lắng mất chức, sẵn sàng phát ngôn, ai nấy đều nắm chặt hai tay lại, cổ họng khô ran. Do vì đứng quá lâu, nên trong sự căng thẳng này, còn có mấy người vội vã muốn đi vệ sinh. Các quan viên cấp cao, lột bỏ chức quyền, ánh hào quang thần thánh đi cũng chẳng khác gì người dân bình thường.

Đúng lúc này, trong hậu cung có hai cô nương ăn mặc xinh đẹp vội vàng chạy vào điện Trung Hòa, phía sau là bốn cung nữ, tám Tiểu Hoàng môn. Họ cũng không phải không theo kịp nhau, chỉ là không dám vượt lên phía trước hai vị cô nương đó. Hai vị cô nương đó chính là Công chúa Vĩnh Thuần và Công chúa Tương Nhi.

Thành Khởi Vận thực sự đã đoán đúng, Công chúa Vĩnh Phúc hao tổn tâm cơ, không tiếc cạo tóc tu hành, tự đoạt phong hiệu Công chúa, để gả cho Dương Lăng. Mặc dù nói thân phận Công chúa tôn quý, nhưng Dương Lăng đối với tình yêu của Ấu Nương thiên hạ đều biết. Nàng muốn lấy Dương Lăng không thể không lấy lòng Ấu Nương. Nếu nghe nói Hàn Ấu Nương cầu kiến, nếu thân phận bây giờ không phải là người tu đạo, không đích thân ra đón mới là lạ.

Dù như thế, Công chúa Vĩnh Phúc không biết Hàn Ấu Nương tới với ý đồ gì tim cũng đập loạn xạ, đứng ở cửa am mong chờ. Không biết vị đệ nhất phu nhân Dương gia này rốt cuộc có chuyện gì mà tới tìm mình?

- Không lẽ hoàng huynh đã nói rõ tâm ý của mình cho Dương Lăng rồi, Hàn phu nhân mới tới gặp?

Nghĩ tới đây Chu Tú Ninh không khỏi đỏ mặt nóng tai, trong lòng ngượng ngùng. Nhưng lại thấy Hoàng tổ mẫu vừa mới qua đời, dù hoàng huynh hoang đường một chút, cũng không nên làm thái quá.

Nàng đang nghĩ ngợi, đã thấy Hàn Ấu Nương lễ phục đỏ thẫm, đầu đội mũ chỉnh tề vội đi tới. Do vì trong thời gian để tang Vi quốc mẫu, mà lễ phục mệnh phụ lại là màu đỏ, cho nên bên hông buộc thêm dải lụa trắng là được.

Hai người vừa gặp mặt, Hàn Ấu Nương kiến lễ thăm viếng, liền làm theo dặn dò của Thành Khởi Vận, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ nguy cơ. Công chúa Vĩnh Phúc nghe nói người trong lòng gặp nạn, sao có thể để hắn sa bẫy được. Nhưng một người chưa qua cửa, bỗng nhiên chạy tới trước cung tìm đàn ông, đó cũng thực sự là không ra làm sao cả. Trong tình thế cấp bách, Vĩnh Phúc liền lệnh cho người lập tức gọi em gái tới.

Lúc này, Công chúa Vĩnh Thuần và Công chúa Chu Tương Nhi đang học lễ nghi cung đình. Bởi vì trong cung người lớn nhất là Thái hoàng Thái hậu, vốn nên do Người chủ trì nghi lễ sắc phong của Chu Tương Nhi, do Hoàng đế đội mũ ban kim sách, không ngờ Thái hoàng Thái hậu vẫn luôn nằm bệnh trên giường. Buổi lễ này vẫn mãi không thành. Bây giờ Thái hậu là chủ hậu cung, chuẩn bị tháng sau cử hành sắc phong. Hai vị Công chúa mặc toàn bộ trang phục, đạo cụ tham gia buổi lễ đang tập ở đó, bỗng nghe thấy tỷ tỷ có việc gấp gọi. Hai tỷ muội tốt liền chạy tới.

Công chúa Vĩnh Phúc lại nói lại thông tin cho hai người nghe, muốn hai người bất luận thế nào cũng phải chuyển lời tới Dương Lăng. Hai người nghe thấy thế liền bãi giá điện Trung Hòa. Vĩnh Thuần đi được nửa đường càng nghĩ càng sốt ruột. Nàng đã làm hỏng một chuyện lớn của tỷ tỷ, nếu lần này Dương Lăng lại xảy ra chuyện, vậy thì cả đời tỷ tỷ biết làm thế nào? Hiểu được chung quy lại vẫn nên vì đại cuộc.

Vừa nghĩ đến đây, dù sao có hoàng huynh “chạy” phía trước, tiểu Công chúa liền nâng váy lên, bất chấp bộ dạng của tiểu thục nữ, hai chân chạy nhanh. Nàng chạy Chu Tương Nhi theo sau, phía sau là một đội cung nữ, thái giám, còn hơn cả đêm mà Chính Đức đóng giả nữ chạy điên cuồng trong điêm lần trước.

Chạy và chạy, Công chúa Vĩnh Thuần chạy quá nhanh, lập tức bị trẹo chân, đau tới mức nàng ngồi chồm hổm xuống nước mắt ứa ra. Chu Tương Nhi liền đỡ nàng dậy hỏi:

- Thế nào rồi? Có cần tìm thái y không?

Công chúa Vĩnh Thuần chu cái miệng ra lau nước mắt, nói:

- Ngươi không phải lo cho ta, mau đi tìm Dương Lăng đi. Nếu lỡ đại sự của tỷ tỷ, cả đời này ta cũng không tha cho mình được, mau đi đi, mau lên chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK