Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Châu, dưới chân Cô Sơn, nơi ở của Hoàng đế.

-Hôm nay du ngoạn thật vui vẻ nha, à, thân thể đều mệt mỏi rồi, Phù Bảo, trở về tắm một cái đi. Đường Nhất Tiên cười khanh khách nói.

-Dạ, ta muốn đi dạo trong rừng một lát, Hoàng quý phi đi trước đi ạ. Trương Phù Bảo vội xốc lại tinh thần nói.

-Được, Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần, Tương Nhi, chúng ta đi thôi. Đường Nhất Tiên khẽ gật đầu, dẫn theo ba vị công chúa đi về hậu uyển. Trương Phù Bảo thở dài một cách khó hiểu, nhẹ nhàng bước vào rừng trúc.

Hành lang cửu khúc trong lâm viên, chim hót hoa thơm, giẫm lên thảm cỏ mềm mại, đi qua một dòng nước cầu nhỏ, đi xuyên qua ánh mặt trời ấm áp, gió xuân dịu dàng, lá trúc che phủ, trong rừng trúc xanh ngát một màu, bên tai chim hót ríu rít, trúc xanh lay động trước mắt, không khí vô cùng yên tĩnh.

Áo cũng nhẹ nhàng, người cũng nhẹ nhàng, mắt như làn thu thủy, mày như dải núi xa, trong rừng trúc, Phù Bảo nhi thân hình thon dài, thướt tha xinh đẹp mang theo mấy phần nhẹ nhàng dịu dàng giống như gió thổi qua nhành liễu vậy.

Phù Bảo nhẹ nhàng ngồi xuống một tảng đá nghiêng nghiêng nửa nổi nửa chìm trong ven dòng suối, nâng cằm buồn bã nhìn sen đỏ khẽ lay động trên mặt nước, đôi gò má thanh tú mơ hồ lộ ra chút xuân sầu.

Cô gái nhỏ có tâm sự, bị Dương Lăng cưỡng hôn trong phòng luyện đan phủ Thiên Sư, mặc y sam do hắn chính tay lựa chọn trong thư viện Vạn Tùng, bao gồm cả đồ lót bên trong. Sớm chiều gặp nhau, lâu ngày sinh tình, tiểu nha đầu từng không hiểu việc đời bây giờ đang dần nở mầm tình ái, chuyện chung thân đại sự của mình cũng không biết đã nghĩ tới bao nhiêu lần rồi.

Nàng khó lòng mà lừa mình dối người bỏ qua bốn câu nói kia. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng hay lặng lẽ nhìn Dương Lăng, đã từng bất giác nhìn hắn bằng ánh mắt và tình cảm như đối với phu quân tương lai của mình, nhìn thấy hắn nói cười với Vĩnh Phúc, Tương Nhi, nàng ở bên cạnh Đường Nhất Tiên mà nụ cười bất giác trở nên cứng ngắc, trái tim trong lúc bất giác đã ghen tị, trái tim nàng đã bất giác rơi vào tay giặc rồi.

Nâng má, xuất thần xa xăm, bóng ngược trong làn nước lay động, giống như trái tim đang giãy dụa của nàng.

Nàng không biết bây giờ mình đang giãy dụa, đang kháng cự vì điều gì: -Thật ratên kia căn bản không biết hắn là phu quân trong số mệnh của ta, oán hắn cái gì chứ? Ta nên oán mệnh sao? Hay là ta không thích hắn? Tại sao ta không thích hắn? Tarốt cuộc có thích hắn không?

-Ôi! Bảo nhi ơi, ngươi đang tự tìm phiền não sao! Phủ Bảo nhi nhặt một hòn đá ném vào trong nước, bỗng nhiên oán hận chính mình.

Hôm nay ra ngoài, nàng đã đi qua một nơi, ở đó bây giờ là chỗ ở của một vị thân hào Hàng Châu, nhưng hai năm trước, ở đó lại là phủ đệ của Thái giám trấn thủ Hàng Châu Mạc Thanh Hà.

Nhìn thấy nơi đó, ký ức đã từng nhạt nhòa lại đột nhiên hiện lên, tình cảm thời thiếu nữ chưa từng cảm nhận được bây giờ lại nhấm nháp một cách tỉ mỉ, giống như dòng suối róc rách, từng giọt từng dòng đọng lại trong lòng thành một ngọn sóng khó mà yên ổn trong lòng.

-Đại nhân, ở đây không có ghế ngồi, đại nhân cứ ngồi trên bồ đoàn này nghỉ tạm một lát đi.

-Hà tất nhất định phải ngồi trước phật chứ? Lẽ nào bồ đoàn này còn có môn đạo gì sao?

-Ha ha, một cái bồ đoàn thay ghế mà thôi, có thể có môn đạo gì chứ?

-Các ngươi làm cái gì nha, một cái bồ đoàn cũng cần nói năng sắc bén thế sao?

-Đừng qua đây! Bên tai Trương Phù Bảo dường như vang lên tiếng quát của Dương Lăng, thân thể theo bản năng run lên một cái.

Nàng đi qua, Mạc Thanh Hà khởi động cơ quan, trước hương án nứt toác ra, Dương Lăng bắt được nàng, lại bị nàng mang theo đến cửa động, một cánh tay bị một góc sắt thô ở cửa động cứng rắn cào rách một lỗ lớn. -Người ta nói, đao cùn cắt thịt, hẳn là đau nhức lắm? Hắn bị một góc sắt gãy cứng rắn vừa cấn vừa cào rách cả da thịt, vậy phải đau thế nào đây? Nghĩ đến đây, hàng mi thanh tú của Trương Phù Bảo hơi nhíu lại.

Máu tươi tuôn ra, chảy xuống dọc theo tay áo mình, người Mạc công công muốn giết là hắn, người của hắn cản phía trước, còn hắn trước sau vẫn nắm lấy mình, không vứt bỏ mình mà chạy trốn. Máu, rất nhiều, chảy xuống dọc theo tay áo, chảy đến cổ, chảy đến ngực, chảy xuống đùi

Phù Bảo nhớ lại rõ ràng khi mình tắm rửa thay quần áo, nhìn thấy vết máu đã khô lại hóa đen trên người, trong sự sợ hãi còn mang theo một chút chán ghét thích sạch sẽ, khi đó chỉ lo nhảy vào nước rửa sạch nó, mà không có chút cảm kích nào đối với người ta.

-Bảo nhi, ngươi thật không có lương tâm! Phủ Bảo nói thầm với gương mặt xinh đẹp đang nhíu mày, khẽ động bờ môi đỏ bên chiếc lá sen xanh biếc trong nước.

Một cơn gió xuân phiền lòng thổi qua, thổi sợi tóc vuốt qua mặt ngưa ngứa, Phù Bảo chợt nghĩ đến:

-Yêu, rốt cuộc là cảm giác gì? Số mệnh ta định trước là người của hắn sao? Nam nhântata có muốn dọn về ở trong đạo quán không?

Lại một trận gió thổi qua, sen hồng lay động, ống tay áo lụa bay lên, trên chiếc thuyền hoa đỏ trên Tây Hồ truyền đến tiếng ca như có như không: -Đậu khấu nở hoa ba tháng ba, một con trùng chui vào trong

Hai má Phù Bảo đột nhiên đỏ ửng, nàng nhổ vào người đẹp còn kiều mị hơn cả đóa sen trong nước kia, vội vàng hấp tấp đứng dậy xác váy muốn đi, giày thêu vừa trượt, nguy hiểm rơi vào trong nước

-Ta đến thư phòng hắn làm gì thế? Cảm tạ ân cứu mạng của hắn hai năm trước sao? Trương Phù Bảo tự mình ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cũng không biết làm sao mà mơ mơ màng màng chạy đến đây, may mà hắn ra ngoài rồi, bằng không hỏi một câu còn không xấu hổ chết sao.

Trương Phù Bảo ngồi trên chiếc ghế dựa khắc hoa làm bằng gỗ hoa lê của Dương Lăng, ra sức nhích nhích mông, nhảy bật người vòng qua bàn chuyển sang bình phong, đang muốn mở cửa ra ngoài thì chợt nghe thấy trong viện vang lên tiếng nói chuyện, giọng nói kia chính là Dương Lăng. Lần này thì hoảng hốt, trong lòng cảm thấy bất an và một cảm giác khó hiểu, khiến nàng giống như mộng du vậy, vừa nghe thấy tiếng Dương Lăng thì lại không có dũng khí gặp hắn.

Trương Phù Bảo đánh giá khắp nơi, lập tức tránh ra sau bình phong, vọt ra ngồi xổm phía sau giàn hoa đồ cổ, trái tim đập thình thịch, vừa há miệng thở dốc mấy hơi thì Dương Lăng đã đẩy cửa đi vào, nàng vội vàng ngậm chặt miệng.

-Hoàng thượng đâu rồi? Dương Lăng vừa về tây khóa viện liền hỏi, người hầu hạ trong phủ vội đáp: -Hoàng thượng mời Thiên Sư đến, đang thỉnh giáp Thiên Sư công phu ngồi tọa dưỡng sinh ở hậu uyển.

-Ừ! Dương Lăng dẫn hai người xoay mình đi đến thư phòng, thị vệ kia lại truy hô: -Quốc Công gia, vừa rồi tiểu Thiên Sư có đến.

-Ở đâu?

-Ở thư phòng!

-Ừm!

Dương Lăng đẩy cửa vào thư phòng, thấy trong phòng trống hươ trống hoắc, Trương Phù Bảo không có ở đây, nhìn vào trong phòng ngủ nhỏ phía trong thư phòng cũng không có ai, hắn liền cất giọng hô một câu: -Phù Bảo, muội có đây không?

Trương Phù Bảo nhấc váy ngồi xổm dưới đất, không dám lên tiếng, Dương Lăng lẩm bẩm nói: -Đã đi rồi sao? Nha đầu này có chuyện gì? Ôi! Bỏ đi, chúng ta nói chính sự, hai người các ngươi ngồi đi.

-Dạ, tạ đại nhân cho ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK