Dương Lăng thở hổn hển như trâu, dây thừng xiết vào thịt hắn cũng không hề thấy đau, sau một hồi vặn vẹo giãy dụa thì dây thừng càng thắt chặt hơn, nhưng cũng nới lỏng hơn một chút, thân mình chỉ có thể vòng quanh cột trụ chậm rãi cử động, nhưng không có chút cơ hội thoát ra.
Mắt Dương Lăng chợt sáng lên, thân người áp sát vào cột chụ tụt từng chút xuống đất, hắn ngồi trên mặt đất, hai chân thay nhau định cởi giầy ra, nhưng loại giầy quan cổ cao đấy dùng chân khó mà cởi được. Sau một hồi hì hục Dương Lăng tuyệt vọng kêu một tiếng, hai hàng nước mắt chảy xuống má
Hắn ngước hai mắt ướt đẫm nước mắt lên, bỗng thấy Chu Tương Nhi không biết tỉnh từ lúc nào, cô đang nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường chán ghét. Bộ dạng bây giờ của Dương Lăng đúng ra rất thê thảm, hai má sưng đỏ, ai nhìn vào cũng nghĩ là hắn tham sống sợ chết.
Hình như Dương Lăng đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, hắn chớp chớp mắt quét đi nước mắt trong mắt, sốt ruột nháy mắt với Chu Tương Nhi.
Chu Tương Nhi nhìn hắn khó hiểu, thấy hắn gật đầu như gà mổ thóc nhìn mình rồi lại nhìn xuống mặt đất, nhìn một hồi mới hiểu hắn muốn cô ngồi xuống. Lúc đầu cô tức giận quay mặt đi, nhưng nghĩ lại chẳng nhẽ tên tham sống sợ chết này lại có cách tự cứu mình? Tống tỷ khen ngợi hắn nghê gớm như vậy
Cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn Dương Lăng, cuối cùng cũng cử động người, lực Lý Đại Nghĩa trói cô nhẹ hơn hắn nhiều cộng thêm là thân hình con gái mỏng manh sau một hồi vặn vẹo cũng áp sát người vào cột trụ từ từ ngồi xuống đất.
Hai người ngồi đối diện, Dương Lăng nhấc chân lên ngoe nguẩy, lại không ngừng nhướng mày nháy mắt với cô, Chu Tương Nhi lúc gật lúc lắc đầu nhưng vẫn không hiểu ý Dương Lăng, làm cho hắn mệt lừ toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Dương Lăng bỏ chân xuống bắt đầu nén đủ sức, mặt đỏ như gà đẻ trứng, sau một hồi " phóc" một tiếng, nhúm vải nhét trong mồm đã bị hắn nhổ ra.
Chu Tương Nhi mừng rỡ vội nháy mắt ra hiệu hắn gọi người, bây giờ tình hình bên ngoài thế nào cả hai người đều không biết, sao Dương Lăng dám hét bừa, nếu như Lý Đại Nghĩa đột xông vào trước thì cơ hội duy nhất này chẳng phải cũng không còn nữa sao?
Hắn mở mồn hít mấy hơi hạ thấp giọng vội vàng nói: - Tình hình không rõ ràng không thể kêu, vừa rồi ta muốn cởi giầy ra như ta không bỏ nổi, cô nhất định phải giúp ta, chúng ta có thể sống hay không đều dựa vào lần này, mau lên, không biết y sẽ quay lại vào lúc nào đâu, phải tranh thủ thời gian.
- Gì cơ? Hai mắt mơ của Chu Tương Nhi hiện lên dấu hỏi, nhìn Dương Lăng không hiểu gì cả.
Dương Lăng hiểu ý nhấc một chân lên lập tức đưa đến trước đôi môi anh đào tươi non của Chu Tương Nhi, vội nói: - Mau dùng lực nhổ nhúm vải trong mồm ra rồi dùng mồm cắn mũi giày, một chân của ta nhẫm gót giày nhất định là có thể cởi được ra.
Đôi môi mềm mỏng màu hồng non nớt, cánh môi tinh tế đẹp đẽ, nhìn như thoa phấn mềm mại đẹp đẽ làm cho người ra nảy ra vô số ảo tưởng. Đôi môi anh đào mê người đến vậy lại bị một chân giầy quan chắn phía trước thật mất hứng, đúng là tội tày trời.
Hai mắt trái mơ Chu Tương Nhi mở lớn, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó hai hàng mi viễn sơn liền biến thành Hoa Sơn một đường chân trời, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, dứt khoát, kiên quyết, nghiêm nghị quay đầu đi luôn.
- Mau, mau đi! Cắn đi bà cô của tôi ơi, trong ống giầy ta có súng, muộn là hết cái dùng đấy!
Dương Lăng tức giận hổn hển đập gót chân nói: - Cô biết người đấy là ai không? Đấy là đại dâm tặc bậc nhất trong giang hồ đấy, chuyên bắt những cô gái xinh đẹp. Hắn ở trong một cái động sâu trong núi, những tiểu thư con nhà quan, thiên kim con nhà giàu bị hắn bắt đi hắn đều nuôi như nuôi chó. Hắn còn chặt tứ chi của những cô gái đẹp nhất dùng để chơi như trẻ con, thật đáng thương, phải có người bón, đến cả đi vệ sinh cũng phải có người chăm sóc, nếu không thì toàn thân đầy cứt đái. - Oa! Tiểu thuyết đen ngày xưa đọc không ngờ lại còn có thể dùng để cứu mạng, a di đà phật, đại lượng đại bi Dương Lăng thấy lời nói dối có tác dụng không khỏi mừng thầm trong lòng.
Chu Tương Nhi nào đâu từng nghe đến nhưng chuyện tàn bạo vô nhân đạo, vô nhân tính như thế. Mặt cô bị đọa đến trắng nhợt, kết cục của mình cũng như thế sao? Vậy chẳng phải sống không bằng chết sao, địa ngục trần gian hay sao?!
Dương Lăng nhân cơ hội giơ chân lên vội vàng nói:
- Việc cấp bách, cô không nói ta không nói, sẽ không ai biết đâu, về nhà súc miệng là được, cô nghĩ đi, chặt đứt tay chân côcòn khoét hai mắt nữa
Chu Tương Nhi rùng mình một cái cuối cùng cũng khuất phục, nhúm vải trong miệng đã ướt hết, cô dùng răng cắn khó khăn lắm mới nhổ ra được. Cũng không để ý gì nữa đau khổ nhắm mắt lại vẻ mặt bất chấp dùng răng cắn lấy mũi giày của Dương Lăng, dùng hết sức lôi về phía sau.
Dương Lăng vội vàng dùng hết sức nhẫm gót giày. "Bốp" một tiếng, đầu Chu Tương Nhi đập vào cột, đau đến rớt nước mắt, cuối cùng thì cũng đã bỏ được giày ra.
- Môt chân kia, mau lên! Dương Lăng không quan tâm thương hoa tiếc ngọc nữa, một chân giày lại đưa đến trước mặt cô gái. Bộ ngực nhỏ của Chu Tương Nhi đang phập phồng, nhổ nước bọt, thấy hắn đưa chân tới chỉ đành nước mắt lưng tròng nhìn hắn rồi chấp nhận số phận lại cắn mũi giày lần nữa " Bốp" lại một tiếng kêu lên
Đôi giày đã được cởi ra, Dương Lăng lại muốn cởi tất ra, lúc này ngẩn ra, thời đó tất không có độ đàn hồi đều là dùng dây vải buộc chặt lại.
Hôm đây Dương Lăng đươc Tống Tiều Ái gơi ý, luc khăp phong tim dây an toan đê cât sung, cuôi cung thi cung nghi ra canh sat sau nay đê sung vao băp chân, nơi nay an toan, ma lai kho bi phat hiên.
Dương Lăng nghi lai bên canh minh co nhiêu thi vê đên thê cho du co thich khach tân công thi bon thi vê không kip phan ưng, hai ông tên cung co đu thơi gian, sung vôn không cân gâp, ma la khi chay trôn co ngươi truy sat mơi lây ra dung, thê nên mơi đê ơ vi tri nay.
Hăn sơ sung ma sat trưc tiêp vơi giay se mơ bao hộp an toàn nên mơi nhet sung vao trong tât. Bây giơ không bo tât vai ra thi làm sao co thê dung ngon chân văn co sung chư? Dương Lăng thư dùng môt chân cơi tât, nhưng ngon chân bi bao trong tât vôn không co lưc.
Anh măt câu cưu cua Dương Lăng môt lân nưa lai hương vê phia Chu Tương Nhi, cô Quân chúa đang thương gât đâu, cai môm anh đao nho nhăn môt lân nưa mơ ra, nhưng tât co dây cô keo cung không keo ra nôi, Dương Lăng cô găng giương chân vê phia trươc, nhưng sơi dây thưng đa xiêt ca vao thit ma chân vân chưa giơ đươc đên nơi.
Lý Đại Nghĩa co thê quay lai bât cư luc nao, long Dương Lăng sốt ruột, tim đập thình thịch không ngưng nghi, hăn vôi vang mât kiên nhân noi: - Mau, đưa chân ra đây tôi giup cô cơi giây, rồi cô dung hai chân cơi nut tât cua tôi.
Chu Tương Nhi nghe xong măt chơt sang lên, trong long cung thoai mái hơn nhiêu không con cam thây mât măt như thê nay nưa, cung đơ buôn hơn. Thân ngươi cô ngăn cô găng đưa ngươi vê phia trươc, môt chân ủng nhưng lam kiêu gi cung không đưa đươc đên canh miêng Dương Lăng.
Chân cua tiêu Quân chúa bi ông giay quân lai vô cung đep, lua trăng ôm chăt lây đui như ân như hiên dươi cai vay kia cang thêm phân trương thanh, săn chăn đây đăn, đương cong cua mông thon dai nhăn min. Thơi đo con gai mươi lăm đa xuât gia lam vơ ngươi ta, tiêu cô nương vân con kem hơn năm, nhưng cung co chut sư quyên ru đên kho ta.