Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài Ngọ môn, Đông Xưởng Phiên tử, Cẩm Y thị vệ, các tướng quân khôi ngô đã bố trí thành từng ban, xếp hàng chỉnh tề, chỉ đợi Ti Lễ Giám phái người đến là chính thức chấp hình. Đúng lúc này, một đội kiện kỵ phi như bay tới, vó ngựa đạp trên đá xanh, vang rền như tiếng sấm.

Thiên hộ Cẩm Y Vệ Thạch Văn Nghĩa nghe thanh âm, nhìn thấy là một hàng khoái mã, lập tức mang theo một đội thị vệ ra ngăn đón, tay đè chuôi đao, ngạo nghễ đứng thẳng, cao giọng quát:

- Phía trước là Ngọ môn trọng địa, quan viên văn võ xuống ngựa…

Vừa mới nói xong, y liền thấy rõ đi trước nhất là Dương Lăng, mà đi sau nửa đầu ngựa là một người đàn ông khôi ngô, tay cầm thiết bổng đen thùi. Cảnh tượng rõ mồn một trước mắt như thế, nào ai còn dám kiêu ngạo. Thạch Văn Nghĩa sợ hãi quay đầu chạy, khiến cho quan binh Cẩm Y Vệ đi bên cạnh y sửng sốt giật mình.

Thạch Văn Nghĩa chạy vài bước, nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, lo sẽ bị khoái mã đạp đến, y vội vàng né tránh sang bên cạnh, lại nghe tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn đã thấy Dương Lăng đã dừng ngay bên, cười dài xoay người xuống ngựa nói:

- Thạch đại nhân, đã lâu không gặp...

Thạch Văn Nghĩa thấy binh lính của mình vẻ mặt kỳ lạ nhìn mình, không khỏi vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không dám thất lễ với Uy Quốc công, đành phải nhịn cơn tức chắp tay trước ngực thi lễ nói:

- Ty chức ra mắt Quốc công gia. Quốc công gia vẫn khỏe chứ?

Dương Lăng xuống ngựa, ném dây cương vào tay y, hào hứng nói:

- Ừ, bản công gia rất khỏe. Ồ, sao nhiều quan viên quỳ ở đây làm gì vậy? Là sắp thi hành đình trượng ư? Đình trượng cũng không phải chém đầu, phút cuối đều được ăn ngon đấy, sao ngay cả một tách trà cũng không có thế?

Lúc này Thạch Văn Nghĩa đã trấn tĩnh lại, nghe vậy cố ý châm chọc:

- Quốc công gia hưởng phúc trong nhà nên đã hơi chút bế tắc tin tức của triều đình rồi. Những quan viên này xúc phạm mặt rồng, Hoàng thượng phạt họ quỳ ở Ngọ môn, tự nghiền ngẫm lỗi lầm. Nhưng những quan viên này không biết hối cải, dâng thư nói bừa, Hoàng thượng tức giận, yêu cầu thi hành đình trượng.

Dương Lăng gật gật đầu, nói:

- Vậy là không hiểu quy củ, đích xác nên đánh. Tuy nhiên hãy tạm dừng hành hình một chút, bản khâm sai đang định tiến cung lật lại ý chỉ, bẩm báo chuyện của hoàng thượng là liên lụy tới những quan viên này đấy. Ngươi chờ để nghe ý chỉ thay đổi của Hoàng thượng đi.

Thạch Văn Nghĩa ngẩn ra:

- Khâm sai? Quốc công gia ngài...khâm sai phục chỉ?

Dương Lăng nháy mắt mấy cái, cười nói:

- Đúng vậy, bổn Quốc công không cầm quyền ở không biết việc đã đành. Thạch đại nhân tại triều xem ra lại là quý nhân hay quên nha. Bổn Quốc công đến Bá Châu kê biên tài sản Ảm phủ, là phụng thánh chỉ đấy. Lúc này tiến cung gặp Hoàng thượng là để phúc đáp thánh chỉ.

Thạch Văn Nghĩa bừng tỉnh ngộ, lại nghi hoặc nói:

- Quốc công phục chỉ kê biên tài sản Ảm phủ, có liên quan gì đến những quan viên này chứ? Lý do gì bắt ty chức tạm dừng hành hình?

Dương Lăng cười lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Vậy…có phải muốn bổn Quốc công phải bẩm báo ngươi trước hay không?

Thạch Văn Nghĩa cuống quít nói:

- Dạ…ty chức chỉ tùy tiện hỏi. Ty chức không dám hỏi, không dám hỏi.

Dương Lăng hừ một tiếng, thong thả nói:

- Bổng Chùy, trông giữ nơi này, trước khi bổn Quốc công chưa phục chỉ xong, không được tra tấn.

Thạch Văn Nghĩa phẫn nộ nói:

- Quốc công gia, thi hành đình trượng những quan viên này là ý chỉ của Hoàng thượng nha.

Dương Lăng híp hai mắt lại, nói:

- Bổn Quốc công biết, Hoàng thượng cũng mới vừa hạ chỉ thôi, không phải các ngươi còn đang chuẩn bị hay sao? Giờ bổn Quốc công tiến cung phục chỉ, sự việc liên quan bách quan, chờ thêm nửa khắc cũng không coi là kháng chỉ chứ?

Thạch Văn Nghĩa “hừ” khẽ một tiếng, lãnh đạm nói:

- Cũng không coi là kháng chỉ. Cho dù kháng chỉ, người có thân phận như Quốc công gia từng kháng thánh chỉ thì cũng không sợ, nhưng ty chức thì không dám. Lát Lưu công công đến, nếu lúc đó Lưu công công đốc thúc chấp hành hình phạt, một Cẩm Y Thiên Hộ tép riu là ty chức nào dám vi phạm?

Ánh mắt Dương Lăng lóe lên, mỉm cười nói:

- Lưu công công ư? Ha hả, nếu là Lưu công công hạ lệnh, bổn Quốc công dĩ nhiên không khiến ngươi khó xử, ngươi cứ việc chấp hình là được.

Hắn nói như vậy là vì qua khóe mắt đã nhìn thấy Lưu Cẩn xuất hiện, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp điệu hổ ly sơn để xử lý.

Lưu Cẩn mặc bào phục thêu mãng xà màu xanh da trời, dẫn một đám Tiểu Hoàng môn từ cửa nách đi ra. Phía sau nhóm Tiểu Hoàng môn có đem ghế dựa, bàn trà theo. Xem ra Lưu Cẩn dụng hình, phái đoàn không kém Phạm Đình năm xưa, thích chú trọng bề ngoài. Dương Lăng khẽ mỉm cười, bỏ lại Thạch Văn Nghĩa, cúi đầu vội vàng đi về hướng cửa nách.

Lưu Cẩn hưng phấn ra ngoài cửa cung, đang chuẩn bị thưởng thức màn diễn “trăm mông nở hoa”, chợt thấy Dương Lăng vội vã đi tới, bất giác hơi kinh ngạc, vội ra nghênh đón, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:

- Dương Quốc công, ôi chao, đã lâu không gặp. Lần trước Quốc công vào cung tế bái Thái Hoàng Thái Hậu, ta chủ trì nghi thức tế lễ, cũng không thể ân cần chào hỏi Quốc công được một tiếng. Quốc công vẫn khỏe chứ.

Dương Lăng giật mình, tựa như mới chú ý tới y, ngẩng mạnh đầu lên, hơi kích động cười gượng, chắp tay nói:

- Ồ, là Lưu công công, vẫn khỏe vẫn khỏe. Nhìn Công công cũng vẫn khỏe mạnh như trước nha.

Thạch Văn Nghĩa đứng xa nghển cổ nhìn, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh: "Những quan viên này luôn mồm gian nịnh gian nịnh, rõ ràng là chỉ Lưu công công. Lưu công công hận bọn họ tận xương tủy, nào đồng ý thả bọn họ? Ha hả, hôm nay Lưu công công quyền lớn chỉ dưới một người, không ai bằng, ngay cả đám tướng tướng (thừa tướng, tướng quân) gặp Lưu công công cũng phải cung cung kính kính. Hôm nay không cho ngươi ăn con ba ba, mặt xám mày tro cút đi, từ nay về sau hiểu được mình là phượng hoàng đã gãy cánh, bớt diễu võ dương oai trước mặt ta."

Y âm thầm rủa nhưng vẫn không quên chức trách mã đồng, tay vẫn cầm dây cương của Dương Lăng.

Dương Lăng chào hỏi Lưu công công xong, chân vẫn bước, đi về hướng cửa cung. Lưu Cẩn thấy hắn vội vội vàng vàng, trực giác cảm thấy có gì đó bất thường, gấp gáp ngăn lại nói:

- Ấy, Quốc công gia, đã lâu không gặp, chúng ta tâm sự trước đã, đi đâu vội vàng vậy?

Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói:

- À, không phải đại sự gì. Chỉ là việc bổn Quốc công phụng chỉ đến Bá Châu kê biên tài sản Ảm phủ đã xong, hôm nay muốn vào cung phục chỉ. Ấy, nghe nói đám quan viên kia chọc giận hoàng thượng, công công phải phụng chỉ hành hình đúng không? Ngài đang vội, ngài đang vội, bổn Quốc công gặp hoàng thượng giao thánh chỉ đã, ha ha ha, sau đó chúng ta lại tiếp tục trò chuyện.

Dương Lăng càng nói là không có việc gì, càng vội vã đi, Lưu Cẩn càng sinh nghi trong lòng. Vừa thấy Dương Lăng bước đi gấp gáp, thậm chí còn mong y nhanh chóng tra tấn bách quan trước Ngọ môn, nghi hoặc trong lòng Lưu Cẩn càng đậm: “Đây chẳng phải là muốn đuổi mình sao? Dương Lăng muốn làm gì vậy?”

Lưu Cẩn nhéo cằm ngẫm nghĩ, quay đầu lại, thấy Dương Lăng đã tới cửa cung rồi, yêu bài kiểm nghiệm cũng không kịp cất, cầm trong tay đi thẳng vào trong cung. Lưu Cẩn nổi cáu rồi: “Nhất định tiểu tử này có việc, cái gì mà phục chỉ kê biên Ảm phủ. Chút việc ấy đáng để ngươi gặp ta phải vội vàng hấp tấp đi hay sao? Hừ, muốn gạt ta, đi cáo trạng ta chắc? Không có cửa đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK