Quan binh vốn phơi nắng vừa khát vừa mệt kinh ngạc nhìn thiết kị xông đến bất ngờ, binh lính chạy đến hai bên dưới bóng cây hóng gió thấy tình cảnh như vậy càng thêm sợ hãi, bọn họ muốn lặng lẽ quay về phương trận của mình nhưng ba nghìn thiết kị vây quanh trái phải, cái loại khí khái ngạo mạn không thể chịu nổi đó khiến người ta đến dũng khí tiếp cận cũng không có, càng không nói đến chiến mã lướt qua bọn họ.
Đầu lông mày của Tề Hà bách hộ không tự chủ được nháy nháy hai cái:
- Là bọn Hưởng Mã đạo đánh đến sao? Không thể nào, nếu bọn chúng bắt đầu công thành rồi thì ở đây sẽ không thể một chút tin tức cũng không có, cho dù ở xa, đại pháo ở đầu thành nổ vang tất cũng sẽ nghe thấy được. Vậy thì là... tân quan nhâm tam bả hỏa, Tổng Đốc Khâm Sai muốn làm cái uy thế phủ đầu chăng?
(Tân quan nhâm tam bả hỏa: ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiện hai, ba việc có ích cho dân chúng).
Suy tính của kẻ trộm gian thủ đoạn dẫu sao cũng nhiều hơn chút so với người khác, Tề Hà bách hộ càng nghĩ càng thấy là như vậy, quay đầu nhìn binh sĩ vẫn như trong mộng ở bên cạnh, gã liếm liếm môi âm thầm mắng một tiếng:
- Tiên sư bà nhà nó, sớm biết như vậy, ta nhẫn nại thêm chút nữa là được rồi. Lần này trở thành bia ngắm cho người ta, sợ là một trận đánh chạy không nổi rồi, nói không chừng càng nghiêm trọng, phải dính một trận sát uy bổng. Nhưng cũng may ta là Bách Hộ, có khi cũng chỉ bị dạy bảo một phen, hơn nữa... ở đây có bảy tám mươi người mà.
Đám người Dương Lăng và La chỉ huy rong ngựa quay về rồi. Dương Lăng dường như mới nhìn thấy mấy chục binh lính vi phạm quân lệnh tự ra khỏi hàng, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. La chỉ huy cũng đen mặt, mún môi, khóe môi cong lên, bày ra bộ mặt diêm vương.
Kế hoạch diệt trừ phiến loạn chính thức của Dương Lăng, tối hôm qua đã một mình ngầm định với La Sĩ Quyền, cùng hắn hợp bàn đẩy ra, La Sĩ Quyền nghe xong kế hoạch của hắn, kinh hãi há mồm trợn mắt. Y vốn cho rằng Uy quốc công giá lâm Đức Châu, đích thân chủ trì chiến đấu diệt trừ phiến loạn, mình có thể thoái thác trách nhiệm, giao tất cả đám chư hầu không nghe theo điều hành trên đường giao hết cho Dương Lăng, mình thì nhẹ nhàng thoải mái rồi.
Không ngờ, Dương Lăng không những không đưa quân đến cho y, ngược lại muốn y phụ trách nhiệm vụ còn quan trọng hơn, muốn y gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, nếu không thể kết binh mã các lộ hội tụ ở Đức Châu thành một sợi dây, điều kiện tiên quyết là dễ sai khiến điều động linh hoạt, khoan nói đến phối hợp kế hoạch của Dương Lăng, chỉ e cái đầu trên cổ mình cũng không còn nữa.
La Sĩ Quyền âm thầm kêu khổ không thôi, nhưng Dương Lăng chịu toàn quyền chỉ huy quyền lợi binh mã Sơn Đông, kế hoạch mà hắn vạch ra, mình chỉ có thể toàn lực chấp hành. Cho nên đối với phương pháp giết người lấy uy, nhanh chóng chỉnh quân đội, lấy chiến ly hợp cũng chỉ có thể toàn lực phối hợp, chỉ có như thế mới có thể thực hiện trong bước tiếp theo của kế hoạch.
Dương Lăng lên đài điểm tướng, lạnh lùng nhìn mấy chục binh lính dưới bóng cây, nhàn nhạt nói:
- Đây là cái gì? Bản đốc vừa còn nói chuyện quân pháp, còn nói quân lệnh như sơn, mà lại có người lấy thân thử pháp rồi sao? Ai cho phép bọn họ rời hàng ngũ vậy?
Sắc mặt những tướng lĩnh có cấp dưới tự ý rời khỏi hàng ngũ vô cùng khó coi, bọn họ không hề biết kế hoạch của Dương Lăng. Vừa rồi cùng Dương Lăng đi lên tường thành, lại chẳng nhìn thấy cái gì cả, nghĩ là trinh thám của Hưởng Mã đạo đã đi rồi. Tuy vậy, Dương Lăng lại hứng trí khá cao, dẫn bọn họ đi đến đầu thành, chỉ điểm giang sơn, lại đến trong thành lầu uống trà ngon, đàm đạo hồi lâu rồi mới vội quay về.
Vốn dĩ đang nói chuyện vô cùng vui vẻ với Uy quốc công quyền cao chức trọng, những tướng lĩnh này đều cảm thấy mình đã lưu lại một ấn tượng tốt thông minh tháo vát mạnh mẽ trong lòng quốc công. Ai ngờ được khi trở về, thuộc hạ liền làm mất mặt mình như vậy, đây không phải rõ ràng là mình trị quân chưa nghiêm sao? Những tướng lĩnh này vô cùng phiền não, lập tức sai người lôi những binh lính kia đến.
Mấy chục binh lính nơm nớp lo sợ bị dẫn đến trước đài, binh lính đứng trong đội ngũ đều thò cổ nhìn về phía này. Dương Lăng chắp tay sau lưng, lạnh lùng hỏi:
- Bản đốc trước khi đi đã hạ lệnh, trước khi bản đốc quay về, không ai được phép rời hàng ngũ. Ai cho phép các ngươi đến dưới bóng râm hóng mát?
Trong đám người này thì Tề Hà bách hộ có chức vị cao nhất, hơn nữa là gã dẫn đầu rời đội, binh lính phạm tội không tự chủ mà nhìn gã. Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dương Lăng nhìn về phía mình, trong lòng Tề Hà bách hộ hoảng hốt, lập tức hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Quốc công gia, mạt tướng... mạt tướng thấy thời tiết khô nóng quá, hơn nữa chỉ là duyệt binh trên sàn đấu võ, cũng không phải việc gì to tát cho nên...
Dương Lăng cười lạnh một tiếng nói:
- Nhà binh không có việc nhỏ, ngươi là bách hộ, lại dẫn đầu vi phạm quân lệnh, ngươi có biết tội không?
Tề Hà bách hộ vẻ mặt sợ hãi, cung kính nói:
- Dạ dạ dạ, mạt tướng biết tội, nguyện chịu sự trừng phạt của quốc công gia.
Vừa nói vừa lén liếc mắt một cái, ra hiệu cho bảy tám chục người hai bên, trong ánh mắt của gã không khỏi xẹt qua một tia đắc ý.
Khóe môi Dương Lăng hơi cong lên, bất động thanh sắc mà nói:
- Rất tốt!
Hắn lướt mắt qua các binh lính đó một lượt, quát lên:
- Mọi người đứng yên tại chỗ, tướng tá đứng phía trước, binh sĩ đứng sau, những người khởi xướng việc rời hàng bước sang trái nửa bước!
Binh lính vội vội vàng vàng xếp thành hàng theo đội ngũ tương ứng của mình, quan tướng có phẩm vị đứng phía trước, những người xướng nghị rời hàng ngũ đầu tiên quá bán là bản thân tướng lĩnh, từ trên đài nhìn xuống, vừa nhìn là hiểu ngay. Dương Lăng nhìn từng hàng từng hàng, thấy có cả hàng không có tướng lĩnh, cũng phái người hỏi rõ, dẫn những tướng giáo không quản lý chặt lúc bọn họ rời hàng đến trước đài.
Khuôn mặt Dương Lăng nghiêm lại, lạnh giọng hỏi:
- Không có quy củ, không thành hình dạng gì. Trong quân nói thế nào? Là nói về một kỷ luật nghiêm minh, thưởng phạt phân minh. Hôm nay bản đốc duyệt binh, nhấn mạnh mấy lần việc giữ nghiêm quân lệnh, lại lệnh trung quân giải thích năm tư khoản mười bảy điều, mà mấy người các ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ, coi quân lệnh của bản đốc như không có gì! Đại địch trước mắt, bản đốc sao có thể cho phép mấy kẻ bại hoại kỷ luật các ngươi làm loạn lòng quân của ta? Người đâu, đội chấp pháp lôi bọn họ xuống, hành quyết tại chỗ!
- A!
Dương Lăng ra lệnh, ngoài La Sĩ Quyền trong lòng đã biết rõ, bất luận là tướng sĩ, tất cả đều thất sắc. Mắt thấy đội chấp pháp thủ hạ của Dương Lăng như sói như hổ xông đến giữ chặt mười mấy quan binh, binh lính vừa bị bắt đi vừa cao giọng cầu xin tha thứ, mấy vị tướng lĩnh bên cạnh Dương Lăng cũng có người đứng không vững nữa.
Binh lính của mình thì mình phải có trách nhiệm bảo vệ, hơn nữa những binh tướng dám vi phạm mệnh lệnh quốc công, ra khỏi hàng đi hóng gió, lại phần lớn là bộ hạ thân tín của bọn họ, nếu không ỷ vào sự sủng ái của chủ tướng, lúc nào cũng buông thả, bọn họ nào dám vi phạm mệnh lệnh quốc công? Nói cách khác, những người này cũng chính là nhóm người bình thường kỷ luật bại hoại bừa bãi nhất trong quân.
Mấy tướng lĩnh lần lượt tiến lên trước thi lễ xin xỏ, cầu xin tha tội cho thủ hạ của mình. Dương Lăng chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn trước, trước sau không nói một lời. Những binh lính vi phạm mệnh lệnh ra khỏi hàng ngũ bị đội chấp pháp ấn ngã xuống đất, trói chặt lại, lúc này mọi người mới biết Dương Lăng là làm thật. Những binh lính vốn dĩ vẫn làm bộ phối hợp cầu xin tha tội cũng thực sự thấy sợ rồi. Từng tiếng than thở khóc lóc bắt đầu vang lên.
Gò má Dương Lăng hơi co rút một chút không dễ dàng phát hiện ra, hắn cũng không đành lòng, nhưng nếu không hạ mãnh dược, không giết đi mấy binh lính công khai vi phạm quân lệnh để lấy uy, mấy vạn người ô hợp này sẽ không biết thịt đau, khi nào mới có thể khiến những binh lính này hiểu được "quân lệnh như sơn" từ trong đáy lòng, hiểu được việc khâm phục nghe lệnh?
Lưu Lục đại quân đang ở ngoài thành, liên tiếp mấy ngày không công thành. Mà chỉ ở phủ huyện phụ cận cướp bóc, nghĩ đến bọn họ cũng là đang tập hợp đầy đủ lương thảo, kiến tạo khí giới công thành, sớm nhận ra mình căn bản không mang theo nhiều viện quân, bọn họ liền muốn công thành. Thời gian không đợi ta mà!
Hôm nay giết mấy chục binh lính không nghe quân lệnh, muốn làm gì thì làm, ngày mai sẽ có thể cứu lại tính mạng mấy trăm mấy nghìn binh sĩ trên chiến trường, tay cầm đao mổ lại là để cứu người, cho dù có hay không có ai có thể hiểu được, hắn bắt buộc phải kiên trì làm tới cùng.
Quan binh nơi này đối với kỷ luật quân đội so với biên quân luật pháp nghiêm khắc quả thực là khác một trời một vực, chiến lực biên quân siêu quần, ngoại trừ kinh nghiệm chiến sự. Quân kỷ nghiêm minh cũng là một nguyên nhân quan trọng. Mà những vệ sở binh nội địa này ngay cả thân thể cường tráng mà thiếu đi một phần ý chí chiến đấu, một phần ý chí chiến sĩ thiết huyết thì cũng chỉ là một con trâu mà không thể thành mãnh hổ được.
Đương nhiên Dương Lăng chỉ là muốn lập uy, chứ không hề muốn vào lúc đại địch trước mắt mà kích khởi binh biến, cho nên hắn vẫn chú ý nắm giữ chừng mực. Hắn cố ý dẫn những tướng lĩnh cao cấp đi, chính là không để bọn họ ở đây liên lụy người tốt, có cơ hội hạ lệnh cho các bộ phận giải tán nghỉ ngơi, nếu không việc lập uy nghiêm túc này sẽ không thể làm được rồi. Thực muốn lâm trận trảm đại tướng hay là binh gia đố kị chứ.
Hiện nay những tướng lĩnh cao cấp này không ở hiện trường, cùng lắm rơi vào tình trạng trị quân không nghiêm, hắn sẽ có thể mạnh dạn hành động. Những quan binh vi phạm quân kỷ xếp thành một hàng trước toàn bộ quan binh tướng sĩ, bị đội chấp pháp ấn quỳ trên mặt đất, đao thép sáng như tuyết đã giơ lên trên không trung.
Trời vẫn nóng như thế, mặt trời vẫn gay gắt như vậy, nhưng mỗi người lính đều cảm thấy trên người mình lạnh run lên. Lần này trước khi Sơn Đông xảy ra việc Bạch Y quân, những binh lính này vẫn rất ít có kinh nghiệm thực chiến, trong đó chỉ có số ít từng tham gia cuộc chiến bình Oa. Nhưng vì năm nay chiến trường chính của bình Oa không ở Sơn Đông nữa, cơ hội bọn họ phát huy cũng không nhiều...
Triều đình đồn điền nuôi quân, lúc đầu giải quyết vấn đề lớn là thuế má, nhưng đồn điền đồn điền, hơn trăm năm nay, binh lính như hổ như sói đều đã biến thành nông dân, mà đất của những nông dân này lại bị những tướng lĩnh quyền quý tham lột sạch sẽ, đám người muốn vũ lực không có vũ lực, muốn lòng quân không có lòng quân, có thể mong ngóng bọn họ có sức chiến đấu mạnh đến cỡ nào chứ?
Quân kỷ nghiêm minh, nghiêm chỉnh chấp hành, câu nói "những người vi phạm chém" bọn họ nghe quen rồi, nhưng rất hiếm khi để trong lòng, bây giờ bọn họ thực sự nhìn thấy vi phạm quân kỷ thì có kết quả như thế nào, không phải chỉ có là lính đào ngũ trên chiến trường mới bị giết chết, đến tận lúc này, bọn họ mới phát hiện từ trong đáy lòng, mình là một quân nhân, quân mệnh... như sơn mà!
Mắt thấy đao thép giơ lên, đội chấp pháp liền muốn vung đao chặt đầu rồi, mấy chục binh lính hồn bay phách lạc kêu gào điên cuồng đến khàn cả giọng. Chỉ huy Đức Châu vệ La Sĩ Quyền bỗng nhiên kêu to:
- Khoan hãy hành hình!
Y bỗng nhiên xoay người, bước nhanh đến trước mặt Dương Lăng, quỳ thẳng tắp xuống, vẻ mặt Dương Lăng kinh ngạc:
- La chỉ huy hành lễ như này để làm gì? Xin mau đứng lên.
La Sĩ Quyền hai tay chống đất, cao giọng nói:
- Quốc công gia, quân lệnh như sơn, vi phạm quân kỷ, vốn phải nghiêm trị. Nhưng xin quốc công niệm tình bọn họ vi phạm lần đầu, xin tha cho bọn họ trước quân, lấy công chuộc tội. La Sĩ Quyền thân là chỉ huy Đức Châu vệ kiêm đốc binh mã các lộ, trị quân không nghiêm, cũng khó chối trách nhiệm. Mạt tướng nguyện chịu quân pháp trừng trị, xin quốc công gia tha cho bọn họ tội chết!
Dương Lăng lạnh lùng nói:
- Sàn đấu võ điểm binh mà lại có người công khái vi phạm quân kỷ, tội ngươi trị quân không nghiêm bản đốc vẫn phải truy cứu, nhưng thưởng phạt phân minh, phạt cũng phải phạt cho rõ ràng, đâu có lý lẽ đòi người chịu qua? La tướng quân đứng sang một bên, không cần gây trở ngại bản đốc chấp hành quân pháp.
La Sĩ Quyền giáp trụ trên người, vốn dĩ khó hành toàn lễ, lại vẫn cật lực quỳ xuống, dập mạnh đầu nói:
- Xin quốc công khai ân, xá tội chết cho bọn họ!
Các tướng còn lại vừa nhìn, vội vàng theo đuôi La chỉ huy, nhất tề quỳ xuống cầu khẩn, hơn vạn tướng sĩ dưới đài cũng đồng loạt quỳ xuống cầu xin. Dương Lăng nhìn thấy cảnh này, không khỏi lâm vào do dự, trầm ngâm một lát hắn mới trầm giọng nói:
- Pháp bất dung tình, nhưng nếu toàn quân trên dưới cao thấp đã cầu khẩn, hôm nay bản đốc sẽ mở một con đường, thi ân ngoài vòng pháp luật.
Mọi người nghe xong, nhất tề thở phào, lập tức nghe thấy Dương Lăng cao giọng, lớn tiếng nói:
- Người đề xướng rời khỏi hàng ngũ chém! Sĩ quan cấp cao rời hàng ngũ theo chém! Binh sĩ theo đuôi, phạt một trăm gậy, binh lính rời hàng mà tướng tá không ngăn lại phạt một trăm gậy! Lập tức chấp hành!
Mọi người vừa mừng, vừa nghe những lời này lại ngây dại ra. Quân pháp lợi hại của quốc công gia, quân pháp thế này vẫn là khai ân ngoài pháp luật, nể mặt tướng sĩ toàn quân cầu tình sao? Mọi người đang sững sờ, đội chấp pháp sớm đã phân loại áp chế quân sĩ vi phạm, lập tức bị xử lý chấp pháp.
Hơn hai mươi tướng tá, những binh sĩ dẫn đầu rời đội ngũ căn bản không kịp cao giọng kêu cứu, đao thép như tuyết của đội chấp pháp lóe như chớp mà sượt qua cổ, một dòng máu tươi phụt ra tung tóe. Mắt thấy đầu của đồng đội lăn lông lốc trên mặt đất, cái cảm giác kinh tâm động phách thực khiến người ta cả đời khó quên.
Những binh sĩ sau đó thoát khỏi tội chết bị ấn nằm sấp xuống đất, gậy công sai liên tiếp lên xuống, một trăm gậy sát uy hạ xuống, dù là thân thể bọn họ khỏe mạnh cường tráng thì trận này cũng phải mất nửa cái mạng.
Bên kia chấp hành hình phạt lách cách, Dương Lăng đứng trên đài lại nói:
- Chỉ huy Đức Châu vệ La Sĩ Quyền nhận mệnh triều đình, quản thúc binh mã cứu viện các lộ, điều khiển không nghiêm, quân kỷ hoán tán, ảnh hưởng chức thủ, phạt hai mươi gậy. Lôi xuống, đánh!
Ba tên hòa thượng gánh nước ăn còn so đo ai nhiều sức lực hơn, càng huống hồ là dùng binh đánh trận chết và bị thương người khác? Binh mã các lộ xưa nay lục đục với nhau, ngươi nhìn ta, ta theo dõi ngươi, bất luận là đãi ngộ, quân nhu hay là phân bố nhiệm vụ lâm trận đều là tính toán chi ly, để cân bằng các phương diện, La Sĩ Quyền hao phí tinh lực hơn nhiều so với việc chỉ huy.
Cho dù vậy, mọi phương diện vẫn không hài lòng, hôm nay y lại đứng ra chống đỡ, kéo các tướng qua, cứu mấy chục mạng binh lính, khiến cho tướng lĩnh và binh lính nhân mã các lộ cảm động sâu sắc. Bọn họ rất tinh tế, đã coi La chỉ huy như người mình, có một loại tín nhiệm rất thân thiết.
Dương Lăng không để ý đến mọi người đang cầu xin cho La chỉ huy, vẫn cho binh sĩ lôi La Sĩ Quyền ra đánh cho một trận. Lúc này, dưới đài cũng đã hành hình xong. Tử thi nằm dài trên mặt đất. Trên cổ vẫn thỉnh thoảng có máu tươi chảy ra ồ ồ, thu hút một đám ruồi bọ. Những binh lính bị đánh đòn quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai tay nắm lấy đất khô, cắn răng, sửng sốt không dám phát ra tiếng rên rỉ.
Đợi La chỉ huy chịu phạt xong, được hai tướng quân cướp đi nâng lên, khiêng về trong đám tướng sĩ, Dương Lăng mới cao giọng nói:
- Trước quân pháp, người người bình đẳng! Tướng tá sĩ tốt đều phải nhất thể tuân thủ, còn có người xúc phạm quân pháp, bản đốc tuyệt không nương tay.
Hắn chắp tay sau lưng thong thả bước đến trước đài nói:
- Hiện tại hai tên tội phạm Lưu Lục, Lưu Thất tụ tập ba vạn quân tấn công Đức Châu, binh lực của bọn chúng ít hơn chúng ta nhưng bọn chúng đang tạo phản, tạo phản thất bại thì chắc chắn là chết. Bọn chúng đi đến bước đường cùng, chiến trận lâm địch liền biến thành sự dũng mãnh hung hãn khác thường.
Khí thế này quân đội của chúng ta còn xa mới theo kịp, nếu binh mã các lộ liều mạng của chúng ta mỗi người đều mang tư tâm, không tuân hiệu lệnh, đối mặt với những kẻ liều mạng như thế, nhân số tuy nhiều cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Cho nên chúng ta không những phải gia tăng luyện võ chuẩn bị chiến đấu, quân lệnh bắt buộc phải thừa hành không kém!
Dương Lăng nói đến đây, ngữ khí chậm lại, nói tiếp:
- Vừa rồi tướng tá rời hàng ngũ tự đi hóng mát, còn những binh lính không đi theo, mỗi người phát thêm một tháng quân lương làm thưởng động viên. Ngoài ra, bây giờ bản đốc tuyên bố, những thứ Hưởng Mã đạo, Bạch Y quân cướp đoạt, đều là những vật vô chủ, trên chiến trận phàm giết được kẻ phản nghịch, những tài vật lấy được đều không phải giao lại, có thể quy làm của mình. Nhưng, bình thường du kị tán dũng, du đãng hồi hương, cho dù vơ vét cơm rượu của dân, trộm gà vịt của bách tính, một khi phát hiện sẽ nghiêm trị không tha! Đã nghe rõ chưa?
Toàn quân lâm vào chấn động, trước tiên có người trả lời lẫn lộn:
- Nghe rõ, tuân lệnh.
Sau đó có lính truyền lệnh ép xuống, toàn quân giống như sấm rền, cùng hô lên:
- Cẩn tuân tướng lệnh!
Chính sảnh của Diễn Võ đường, vốn dĩ những giá bài trí binh khí đều dỡ xuống, xếp thêm mấy hàng bàn ghế, tướng lĩnh trú đóng bên ngoài như Kiều Tứ Hải giao phòng vụ cho trợ thủ, sau khi an bài thỏa đáng cũng vội quay về, chỉ là y lại không kịp ôn chuyện cũ với vị thượng cấp Dương Lăng, liền bị người ta đưa vào chỗ ngồi.
Tướng tá đều tụ tập dưới một mái nhà, Dương Lăng ngồi sau soái án, chậm rãi đàm đạo với mấy vị tướng tá cấp cao:
- Thanh thế của bọn Hưởng Mã đạo, Bạch Y quân đang nổi, nhưng giặc cỏ cuối cùng vẫn là giặc cỏ, không cho bọn chúng cơ hội ổn định chỗ ở, bọn chúng diệt vong, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.
Muốn tranh giành Trung Nguyên, vấn đỉnh thiên hạ, không có lòng dân làm điểm tựa, không có sự chuẩn bị lâu dài, không có sự tích lũy kinh doanh năm này tháng nọ, không có căn cơ ổn định, không có sự ủng hộ của các đại tộc thế gia, không có sự sẵn sàng góp sức của các nho sĩ văn nhân, căn bản chính là một trò cười. Tại sao bọn họ lại vội vã đánh Đức Châu, đánh Thái An, chiếm Tế Nam? Làm như vậy là để cắt đứt mạch nối nam bắc, biến Sơn Đông thành cơ sở của bọn họ, lợi dụng thời gian đưa tất cả những thứ này tạo dựng lên. Cho nên chúng ta nhất định không thể để bọn chúng đạt được mục đích.
Hiện giờ Hưởng Mã đạo đang mạnh, nhưng nhược điểm của bọn chúng đang hiện rõ ra. Bọn chúng khởi binh dễ dàng, dễ dàng chiêu binh lính, chiếm chiến mã. Phủ đạo phụ cận đều nuôi ngựa cho triều đình, dân chúng bắc đại lại thượng võ thành phong trào, công phá phủ huyện thôn trại, đoạt lấy quan phu thân hào, tài vật mã ngựa dễ như trở bàn tay. Dân chúng bị náo đến nghèo trắng tay rồi, vì mạng sống cũng chỉ đành nghe giặc theo giặc, cho nên muốn chiêu binh rất dễ dàng.
Nhưng là bọn chúng dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh, là hoàn toàn vứt bỏ kiến thiết, hoàn toàn không có đoạt lấy cơ sở mang tính phá hoại, theo việc quân đội của bọn chúng ngày càng lớn mạnh, bắt người cướp của ngày càng nghiêm trọng, địa phương bị bọn chúng phá hoại gần như không còn. Những huyện trấn có thể tấn công đã không có dầu nước mà đào khoét nữa, bọn chúng bất luận là nuôi người hay nuôi ngựa đều sẽ có vấn đề.
Vì vậy, có thể chiếm cứ Sơn Đông hay không, không phải là việc được mất một thời một nơi mà là đám giặc cỏ này có thể sinh tồn tiếp hay không, có thể trở thành vấn đề quan trọng của đại hoạn tâm phúc Đại Minh ta hay không, toàn cảnh Sơn Đông đều cần trải qua quá trình phòng thủ, giằng co, phản công, quá trình này dài hay ngắn thì phải xem tướng lĩnh các lộ ở Sơn Đông chúng ta cụ thể như thế nào mà chiếm được thắng lợi từng trận trên chiến trường.
Với thủ quân Đức Châu mà nói, nhiệm vụ của các ngươi chính là ngăn chặn bọn Hưởng Mã đạo Bá Châu, bảo vệ Đức Châu không bị mất. Đảm bảo sự an toàn của cứ điểm trọng yếu này, chỉnh hợp quân đội, huấn luyện quân đội đã không có người cho chúng ta đủ thời gian, chúng ta bắt buộc từng bước thực hiện trong chiến đấu.
Các tướng đứng nghiêm, nhất tề chắp tay đồng ý.
Sau khi Dương Lăng quay về soái án, nói:
- Bản đốc hiện giờ điều chỉnh một chút với thủ quân mọi nơi, các vị sau khi quay về lập tức giao tiếp thay quân, hôm nay trước khi mặt trời lặn phải hoàn thành nhiệm vụ đóng giữ, thay quân.
Các tướng nghiêm nghị đồng ý, nhất thời lại không biết Dương Lăng muốn điều chỉnh như thế nào đối với phòng vụ nơi này.
Dương Lăng nói:
- Kiều tham tướng Kiều Tứ Hải vốn có đóng quân ở mười hai liên thành quay về phòng vệ thành Đức Châu, Hoắc tham tướng quân Bảo Định dẫn tất cả quân đội di chuyển địa điểm đóng trú phòng thủ mười hai liên thành.
Hai vị tướng rời khỏi hàng, chắp tay tiếp lệnh.
Dương Lăng lại nói:
- Đức Châu tả vệ Quý Chỉ Huy Sứ từ cố thành An Lăng quay về phòng vệ Đức Châu. Trịnh tham tướng Thiên Tân dẫn tất cả quân đội thay quân phòng thủ Tang Viên khẩu.
Hai vị tướng quân không kịp suy tính, vội vàng ra khỏi hàng nhận lệnh. Dương Lăng lại nói:
- Đại Thủy dịch, Điếm Quan dịch chiếm giữ kho, lập tức chuyển toàn bộ lương thảo đến nội thành Đức Châu. Đoàn luyện Đức Châu và các quan binh các huyện tiếp nhận quân lệnh phụ trách dân tráng trốn đến Đức Châu. Sau khi hoàn thành bản đốc sẽ sắp xếp lại hơn một vạn người này, để bọn họ lần lượt tiếp viện Tang Viên khẩu, mười hai liên thành và bến tàu Đức Châu.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Dương Lăng đứng thẳng dậy, sát khí đằng đằng nói:
- Phương pháp dụng binh, mười thì là vây, năm thì là công, gấp đôi thì chiến, ít thì chạy trốn. Hiện tại lại là đi con đường ngược lại, quân ta người nhiều thế lớn nhưng khốn thủ thành trì, bọn Hưởng Mã đạo chỉ bằng một nửa quân ta nhưng lại có ý công thành, nếu như vậy thì thành Đức Châu còn có thể mất, còn gì mà nói nữa? Chỉ có tự chặt đầu trên tạ trời cao, dưới tạ bách tính thôi!
Các tướng sợ hãi, giọng nói Dương Lăng lanh lảnh, một mình nói vang vọng trên sảnh Diễn Võ đường:
- Quân tâm sĩ khí, vô cùng quan trọng. Binh pháp có câu: "Giếng quân chưa chảy, sẽ không khát; quân thực chưa chín, sẽ không đói!". Sau khi thay phòng hoàn tất, tất cả tướng lĩnh cần chuyển lên đầu thành, cùng ăn cùng ngủ, đồng cam cộng khổ với binh lính.
Ánh mắt hắn quét một lượt, nói tiếp:
- Quân sĩ chúng ta, thân thể bọn họ vốn không kém so với đám lưu tặc, kém chỉ là một cỗ lang tính, một luồng huyết khí! Bản đốc dùng quân pháp để răn đe, lấy tiền tài để sinh dũng, chư vị tướng quân dùng nghĩa khí để đồng tâm. Tướng sĩ một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, thì lưu tặc là chuyện nhỏ!
Dượng Lăng vung tay thật mạnh:
- Mấy tháng này, Hưởng Mã đạo tung hoành tới lui, thế như chẻ tre, công thành chiếm đất, chiến không thể đỡ, chính là khí thế kiêu binh cực lớn. Hiện tại, để chúng ta dưới thành Đức Châu, đẩy chúng ngã một cái thật mạnh đi!