Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chậm nửa nhịp sau, chỉ nghe một thanh âm nói: - Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu!- Ừ! Dương Lăng hài lòng gật gật đầu, chợt thoáng nhìn một đôi vòng tay vô cùng bắt mắt, thuận tay lấy lại nhìn, vòng tay là chế tạo từ mã não, màu đỏ trong sáng, vô cùng đáng yêu.Phàn Mạch Ly vội hỏi: Quốc công gia, đây đối với vòng tay mã não.

Cũng là một loại cực phẩm.

Mã não lại hồng ngọc, quỳnh ngọc, xích ngọc, lấy màu đỏ làm chính tông, trong hàng châu báu có cách nói 'Mã não không đỏ một đời nghèo', ngài xem đôi vòng tay này, trong vẻ tươi đẹp có nét thanh tịch và đẹp đẽ kết hợp, cảm xúc ấm áp, mềm mại, giống như Điền mỹ ngọc, từ trong ra ngoài trong suốt tuyệt diễm.

Đeo trắng đẹp tự nhiên, tăng thêm sắc màu đẹp nha.

Trong lòng Dương Lăng vừa động, công chúa Vĩnh Phúc tính cách điềm tĩnh, mặc dù danh cao quý là ngự muội Thiên Tử, cách ăn mặc trang điểm cũng không phô trương, làm ni cô, tuy là để tóc tu hành, trang sức trong cung lại không thể đeo được.

Cái vòng tay mã não này lại thật ra rất thích hợp với tướng mạo khí chất của nàng.

Ngoài ra, chiếc vòng mã não ngọc tròn sáng này, nếu nghiêm khắc nói nó là vòng lần tràng hạt, cũng có thể chấp nhận, tặng nó cho công chúa Vĩnh Phúc, nàng nhất định rất thích.

Hơn nữa lại danh chính ngôn thuận.Dương Lăng nghĩ đến đây, thuận tay đưa vòng tay cất vào trong tay áo, hướng tới người thư ký gật đầu nói: - Chuỗi hạt này không cần ghi đâu.Phàn Mạch Ly thấy quốc công ngay trước mặt y lấy chuỗi hạt, tuy nói không phải là vật vô cùng đắt tiền.

Ít nhất nói rõ như thế là không coi những người này của mình là người ngoài, Phàn Tri châu trong lòng vui mừng, vội hỏi: - Nhất đình sắc xuân phiền lòng đến, hoa rơi đầy đất đỏ vài khoang.

Ha hả, rơi đỏ đầy đất, sắc xuân phiền lòng, hải đường trải qua vũ son, đó là thừa nhận ngọc châu đỏ này rồi.

Quốc công gia có con mắt tốt.- Rơi đỏ đầy đất? Vị Phàn Tri châu làm sao nói cái gì cũng có thể nhắc đến chuyện liên quan đến tà dâm? Dương Lăng nheo mắt liếc mắt y một cái, đã thấy Phàn Mạch Ly nghiêm trang, không khỏi thầm kêu một tiếng hổ thẹn: - Lần này hóa ra là ta nghĩ sai!Hành dinh khâm sai nơi ở của Dương Lăng.Độc viện của Dương Lăng có phòng trái phải, được một bờ tường thấp ngăn cách, trung gian có một cửa hình trăng.

Phòng bên trái là phòng ngủ của thân quân tùy tùng Vệ Thống lĩnh Tống Tiểu Ái, bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên chỗ này trong phủ quan binh đều phải tránh xa.

Dương Lăng trở lại hành dinh, không có vào phòng mình.

Lại rẽ phía bên trái.

Đi đến chỗ Tống Tiểu Ái ở.

Ngoài cửa hình trăng có hai thị vệ đeo đao gác, tiểu viện bên trong không có người. Dương Lăng khoát tay.

Lệnh vài cái thân binh đợi ở bên ngoài, chỉ dẫn theo Đại Bổng Chùy đi thẳng vào.Vừa mở cửa, vốn là trong tiểu lâu của nữ nhân thiên hạ, lại là bốn thị vệ đeo đao hộ vệ, nghiêm nghị đứng ở cột trụ hành lang.Dương Lăng cũng không đáp lời, ngựa quen đường cũ thẳng lên lầu hai, đi đến trước một gian phòng ngủ nhẹ nhàng đẩy, bên trong nghe tiếng lập tức đón tiếp hai thị vệ, thấy Dương Lăng tới vội chắp tay nói:

- Quốc công.Dương Lăng gật đầu, ngẩng đầu nhìn vào trong, đây là một gian phòng khách bình thường, phân buồng trong ngoài, chỉ là hiện tại cửa sổ đều đã bị người đóng đinh từ bên trong, bên trong phòng tĩnh lặng, trên giường có một người, đang nằm nghiêng người hướng vào trong ngủ.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hóa ra là Tống Tiểu Ái được báo, vội vàng chạy đến.

Dương Lăng hơi vuốt cằm, sau đó thả nhẹ bước chân đi vào phòng, bước đi thong thả đến bên giường lẳng lặng đứng thẳng một lát cười "xuy" nói: - Công công ung dung bình tĩnh, rất có phong độ đại tướng, vẫn con ăn được, ngủ được, khâm phục, khâm phục!Trên giường người nọ hô một chút ngồi dậy, cười lạnh nói: - Đã vào nhà Quốc công gia, ta còn có gì phải sợ đây, đương nhiên ăn được, ngủ ngon.Gã xê dịch đến bên giường, tức giận đứng lên nói:

- Quốc công gia, ta ở trước mặt ngài tuy rằng thân phận thấp kém, có điều hiện nay là trấn thủ Bá Châu, Quốc công gia đem chúng ta lén bắt lại, giam giữ tại đây, rốt cuộc có dụng ý gì? Ngươi đường đường tuy là Quốc công, tự ý động hình phạt riêng, giam khâm sai trấn thủ, đó là tội chết khó thoát!Dương Lăng khẽ mỉm cười, quay người ngồi xuống bàn bên cạnh nói: - Đem ngươi nhốt trong quân doanh hai ngày, vốn tưởng rằng sự nóng giận này cũng sẽ tiêu tan, không ai ngờ vẫn kiêu ngạo như vậy.

Không tệ, ngươi là trấn thủ Bá Châu, quân Bá Châu đều ở tay ngươi, có thể nói quyền cao chức trọng.

Tuy nhiên nếu không như vậy, ta vẫn lười động tới ngươi.

Vì sao bắt ngươi? Ha hả, Trương công công chả nhẽ một chút cũng không đoán ra ư? Trương Trung vừa nghe, da mặt không khỏi căng thẳng.

Ngày ấy tự xưng Giang đại du kích địch vạn người khi tới cửa dưới lầu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo giống như sự ngang ngược của con cua, không ngờ môt viên gach ném ra, y liền sợ tới mức chạy trối chết, Trương Trung ngồi trên lưng ngựa cũng tức giận tới mức muốn mắng mẹ nó.Cũng may Giang Bân tuy rằng chạy thoát, lại không bỏ ông ta lại, mang theo ông ta một đường chạy như điên, cuối cùng thoát khỏi dân chúng, điên cuồng, trong lòng Trương Trung rộng lượng, đang muốn phong quan hứa hẹn khen thưởng, những vẫn chưa xong đâu.

Ót sau liền bị đánh một cái đau điếng, khi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong quân doanh.Bất kể ông ta chửi bới như thế nào, quan binh trông coi chỉ là giả câm vờ điếc, không một lời đáp trả, Trương Trung rống lên hai ngày, cũng mệt mỏi không có sức lực, nhưng nhưng trong lòng mãi vẫn đoán không ra Du Kích tướng quân mới đến này rốt cuộc có dụng ý gì.

Mãi đến đêm qua lại bị người bí mật đưa đến chỗ ở của Dương Lăng, nhìn thấy vị nữ tướng quân từ trước đến nay như hình với bóng của Dương Lăng.

Trương Trung mới bừng tỉnh ngộ, biết là trúng kế người ta rồi.Ông ta cười lạnh một tiếng, cũng nghênh ngang đến trước bàn, ngồi bên cạnh Dương Lăng, ngượng nghịu cầm lấy cái chén, tự rót trà cho mình, cười dài mà nói: - Quốc công gia, ngài không phải là vì đối phó Lưu công công chứ? Ha ha ha.

Muốn trị ta để đối phó Lưu công công? Chậc chậc chậc, Quốc công gia, cho dù ta, có cái gì thì nói cái đó, ngài cảm thấy có khả năng không?- Đương nhiên không thể! Nhiều lắm xem như dùng người không tốt thôi.

Những chuyện khác, Lưu Cẩn đẩy lục nhị ngũ, bổn quốc công cũng không làm gì được y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK