Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính Đức vừa nghe chân mày lập tức giãn ra, còn không phải sao, Lý Đông Dương ngay trên Kim điện còn cầm Kim qua đánh cữu cữu ta, đánh nhau ở điện Văn Hoa thì có là gì chứ? Nhưngy nhìn Lưu Cẩn, Lưu Cẩn khom lưng còn chưa đứng dậy, cũng không thể không nể mặt ông ta nha.

Chính Đức phất tay áo một cái, trừng mắt nói: - Nhìn các khanh xem, một đám áo mũ không chỉnh tề, không có chút lễ nghi gì cả, có chuyện gì không thể từ từ nói chuyện, nhất định phải động thủ, nếu động thủ mà có thể phân cao thấp, vậy trẫm cần cách khanh làm gì nữa? Điều một đám đại hán Tướng quân tới làm Lục khoa không phải được rồi sao? Một đám muốn ăn gậy có phải không? Đi! Đỗ Phủ đâu, phát cho mỗi người một cái xẻng, đi quét tuyết cho trẫm, quét sạch sẽ tam đại điện thì mới được về!

- Nô tài tuân mệnh! Đỗ Phủ vội vàng lĩnh chỉ, hơn sáu mươi Cấp Sự Trung tất cả đều bị mang ra ngoài, phát cho mỗi người một cái xẻng đi quét tuyết trong hoàng cung. Chính Đức nói: - Thái Hoàng Thái Hậu bệnh thể trầm trọng, trẫm phải hồi cung thăm nom, các khanh cũng giải tán đi.

Y vội vàng đi tới cửa, bỗng quay đầu lại nói: - À, đúng rồi, Dương khanh vào cung, có chuyện gì quan trọng gặp trẫm sao?

Dương Lăng vừa mới nâng người dậy, lại vội cúi xuống nói: - Hồi hoàng thượng, là công chúa Vĩnh Phúc điện hạ gọi thần tấn kiến.

Đôi mắt Chính Đức đảo tới đảo lui, như cười như không, nói:

- ỜỪm, trẫm hiểu rồi, ngươi đi gặp Vĩnh Phúc đi, trẫm về cung trước.

Lưu Cẩn nghe nói Dương Lăng do công chúa Vĩnh Phúc gọi đến, lập tức đoán được là vì chuyện tuyển Phò mã. Ông ta mắng thầm trong lòng một tiếng: - Dương Thận này phúc khí thật lớn, nếu không phải Dương Lăng trùng hợp vào cung, ta hôm nay có thể thừa cơ đuổi tiểu tử này ra khỏi Lại Bộ rồi! Hừ, thời gian còn dài, Dương Lăng đã không ở trong triều nữa, để ta xem hắn có thể bảo vệ ngươi bao lâu.

Lưu Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Uy Quốc Công, ba vị Đại Học sĩ, Ti Lễ Giám ta còn có một số việc phải làm, cáo từ ở đây. Ha ha, tạm biệt, tạm biệt!

Nhìn hai tay áo Lưu Cẩn buông rũ xuống, nghênh ngang đi ra khỏi điện, Dương Đình Hòa thở hắt một hơi, lắc đầu nói: - Quốc Công, tự ngài rời khỏi triều đình, hiện giờ thiên hạ phong vân đã thay đổi, Lưu Cẩn càng ngày càng

Ông ta có chút mong đợi nói: - Quốc công tuổi còn trẻ, lúc này lại rời khỏi triều cương, thật khiến người ta tiếc hận mà. Sự tin cậy mà Hoàng thượng dành cho Quốc Công vẫn không giảm, nếu tam Đại Học sĩ chúng ta cùng nhau dâng tấu thỉnh cầu, Hoàng thượng nhất định sẽ ngoại lệ cho phép Quốc Công quay lại triều chính, không biết Quốc Công?

Dương Lăng cười ha hả nói: - Hoàng thượng anh minh, trong triều lại có ba vị Đại học sĩ, không có ta cũng không sao. Nếu triều đình xảy ra đại sự, kẻ làm bề tôi, chỉ cần có chỉ của Thánh thượng, đương nhiên sẽ tận tâm làm việc, không dám khinh nhờn. Có điều tước Quốc Công mà tham gia triều chính, trước nay chưa từng có, quy củ tổ tông không thể tùy tiện sửa đổi, Dương Lăng không dám mạo phạm.

Hắn mỉm cười chắp tay, nói: - Ta còn phải đi gặp công chúa Vĩnh Phúc điện hạ, cáo từ.

Tiêu Phương và Lý Đông Dương vội cũng chắp tay. Dương Lăng quay người đi. Dương Đình Hòa ở phía sau nói với theo một câu: - Uy Quốc Công thật sự phong hoa tuyết nguyệt vậy sao, không có ý nói đến triều chính sao?

Dương Lăng dừng người lại, ngửa đầu một lát, bùi ngùi nói: - Vạn sự không bằng ly trong tay, đời người được bao lâu chứ?

Tiêu Phương thấy Dương Lăng đi ra ngoài, sờ sờ râu cũng chắp tay nói: - Nhị vị đại nhân, lão phu còn bận công sự, cáo lui, cáo lui.

Dương Đình Hòa lại nhíu mày, sầu lo nói: - Ôi! Hôm nay Lưu Cẩn đã bắt đầu nhúng tay vào Ấp hội, Thái giám Ti điện cũng tự mình kiêm nhiệm, Thông Chính Ti đã thành vật trang trí, tất cả tấu chương toàn bộ cũng phải qua tay ông ta. Hôm qua có mấy người buộc tội Trương VĩnhXem ra ông ta đang có ý đồ với Trương Vĩnh, muốn nắm Kinh doanh trong tay rồi, vốn dĩ Dương Lăng có thể chống lại ông ta, nhưng hắn lại tham chức Quốc Công, phụ ủy thác của Tiên đế, cứ như vậynên làm sao mới được đây, làm sao mới được đây?

Lý Đông Dương là người từng trải, nhìn ông ta đầy thâm ý, vỗ vỗ bờ vai của ông ta cười nói: - Giới Phu, sao lại buồn lo vô cớ vậy? Ha ha, cho dù trời có sụp xuống, cũng có những đỉnh cao chống đỡ mà, ngài lo lắng cái gì?

Ông ta chậm rãi nói: - Sắp sang năm mới rồi, lão phu đã không vê quê nha vài năm rồi, chuẩn bị xin Hoàng thượng nghỉ thật lâu về quê một chuyến, đầu xuân sang năm lại về.

Dương Đình Hòa vừa nghe liền nóng nảy, kéo tay áo ông ta một phen nói: - Không đi được, lão đại nhân à, thái độ của Tiêu Phương đối với Lưu Cẩn rất ám muội, hình như có ý hùa theo, nếu ngài cũng đi luôn, vậy trong triều còn ai có thể đối phó Lưu Cẩn chứ?

Lý Đông Dương nhẹ nhàng vung tay áo, thấp giọng nói: - Lưu Cẩn vì uyên đuổi cá, vì cây đuổi chim, lão phu sao lại ở đây cản chuyện tốt của người ta chứ? Ha ha ha

Dương Đình Hòa buông lỏng tay, có chút hiểu ra nhìn bóng dáng Lý Đông Dương.

Lý Đông Dương từng bước một, vững vàng hiên ngang đi ra điện Văn Hoa, quay đầu nhìn đội ngũ quét tuyết khí thế ngất trời dưới sự giám sát của Đỗ Phủ, vuốt râu khẽ mỉm cười, nghênh ngang đi.

Chủ quản Hộ Bộ Ti Khố Ảm Đông Thần thất tha thất thểu trở lại phủ, sắc mặt trắng bệch, hồn bay phách lạc, phu nhân nghênh đón, phủi tuyết đọng trên người ông ta, thân thiết hỏi han: - Lão gia, đã xảy ra chuyện gì rồi, khí sắc của ông sao lại kém như vậy?

- Xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Ảm Đông Thần ngồi trên ghế nhìn thẳng phía trước, thì thầm lẩm bẩm thật lâu, bỗng nhiên nói: - Dạ nhi đâu rôi, mau mau, mau thu thập hành lý. Bà dẫn nó về nhà mẹ đẻ thăm người thân đi, mang hết nữ trang trong nhà đi.

- Ông điên rồi? Phu nhân Lý thị chấn động: - Lão gia, thân thể Dạ nhi sao chịu được hành hạ như thế? Từ đây đến Bá Châu, tuyết lại rơi lớn như vật, xe còn chưa tới, Dạ nhi đã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ảm Đông Thần cười khổ một tiếng nói: - Lưu công công trong cung, Lưu Cẩn đó, bỗng nhiên tra xét Tây Thập Khố. Ông ta nhấc chén lên hớp một ngụm, tiếp tục nói: - Vốn dĩ Tây Thập Khố cứ hai tháng báo cáo số lượng xuất nhập một lần, cho tới bây giờ cũng không có ai nhìn ra được vấn đề, ngờ đâu

Ông ta oán hận dậm mạng chân: - Lưu Cẩn chẳng biết là nghe ý của ai, tra một lần thanh tra xuất hành nhập hàng của ba năm, không thể giấu diếm, lần này thật sự không giấu được rồi.

Sắc mặt Lý thị cũng thay đổi, kinh hoảng nói: - VậyVậy không còn cách khác sao, trước kia kiểm toán phát hiện vấn đề, chẳng phải cho người kiểm tra chút bạc là xong rồi sao?

Ảm Đông Thần cắn răng cười lạnh: - Tên khốn kiếp Lưu Cẩn kia, xem như ta không biết sao? Đồ trong kho ông ta cũng tham không ít, bao nhiêu thứ đều chuyển vào phủ ông ta, nhưng bản thân ông ta thì ăn thịt, người bên cạnh ngay cả nước canh cũng không có mà húp. Những kẻ được phái tới kiểm kê, toàn bộ đều nhận nghiêm lệnh của Lưu Cẩn, tài sản phi pháp, cứ mười phần thì có một phần là tiền thưởng, nếu ai dám gạt ông ta một mình dung túng, bắt giam cả nhà, ai còn dám nhận bạc của ta? Còn ai dám! Hơn nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK