Phần 1: Cuộc hẹn ở Bảo Đỉnh Lâu
Trong gian phòng trang nhã, Vãn Thanh vừa nghĩ đến những chuyện mà Đàm Đài Văn Hạo làm với nàng, liền đau đầu, nhưng mà .. thật không thể trách hắn được.
Đó là do mình trước đó đã làm ra chuyện thực xin lỗi hắn, hơn nữa … việc này … nàng không có biện pháp nói cho người khác biết, hiazzzzz …
Vãn Thanh sắc mặt lúc sáng lúc tối, khiến Lưu Dận cùng Tôn Hàm lại bối rối, càng truy hỏi nàng:
"Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Kỳ thực, phụ thân thân sinh của Đồng Đồng chính là Đàm Đài Văn Hạo"
Vãn Thanh chưa mở miệng nói thì, Hồi Tuyết đã thay nàng mở miệng trước.
"Cái gì?"
Lưu Dận cùng Tôn Hàm đồng thời kinh hãi, đứng lên, bị hù đến ngã ra sau vài bước, nhất thời phản ứng không kịp, sững sờ nhìn Vãn Thanh.
Không nghĩ tới, phụ thân thân sinh của Đồng Đồng lại là Đàm Đài Văn Hạo, Lâu chủ Thiên Ưng Lâu nổi danh khắp thiên hạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đàm Đài Văn Hạo có lẽ nào lại là tiểu nhân, là người năm đó đối với chủ tử làm ra loại chuyện này,là kẻ ti bỉ, hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ kia sao?
Lưu Dận cùng Tôn Hàm đồng thời nghĩ, nhưng lại không biết câu chuyện hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của bọn họ.
"Lão đại, nếu hắn là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng, vì sao người lại phải gả cho tên ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm kia, phải gả cũng nên gả cho Đàm Đài Văn Hạo chứ?"
Nếu chủ tử gả cho Đàm Đài Văn Hạo, bọn họ sẽ tán thành hai tay, một người xuất chúng như vậy mới xứng với chủ tử nhà mình, nhưng ngàn lần vạn lần lại là thằng đần kia hưởng hết, thế là thế nào?
Vãn Thanh nghe Lưu Dận hỏi xong, tức giận hét lên:
"Ai nói ta muốn gả cho hắn hả?"
"Hắn vốn vô cùng tức giận đối với chuyện ta sinh Đồng Đồng ra, cho nên mới tính kế ta, muốn ta gả cho chàng ngốc Sở kinh Hạ Hầu Mặc Viêm kia. Nếu như ta không gả, hắn sẽ mang Đồng Đồng đi ngay lập tức. Các ngươi nói, ta có thể để mặc hắn mang Đồng Đồng đi sao?"
Vừa nghĩ đến việc bé có thể bị tước đoạt khỏi nàng bất cứ lúc nào thì tâm tình của Vãn Thanh buồn bực, nàng tình nguyện gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, cũng không muốn mất đi bé.
"Cái gì, nam nhân này thật không biết xấu hổ mà, chúng ta còn giúp hắn tạo ra Lưu Ly Lệnh nữa, sớm biết như vậy, lúc trước tình nguyện quyên sinh Lưu Ly Các, cũng không giúp hắn tạo ra Lưu Ly Lệnh làm gì"
Tôn Hàm mở miệng mắng, ở trong lòng bọn hắn, Đàm Đài Văn Hạo trong phúc chốc đã trở thành tiểu nhân nham hiểm đáng chết.
Đầu tiên là làm nhục chủ tử nhà bọn họ, bây giờ lại còn bài mưu hãm hại chủ tử của bọn hắn, hai người vô cùng phẫn nộ.
Tôn Hàm vừa dứt lời, Vãn Thanh nhớ lại mười ngàn lượng bạc kia liền lên tiếng hỏi:
"Mười ngàn lượng bạc cầm về chưa?"
"Cầm về rồi, tất cả đều đã làm xong"
"Đã trực tiếp cùng hắn giao nhận hàng, Đàm Đài Văn Hạo rất hài lòng, trực tiếp giao mươi ngàn lượng ngân phiếu cho ta"
"Vốn ta còn khen 'nam nhân này không hổ là Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, làm việc dứt khoát giữ đúng chữ tín'. Hừ, nào ngờ lại là loại tiểu nhân đáng chết"
Tôn Hàm buồn bực nói xong, sắc mặt Vãn Thanh khẽ biến thành đỏ rực, nghe thấy mọi người vì mình mà bất bình, thật đúng là có chút bất an.
Nói thật ra, nàng cùng Đàm Đài Văn Hạo trong lúc đó … là nàng đuối lý, bản thân mình đè người ta mà … còn hại người ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, chuyện như vậy mặc kệ phát sinh với ai, chỉ sợ bọn họ đều thật phẫn nộ.
Hắn là xem mặt mũi của bé nên không động thủ với mình, chỉ là nhục nhã nàng một phen cho bỏ tức.
Tuy rằng Vãn Thanh đối với việc hắn để mình gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm rất tức giận, nhưng mà bình tĩnh xem xét, nàng là bên phe đuối lý.
"Được rồi"
"Tóm lại ta bây giờ đã không còn biện pháp nào để trở mình hết rồi, chỉ đành mặc theo số phận, đợi gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm thôi"
"Bây giờ, mọi việc phải nghe theo lời của hắn, bằng không hắn sẽ mang Đồng Đồng đi. Các ngươi nói, ta có thể để mặc hắn đem Đồng Đồng mang đi sao?"
Vãn Thanh nhìn bọn Hồi Tuyết, nhất thời trong phòng im thin thít, nhưng mà vừa nghĩ đến việc chủ tử sắp phải gả cho thằng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm thì cả bọn điên máu.
Chỉ trong một ngày, trong Sở kinh lời đồn đãi khó nghe nào cũng có, trong đó, câu nói được nhắc đến nhiều nhất chính là mắng chủ tử là người tham mộ hư vinh.
Rõ ràng là đệ nhất tài nữ Sở kinh, lại đồng ý gả cho một thằng đần, đây không phải là tham mộ hư vinh thì là cái gì?
Chuyện chỉ có trong lòng bọn họ biết, chủ tử của mình là hạng người gì, bạc vàng chồng chất, ăn mấy đời còn không hết, nàng cần gì mà tham mộ một chút bạc lẻ của Hán Thành Vương phủ kia chứ.
"Lão đại, bằng không chúng ta dẹp Lưu Ly Các, rời khỏi Sở kinh, người thấy chủ ý này có được không?"
Thiên hạ rộng lớn nơi nào không thể dung thân, Tôn Hàm lên tiếng đề nghị với nàng.
Cái chủ ý này Vãn Thanh không thể động tới được, lần trước, Hồi Tuyết chỉ vừa mới nói ra, thì bị tên chết bằm Đàm Đài Văn Hạo nghe được, kết quả là hắn phái người giám sát nàng.
"Thiên Ưng Lâu là mạng lưới tình báo lớn nhất thiên hạ này, nếu chúng ta rời đi sau đó bị hắn tìm được, đến lúc đó hắn sẽ trực tiếp mang Đồng Đồng đi, chúng ta căn bản không có năng lực đối kháng với hắn"
"Nếu có thể trực tiếp đối kháng với hắn, cũng chỉ là trong mộng mà thôi"
Nghe đồn Đàm Đài Văn Hạo nội lực rất thâm hậu, vì đã đạt đến cảnh giới Lam Huyền, đến tột cùng là Lam Huyền mấy phẩm thì không một ai biết.
Cho là Lam Huyền tam phẩm, thì liệu có mấy người là đối thủ của hắn? Các nàng đi lần này, không phải tự tìm đường chết sao?
Cho nên, trước mắt chỉ có thể làm theo lời như hắn, gả vào Hán Thành Vương phủ, đợi cho đến lúc đó lại nghĩ kế tiếp, giờ chỉ còn có biện pháp này thôi.
"Bằng không ta đi tìm tên đần Hạ Hầu Mặc Viêm kia, uy hiếp tên đần đó, khiến hắn chủ động từ hôn"
"Nghe nói, ở Hán Thành Vương phủ, lời nói của tên đần đó chính là thánh chỉ. Nếu hắn không đồng ý cưới, cho dù có thánh chỉ thì sao, chỉ sợ Hán Thành Vương cũng sẽ nghĩ biện pháp từ hôn thôi"
"Thánh chỉ đã hạ, miệng vàng lời ngọc, làm thế nào mà thu hồi?"
"Hơn nữa, đừng khinh Hạ Hầu Mặc Viêm ngốc, tính tình của hắn rất ngang ngược, nếu hắn nói cưới ta, dù ngươi có kề đao vào cổ uy hiếp hắn căn bản cũng vô dụng"
Điểm này Vãn Thanh có thể khẳng định.
Đừng nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm ngốc mà xem thường hắn, thực ra tính tình lại cực kì ngang ngược, hơn nữa hắn không phải ngốc, chỉ là suy nghĩ của hắn có chút ngây thơ, giống như tiểu hài tử thôi, chứ không suy nghĩ chững chạc như một người trưởng thành.
Nói ngốc cũng không hoàn toàn ngốc đến như vậy.
Đối với điều này, Hồi Tuyết tán đồng hai tay:
"Đúng vậy, Hạ Hầu Mặc Viêm tính tình rất ngang ngược ngạo mạn, chớ nhìn hắn đầu óc không bình thường mà khi dễ, việc gì mà hắn đã quyết định thì sẽ kiên trì đến cùng, không dễ thay đổi quyết định của hắn đâu. Ai chứ ta thì biết rất rõ"
Nàng đã từng ăn khổ mấy lần với hắn rồi, không nhờ Đồng Đồng thì nàng tiêu với hắn rồi còn đâu.
Lưu Dận buồn bực lên tiếng:
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lão đại thật sự muốn gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm sao?"
Như vậy không được, như thế cũng không được, thật chẳng lẽ trơ mắt nhìn lão đại một nữ tử như hoa như ngọc gả cho một tên đần độn hay sao? Thật muốn phát điên mà.
"Ừ, gả thì gả thôi, ta như vậy mà có thể gả vào Hán Thành Vương phủ cũng đâu có gì nhục nhã, mà còn dính chút hào quang nữa là đằng khác"
Vãn Thanh gật đầu, nàng bây giờ rất bình tĩnh, đã bỏ ra thời gian cả một đêm để suy nghĩ về chuyện này rồi.
Tính làm sao thì đây cũng là một con đường sống, trước gả cho qua chuyện, sau đó lại tính bước tiếp theo.
Chờ cho hắn bớt giận nàng một chút thì nàng sẽ dẫn con rời khỏi Kim Hạ ngay lập tức, nhưng hiện tại, ngàn lần không thể liều lĩnh. Nếu khiến Đàm Đài Văn Hạo giận dữ, hắn sẽ mang Đồng Đồng của nàng đi mất.
Lúc đó ... nàng thật không biết đi đâu tìm con, hối hận thì đã muộn.
Vì con, muốn nàng làm bất cứ chuyện gì nàng cũng đều có thể làm, hơn nữa Mặc Viêm cũng không có gì không tốt.
"Lão đại?"
Lưu Dận cùng Tôn Hàm kêu lên, khuôn mặt âm ngao rét lạnh, chỉ biết tức giận nhưng lại không thể làm gì.
Vãn Thanh nhìn hai người bọn họ, cẩn thận dặn dò:
"Từ giờ trở đi, các ngươi đừng mạo muội đi Thượng Quan phủ tìm ta, Đàm Đài Văn Hạo sợ ta không gả, phái không ít người giám sát ta"
Lưu Dận bắt đầu nghiến răng, hận thù nói:
"Nam nhân này thật quá đáng, ta thật muốn đánh cho hắn một trận tan tác"
"Ngươi đừng gây chuyện, vết thương còn chưa khỏi hẳn, lo mà tĩnh dưỡng thật tốt đi. Các ngươi là hậu thuẫn duy nhất của ta, nếu ta nghĩ ra biện pháp gì, đến lúc đó nhất định sẽ báo cho các ngươi biết"
Vãn Thanh nói như thế, thứ nhất là trấn an bọn họ, thứ hai là nếu thật sự có chuyện gì, bọn họ chính là cánh tay của nàng.
"Được"
Lưu Dận cùng Tôn Hàm trầm giọng gật đầu, chấp nhận lời nói của nàng.
Trước mắt, chỉ có thể làm như thế, chỉ cầu lão đại mau chóng nghĩ ra biện pháp, không cần phải gả vào Hán Thành Vương phủ. Bọn họ tình nguyện dẹp Lưu Ly Các, cùng nàng rời khỏi Sở kinh, đi bất kỳ địa phương nào cũng đều được.
"Ừ, sắc trời đã không còn sớm, hai người các ngươi đi về trước đi, đợi lát nữa chúng ta đi sau, đừng làm cho người khác nghi ngờ"
"Dạ, lão đại"
"Người phải bảo trọng"
Tôn Hàm đứng dậy trầm giọng dặn dò một lần, mới cùng Lưu Dận kéo cửa đi ra ngoài, thời điểm trước khi rời khỏi phòng, Lưu Dận nói với Hồi Tuyết:
"Nếu có chuyện gì, đến Lưu Ly Các tìm chúng ta"
"Đã biết"
Hồi Tuyết gật đầu, đưa mắt nhìn hai người rời đi, liền đóng lại cửa, ngồi đối diện với Vãn Thanh, rót trà cho nàng:
"Tiểu thư, uống trà"
Vãn Thanh gật đầu, trong gian phòng trang nhã không còn tiếng vang.
Dưới lầu.
Trong đại sảnh, giọng hát trầm nhẹ truyền lên, mang theo một cỗ uyển chuyển thê lương, mưa gió phiêu linh vô lực, làm người ta không tự chủ được thương tiếc, đồng thời lộ ra tâm trạng buồn bã.
Vãn Thanh im lặng lắng nghe xướng ca, sau khi uống xong một ly trà thì nàng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời cũng đã chập tối, nàng cũng nên trở về phủ.
"Đi thôi"
Hồi Tuyết mở cửa phòng, hai người kẻ trước người sau đi ra ngoài.