Phần 3: Hình phạt
Thượng Quan Liên Tinh nhìn Thượng Quan Vãn Thanh. Trong nháy mắt, trong lòng thật sự rất hoảng sợ, vô cùng sợ hãi, nuốt nước bọt, không biết nàng muốn làm gì?
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người nhìn thế tử phi, không biết nàng sẽ làm gì tiếp theo?
Chỉ thấy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Gương mặt của Vãn Thanh nhàn nhạt ý cười, khẽ vươn tay, trực tiếp đẩy Thượng Quan Liên Tinh.
Một tiếng bùm khá lớn vang lên khắp hồ cá. Lần này, Thượng Quan Liên Tinh là thật sự bị Vãn Thanh đẩy vào trong hồ cá. Lúc này đây, tình huống hoàn toàn không giống với trước đó. Thượng Quan Liên Tinh là trực tiếp chổng đầu vào trong hồ cá.
Mọi người hoảng sợ, hút không khí.
Thế tử phi làm cái gì vậy?
Vãn Thanh cười nhìn Thượng Quan Liên Tinh chổng đầu trong hồ. Chỉ thấy Thượng Quan Liên Tinh chật vật hơn so với trước đó. Toàn thân đều ướt, ướt từ đầu đến chân. Uống không biết bao nhiêu là nước mới thật vất vả giãy dụa đứng thẳng lên.
Tóc mai nhớp nháp, bết dính ở trên đầu. Tức giận đến oa oa khóc lớn, một chữ cũng nói không nên lời.
Giọng nói đầy lạnh lùng của Vãn Thanh vang lên:
"Thượng Quan Liên Tinh, đây mới là ta đẩy ngươi, nhìn thấy không?”
“Nếu ta đẩy ngươi, giầy của ngươi sẽ rớt ở trên bờ. Bởi vì nơi này có rào chắn. Nếu lúc trước ngươi thật sự bị ta đẩy xuống hồ, tại sao giày của ngươi lại không sứt mẻ, còn nguyên ở trên chân?"
Mọi người nghe thế tử phi nói xong, nhìn phía rào chắn trên bờ hồ. Quả nhiên, trên bờ, cạnh rào chắn có hai chiếc giày. Mà lúc trước, giày của Thượng Quan Liên Tinh vẫn còn mang ở trên chân. Điều này nói rõ điều gì?
Nói rõ, trước đó thế tử phi không có đẩy nàng ta, là nàng ta tự mình nhảy vào trong hồ. Cho nên, giày vẫn còn mang ở trên chân.
Vãn Thanh không để ý tới những lời bàn tán kia, chỉ thẳng vào Thượng Quan Liên Tinh, nói:
"Nếu ta đẩy ngươi, đầu ngươi sẽ đi xuống nước trước, đương nhiên đầu tóc sẽ phải ướt đẫm. Nhưng, tại sao trước đó đầu tóc của ngươi lại không dính một giọt nước? Cho nên, nếu sau này muốn làm chuyện như vậy, động não nhiều mộ chút"
Nói xong, nàng không nhìn Thượng Quan Liên Tinh, mà nhìn Mộc Tiêu Dao. Mộc Tiêu Dao nhịn không được, vỗ nhẹ đôi tay, khóe môi mang ý cười, đôi mắt thâm sâu bắn ra tia sáng nóng cháy.
Nữ nhân này … Quả nhiên là người mà hắn nhìn trúng. Không giống người bình thường, loại son chi tục phấn kia sao có thể so sánh được.
Vãn Thanh thấy mình đã chứng minh chuyện Thượng Quan Liên Tinh vu hãm nàng với mọi người. Không hề để ý tới Mộc Tiêu Dao cùng bọn người hầu trong vương phủ, trầm giọng ra mệnh lệnh.
"Người đâu "
Lập tức có vài vị mama nghe lệnh chạy đến:
"Thế tử phi?"
"Tình di nương đại nghịch bất đạo, vu hãm bản thế tử phi. Phạt nàng đứng ở trong hồ cá trong một canh giờ. Các ngươi giám sát cho ta, nếu nàng dám can đảm bò lên, các ngươi chịu toàn bộ trách nhiệm"
"Dạ, tụi nô tỳ đã biết"
Mấy vị mama nào dám đắc tội vị chủ tử đang đứng trước mắt này. Chỉ có vị Tình di nương đầu óc có bệnh kia mới dám đi đắc tội thế tử phi. Nàng ta nên nịnh hót thế tử phi, đằng này lại … Thế tử phi là là tỷ tỷ của nàng ta, vậy mà nàng ta lại muốn hãm hại tỷ tỷ của mình. Đúng là tự tìm khổ để ăn.
Vãn Thanh dặn dò xong, mang theo đám người Hồi Tuyết trở về Cổ Uyển. Gặp chuyện như vậy, thật chẳng còn tâm tình đi dạo nữa.
Đứng phía sau, Mộc Tiêu Dao cười nhìn nàng, thẳng đến khi nàng đã đi xa, mới quay người đi trở về Yên Vũ Các.
Đám người hầu đứng xem náo nhiệt cũng tan dần, chỉ trừ bỏ vài vị mama nghe lệnh đứng giám sát Thượng Quan Liên Tinh, còn có hai người nha hoàn của nàng ta.
Thượng Quan Liên Tinh run rẩy trong cái lạnh giá buốt, toàn thân bủn rủn, nước mắt ào ào chảy xuống.
Đứng trên bờ, mấy vị mama tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống tán gẫu. Nha hoàn Lục Phong cùng một nha hoàn khác của Thượng Quan Liên Tinh nhìn thấy chủ tử nhà mình chịu phạt, đau lòng khóc lóc. Lục Phong trực tiếp dặn dò một tiểu nha hoàn:
"Ngươi ở nơi này trông chừng, ta đi cầu trắc phi nương nương, nhất định phải cứu tiểu thư. Nếu nàng còn đứng ở trong hồ nữa nhất định sẽ sinh bệnh"
"Dạ"
Lục Phong chạy đi cầu cứu. Trên bờ, chỉ có một tiểu nha hoàn ngồi xổm, bốn phía trống vắng không người.
Lúc này, có một đám người vừa đi vừa nói cười đi tới, rất nhanh đã đi tới gần hồ cá thì ngừng lại.
Chỉ thấy, đi đầu là một vị nữ tử mặc y phục xa hoa, xinh đẹp hơn người. Gương mặt xinh đẹp hiện lên ý cười, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Thượng Quan Liên Tinh đang đứng trong hồ cá. Một bộ dáng đồng tình lại thương tiếc.
Thượng Quan Liên Tinh nhìn lên bờ, nhìn thấy một nữ tử động lòng người, biết nàng là công chúa Minh Châu của nước Thương Lang, Mộc Doanh Tú. Nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Hơn nữa, đứng ở trong nước lạnh một thời gian dài, răng nanh đánh lập cập, nói không ra hơi.
Đứng trên bờ, Mộc Doanh Tú cúi đầu nhìn Thượng Quan Liên Tinh, vung tay lên cho nha hoàn của mình lui xuống. Mấy nha hoàn lui xuống, cũng đem tiểu nha hoàn của Thượng Quan Liên Tinh dắt xuống luôn thể.
Lúc này, dọc hồ cá yên tĩnh không tiếng động, Mộc Doanh Tú nhìn nữ tử đứng trong hồ.
Nàng vốn không nghĩ xen vào việc của người khác. Nhưng nhìn nữ nhân này …Cho nên quyết định chỉ điểm nàng ta một chút.
"Nghe nói … Ngươi là Tình di nương?"
Thượng Quan Liên Tinh gật đầu. Tuy rằng nhất thời nói không ra hơi, nhưng vẫn còn sức để gật đầu.
Mộc Doanh Tú gật đầu xem như hiểu ý của nàng ta. Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, trong lòng càng thêm thương hại, nhàn nhạt thở dài một hơi. Nhìn Thượng Quan Liên Tinh cất tiếng nói:
"Tình di nương … Thượng Quan Vãn Thanh là loại người nào, ngươi nên biết rõ chứ? Bản cung khuyên ngươi một câu, làm việc gì cũng phải biết lượng sức mình. Nếu không … Chết như thế nào cũng không biết"
Thượng Quan Liên Tinh nhìn Mộc Doanh Tú, đôi mắt chớp chớp, không hiểu ý.
Công chúa có ý gì?
Tại sao nàng ta lại nói những lời như vậy với nàng? Giống như là đang chỉ điểm cho nàng, nhưng tại sao? Nàng ta đâu có lý do gì để giúp nàng?
Nhất thời nghĩ không ra, nhưng nàng lại biết, những lời mà vị công chúa Minh Châu này nói không sai. Nàng không nên trêu chọc vào Thượng Quan Vãn Thanh. Nhưng, hiện tại nàng đã ở trên thuyền giặc, lên không được xuống cũng không xong.
Bởi vì, nếu nàng không ra sức trợ giúp trắc phi nương nương, thì nàng sẽ không có ngày nào sống yên thân.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nàng đối tương lai của mình tràn đầy khủng hoảng. Lúc trước, Thượng Quan Vãn Thanh rõ ràng đã cảnh cáo nàng đừng gả vào Hán Thành Vương phủ, nhưng cố tình, nàng nhất quyết muốn gả vào bằng được.
Nghĩ vậy, trong lòng lạnh rét căm. Có vẻ như đã đoán trước được tương lai thê thảm của mình, Mộc Doanh Tú nhìn thấy ánh mắt đầy tang thương của nàng, lòng càng không nỡ, nhàn nhạt thở dài.
"Làm gì phải cùng nàng đấu. Nếu không phải tại ngươi đi trêu chọc nàng, thì còn có thể sống lâu một chút"
Nàng nói xong, cũng không để ý tới Thượng Quan Liên Tinh, tự động rời đi, từ rất xa đã nghe được có tiếng nha hoàn vang lên:
"Công chúa? Ngài làm sao vậy?"
"Trở về đi, không còn tâm tình gì đi dạo nữa"
"Dạ, công chúa"
Đoàn người đã cất bước đi xa, đứng trong hồ cá, Thượng Quan Liên Tinh nghĩ đến những lời của Mộc Doanh Tú.
Vị công chúa này tuyệt không kiêu căng. Hình như còn rất quan tâm đến mình, nhưng … Vì lý do gì … ?
Nhất thời nghĩ không ra, nhưng mà cũng không còn đầu óc để suy nghĩ nhiều. Thật sự là quá lạnh, mặc dù trời đã chuẩn bị vào mùa xuân, nhưng nước trong hồ cá vẫn còn rất lạnh. Nàng đứng trong nước một thời gian dài như vậy, không chết cũng sẽ tổn thương xương cốt.
Thượng Quan Liên Tinh chỉ còn trông cậy vào Thanh Phong có thể tìm trắc phi nương nương đến cứu mình một lần.
Đáng tiếc, Thanh Phong đi Song Khuyết viện tìm trắc phi nương nương, chẳng những không thể đem Tống trắc phi gọi tới cứu chủ tử nhà mình, mà còn bị khiển trách.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Liên Tinh bị kéo lên bờ, vừa lên bờ đã ngất đi, được nha hoàn đem về Liên viện cứu trị.
Cổ Uyển.
Vãn Thanh dựa vào giường nhỏ trong tân phòng, khuôn mặt lạnh lẽo, không nói được một lời, Hồi Tuyết đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng mở miệng hỏi:
"Chủ tử, đừng để ý tới nàng ta"
"Ta không muốn để ý đến nàng ta, cũng không muốn phát sinh ra loại chuyện nhàm chán hai tỷ muội đấu đá lẫn nhau, làm trò hề cho mọi người xem. Nhưng em xem, nữ nhân kia một lòng một dạ tính kế ta. Em kêu ta đừng để ý làm sao được hả?"
Mặc dù gương mặt của Vãn Thanh không có biểu hiện sự giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận. Thượng Quan Liên Tinh chính là đầu gỗ, nếu nàng ta muốn chết … cũng đừng trách nàng độc ác vô tình.
Hồi Tuyết không nói gì hết, lẳng lặng đứng ở một bên. Cho đến khi giọng nói của Đồng Đồng vang lên:
"Mẫu thân, mẫu thân"
Bọn nhỏ đã đi học về, hai bóng dáng nhỏ đang từ bên ngoài vọt vào.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy bé thì buông phiền não xuống, tâm trạng bỗng tươi sáng lên, vẫy tay dặn dò Hồi Tuyết dọn cơm chiều lên.
Hồi Tuyết đi ra ngoài chuẩn bị, Vãn Thanh trò chuyện với Đồng Đồng cùng Quy Vân.
"Ngày hôm nay như thế nào? Hai đứa có gây ra chuyện gì nữa không?"
Đồng Đồng cười nhìn Quy Vân:
" Hôm nay, Thiên lão sư khen ngợi Tiểu Vân Nhi, nói cậu ấy rất có thiên phú nha. Hơn nữa huyền lực vô cùng tốt, lão sư nói cậu ấy là nhân tài, cần bồi dưỡng"
Quy Vân nghe Đồng Đồng khen nó, gương mặt đỏ rần, mím môi nở nụ cười, vội xua xua tay:
"Đồng Đồng mới lợi hại, Đồng Đồng là lợi hại nhất"
Vãn Thanh nhìn bọn nhỏ thân mật thắm thiết, trong lòng vui vẻ.
"Ừ, hai đứa phải cùng nhau nỗ lực học tập, biết chưa?"
Hai tiểu gia hỏa cùng nhau dùng sức gật đầu. Lúc này, Hồi Tuyết cùng nha hoàn đã mang cơm vào phòng, dọn xong. Hồi Tuyết vẫy tay cho nha hoàn đi ra ngoài, bản thân ở lại hầu hạ.
Trong phòng ăn, Vãn Thanh vừa dùng cơm, vừa hỏi Hồi Tuyết:
"Ngày hôm nay không thấy bóng dáng của thế tử gia đâu … E hèm! Em có nghe nói chàng ấy đi chỗ nào không?"
Hồi Tuyết lắc đầu, cả một ngày hôm nay cũng chưa thấy bóng dáng của thế tử gia đâu, không biết ngài ấy đã đi đâu chơi, hình như không có ở trong vương phủ thì phải?
"Nô tì không biết"
"Ờ"
Vãn Thanh gật đầu. Cái người này sẽ thường xuyên chạy đi chơi đâu đó rồi trở về ngủ, nên cũng không để ý làm gì nữa.
Trong phòng ăn, Đồng Đồng vừa ăn, vừa chỉ Tiểu Vân Nhi bí quyết tu luyện huyền lực. Trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Vãn Thanh cười tủm tỉm, vừa ăn cơm vừa lắng tai nghe.
Từ khi Yến Quy Vân xuất hiện trong sinh hoạt của bọn họ. Tính cách của Đồng Đồng thay đổi hẳn, không còn lông bông nữa, mà giống như một người huynh trưởng, rất biết cách chăm sóc tiểu Quy Vân.
Mọi người dùng cơm trong bầu không khí vui vẻ, thì Hỉ nhi từ ngoài cửa vội vàng chạy vào, nôn nóng hét lên:
"Thế tử phi, không xong. Thế tử gia ở Song Khuyết viện đã xảy ra chuyện"
"Xảy ra chuyện gì?"
Vãn Thanh ngồi không nhúc nhích, truy hỏi.
Tuy rằng đầu óc của Mặc Viêm không tốt, hay gây chuyện, nhưng Tống trắc phi cũng không ngu ngốc đến nỗi gây tổn hại cho chàng ấy ngay trên địa bàn của mình. Bà ta sẽ không ngốc đến như vậy.
Cho nên Vãn Thanh nghĩ là không có chuyện gì nghiêm trọng, cơ thể động cũng chưa động một chút, tiếp tục ăn cơm.
Gương mặt Hỉ nhi tràn ngập lo lắng trả lời:
"Nô tỳ nghe nói thế tử gia bị trúng độc"