Phần cuối: Vãn Thanh hết giận, Lão thái thái mất mặt
Bảo Đỉnh Lâu là trà lâu nổi tiếng nhất Sở kinh, chuyện đã xảy ra ở nơi này, tự nhiên rất nhanh đã truyền khắp các nơi.
Việc Hán Thành Vương gia ngốc thế tử giận dữ lôi Cơ phu nhân hồi phủ, rất nhanh đã truyền khắp Sở kinh cùng thành ngoại, trở thành đề tài bàn tán hấp dẫn khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Trong này, liên lụy tới Thượng Quan Vãn Thanh. Nàng lại trở thành đối tượng bàn tán của mọi người tiếp. Mà mọi người đối với Vãn Thanh, đại đa số là đồng tình, là thương tiếc.
Thượng Quan phủ, Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh đối với chuyện đã xảy ra về sau cũng không để ý tới, nhưng mà đối với mục đích mà Cơ phu nhân tìm mình, vẫn vô cùng tức giận. Cho nên cả buổi trưa cũng không bước chân ra khỏi Ngọc Trà Hiên nữa bước.
Bất quá đã có một chuyện khác làm nàng bớt buồn bực.
"Tiểu thư, chưởng quầy cửa hàng tơ lụa cùng chưởng quầy tiệm dược đã phái người đến báo, nhóm hàng tơ lụa cùng thuốc giả đã bán cho nhị di nương"
Vãn Thanh nghe được tin tức này, tâm tình khôi phục một ít, gật đầu:
"Ừ, cứ để cho hai cửa hàng đó tiếp tục đóng cửa, năm ngày sau sẽ tân khai trương"
"Đến lúc đó ... tất nhiên sẽ có người tìm Nhị di nương tính sổ, bà ta sẽ cần một số bạc lớn để bồi thường. Lúc đó, chúng ta sẽ dùng giá thấp để thu mua cửa hàng của bà ta"
Vãn Thanh nở nụ cười, Hồi Tuyết gật đầu:
"Dạ, em đã hiểu rõ, tiểu thư an tâm đi. Để em đi báo cho bọn họ biết"
"Tốt"
Vãn Thanh gật đầu, dựa vào ở trên giường tính toán. Bán một đám hàng giả, còn dùng giá thấp thu mua cửa hàng. Kết quả là lời được bao nhiêu tiền đây?
Nụ cười trên mặt không khỏi càng sâu. Trước đó, mẹ con nhị di nương tính kế nàng, bây giờ bị nàng tính kế trở lại. Không sai biệt lắm, đúng là, ăn miếng trả miếng, cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Buổi tối, Đồng Đồng đi học về, Vãn Thanh tâm tình đã tốt hơn nhiều, nên Đồng Đồng cũng không có phát hiện ra có điều gì không ổn. Miệng cứ mãi líu ríu lải nhải với Vãn Thanh về chuyện trong học đường.
Dùng xong bữa tối, Đồng Đồng quấn quít lấy Vãn Thanh đòi nàng kể chuyện cổ tích cho bé.
Hai mẹ con ngồi ở dưới đèn, say sưa ngon lành kể chuyện xưa tích cũ, chẳng qua vừa mở miệng kể, liền nghe thấy giọng nói mềm mại, lấy lòng lại e dè vang lên từ phía bên ngoài.
"Đồng Đồng, ta tới tìm ngươi"
Đó chính là giọng nói của Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng mà hắn không dám đi vào trong, chỉ có gương mặt tuấn mỹ thập thò lấp ló ở ngoài cửa.
Chớp chớp đôi mắt phượng trông rất đáng thương, lại chớp chớp mắt nhìn Vãn Thanh, biểu cảm lấy lòng, gương mặt tươi cười nịnh nọt. Để xác định xem, Vãn Thanh có đem hắn đuổi ra ngoài hay không?
Vãn Thanh nhìn thấy biểu cảm của hắn giống như chú chó con, dùng ánh mắt đáng thương lấy lòng, miệng muốn phát ra câu cút với hắn, cuối cùng cũng nuốt xuống. Nàng không đành lòng khiến hắn buồn.
Nhưng Hồi Tuyết thì khác, nàng đã đi tới trước cửa, tức giận mở miệng đuổi hắn.
"Hạ Hầu Mặc Viêm, không phải đã cảnh cáo ngươi về sau không được đặt chân đến Ngọc Trà Hiên rồi hay sao? Tại sao bây giờ còn mò đến hả?"
Bất quá Hồi Tuyết vừa hét mắng, Đồng Đồng đang ngồi ở trên đùi Vãn Thanh đã mất hứng, tức giận từ trên đùi Vãn Thanh nhảy xuống, chạy tới kéo Hồi Tuyết.
"Tuyết di, dì đừng hung dữ với Mặc Viêm mà, hắn là bạn tốt của con, dì không thể khi dễ hắn nha"
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Đồng Đồng bênh vực hắn, nên nhân cơ hôi từ ngoài cửa phóng một cái vèo vào, dùng sức gật gật đầu, lộ ra một chút ý cười, lôi kéo tay Đồng Đồng làm nũng.
"Đúng vậy đó, Đồng Đồng, nàng khi dễ ta, ta đáng thương lắm đó"
Hạ Hầu Mặc Viêm ỷ có Đồng Đồng che chở, đắc ý mím môi cười, biểu tình tựa như mèo ăn trộm cá. Vãn Thanh nhìn thấy hết thảy mọi việc đang diễn ra trước mắt, thật tình vừa bực mình vừa buồn cười mà.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa nhìn thấy sắc mặt nàng bắt đầu tươi tỉnh. Trên mặt không còn lãnh ý, đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vãn Thanh, làm nũng lôi kéo cánh tay của nàng, dùng giọng nhõng nhẽo mà nói:
"Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận nha, đừng nóng giận mà, được không tỷ tỷ? Ta đã giáo huấn tên đần kia rồi. Về sau, ả không dám đến làm phiền tỷ tỷ cùng Đồng Đồng nữa đâu"
Vãn Thanh cũng nhịn không được nữa phì một tiếng nở nụ cười, cái chàng ngốc Mặc Viêm này, sao mà đáng yêu đến thế? Bản thân mình là tên đần, còn nói người khác là kẻ ngốc.
Nhưng mà nhìn bộ dáng nũng nịu đáng yêu này của hắn, nàng còn nghĩ là bản thân mình có thêm một đứa con trai, hơn nữa còn là một đứa con rất rất đáng yêu.
Bất quá Mặc Viêm rốt cuộc vẫn là một đại nam nhân, Vãn Thanh rút tay về, cười nhìn hắn:
"Được rồi, ta không tức giận nữa, ngươi đừng lúc ẩn lúc hiện, khiến đầu ta choáng váng"
Bên kia Đồng Đồng đã đi tới, nháy mắt to nhìn Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, có chút không rõ bọn họ đang nói đến chuyện gì? Tò mò hỏi:
"Mẫu thân, hai người đang nói đến chuyện gì vậy?"
Hạ Hầu Mặc Viêm há miệng liền muốn nói cho Đồng Đồng:
"Là chuyện … "
Bất quá hắn vừa bắt đầu nói, Vãn Thanh liền ngăn cản, bởi vì nàng không muốn cho bé biết những chuyện kia.
"Không có việc gì, chỉ là mấy câu chuyện vui, Mặc Viêm muốn làm mẫu thân vui thôi, con bồi hắn đi dạo một lát đi"
"Dạ, mẫu thân"
Đồng Đồng cao hứng đáp ứng, bé đang muốn tìm Mặc Viêm nói chuyện phiếm chơi đây, không nghĩ tới hắn lại tới đây. Bé nghĩ vậy, vươn tay kéo Mặc Viêm đi ra ngoài:
"Mặc Viêm, đi, ta cho ngươi xem một vật rất hay nha. Đó chính là bức tranh chân dung của ta đó nha, đợi lát nữa lấy bức chân dung của ta cùng ngươi so so nhìn xem, có giống nhau hay không?"
Đồng Đồng khẩn thiết mở miệng, Vãn Thanh nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ của hai người đi ra ngoài cho tới khi khuất bóng.
Suốt cả buổi trưa tức giận đến như thế, vậy mà bây giờ đã không còn tức giận nữa. Nàng chỉ cần con hạnh phúc vui vẻ, thì cần gì phải để ý tới mấy việc vớ vẩn kia.
Hồi Tuyết đi tới cạnh nàng, bất mãn chu miệng:
"Tiểu thư, người xem, tên đần đó lại tới nữa"
"Thôi, thuận theo hắn đi. Kỳ thực, hắn là thật lòng thương yêu Đồng Đồng. Ta hi vọng Đồng Đồng vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ, bé còn nhỏ như vậy, luôn cần người quan tâm, chăm sóc giống như Mặc Viêm"
Vãn Thanh đã nói như thế, Hồi Tuyết cũng không nói thêm gì nữa. Ngẫm lại lời nói của tiểu thư cũng không có sai.
Đồng Đồng quả thật rất cần một người như vậy. Hạ Hầu Mặc Viêm tuy rằng ngốc, nhưng so với người khác, hắn đối xử với Đồng Đồng rất tốt, cũng rất thật lòng.
Cho nên, Đồng Đồng mới thích hắn đến như vậy.
"Tiểu thư, em hiểu rồi"
Ngày hôm sau, gần trưa, lão thái thái bỗng nhiên đến đây. Đây là lần đầu tiên từ khi Vãn Thanh trở về, cũng là lần đầu tiên mà bà già đó đặt chân đến cửa Thượng Quan phủ bên này.
Thời điểm Trương quản gia bẩm báo, Vãn Thanh còn tưởng rằng mình nghe lầm, xác nhận thêm lần nữa, được Trương quản gia khẳng định là lão thái thái đã qua bên này.
Trong lòng duy nghĩ không thôi, không biết bà ta tới làm cái gì.Mỗi một lần bà ta xuất hiện, đều sẽ không có việc gì tốt.
Vãn Thanh nghĩ, liền mang theo mấy nha hoàn, bà tử trong Ngọc Trà Hiên cùng nhau đi tiếp đón lão thái thái.
Phòng khách chính trong phủ, Trương Trung đang cùng lão thái thái nói chuyện.
"Trương Trung, tất cả mọi việc bên này đều hoàn hảo hết sao?"
Lão thái thái rất có uy thế mở miệng hỏi, Trương Trung gật đầu, hắn nào dám can đảm nói không tốt, còn tốt hơn nhiều so với lúc trước ấy chứ.
"Nhờ phúc của lão thái thái, tất cả đều tốt"
"Ừ, vậy là tốt rồi"
Lão thái thái hài lòng gật đầu, nhìn xung quanh đánh giá bài trí trong phòng khách chính.
Tuy rằng, không sang trọng như bên phủ chính. Nhưng mà một nơi chỉ có mấy người ở, không có khách đến thăm thì cần gì phải trang trí phòng khách sang trọng làm gì.
Đang nghĩ, liền nghe bên ngoài cửa có âm thanh vang vọng vào:
"Đại tiểu thư"
"Ừ, lão tổ tông đã tới, còn không phái người đi báo cho mấy vị di nương lại đây thỉnh an với lão tổ tông"
Vãn Thanh hung hăng răn dạy. Bên ngoài, hạ nhân hoảng sợ lên tiếng trả lời:
"Dạ, tiểu thư"
Bất quá, đang ngồi trong phòng, lão thái thái kêu lên:
"Thanh nha đầu, mau vào đi, là ta không muốn báo cho người khác biết"
Vãn Thanh nghe xong, dẫn đám người đi vào trong, khom người thỉnh an với bà ta.
Lão thái thái hài lòng, vẫy vẫy tay muốn nàng đi qua, đợi cho đến khi nàng vừa đi lại gần, bà ta liền lôi kéo tay nàng, khuôn mặt ý cười, từ thiện mở miệng:
"Thanh nha đầu, con thật là người có phúc khí"
Vãn Thanh nhíu mày, nhất thời không hiểu bà ta có ý gì?
Lão thái thái lại phất phất tay, cho toàn bộ nha hoàn bên trong phòng khách lui ra ngoài hết. Hồi Tuyết cũng lui xuống, phòng khách không còn một bóng người.
Lão thái thái lôi kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên cạnh bà, ý cười đầy mặt mở miệng.
"Ta nghe nói Hán Thành Vương phủ cố ý dạm hỏi ngươi về làm thiếp cho thế tử gia, còn cho phép ngươi mang theo Đồng Đồng gả vào Hán Thành Vương phủ, có phải có chuyện này hay không?"
Vãn Thanh nghe xong, sắc mặt liền lạnh hẳn, bình tĩnh nhìn lão thái thái.
Nàng bỗng nhiên thật chán ghét bà già này.
Trước kia, chỉ cảm thấy bà ta có chút ham tài hám của. Nhưng bây giờ, nàng phát hiện, lão thái thái này vì muốn địa vị của Thượng Quan phủ thăng lên một chút, liền giở mọi mánh khóe, tâm cơ hiểm ác.
Bà ta vì Thượng Quan phủ hay là vì chính mình? Chỉ sợ vì quyền lực cùng tiền tài, bà ta muốn đến phát điên rồi, nên muốn bà ta bán con bán cháu bà ta cũng đều nguyện ý.
Huống chi là mình, một đứa cháu không hề được yêu thích, còn mang theo con riêng. Nhưng mà nàng, cũng không phải là Thượng Quan Vãn Thanh nhu nhược, yếu đuối như trước kia.
Lão thái thái thấy ánh mắt Vãn Thanh sắc bén lạnh lùng. Nhìn thấy Vãn Thanh có biểu cảm như vậy, khiến trong lòng bà ta tràn đầy hoảng loạn.
Nhưng mà bà ta đã trãi qua chuyện này không biết bao nhiêu lần, sống từng này tuổi rồi thì trường hợp nào mà chưa từng thấy qua. Chỉ là hoảng loạn trong chốc lát liền trôi qua, gương mặt lại tươi cười như trước.
"Như thế nào? Trên đường truyền đi ầm ĩ như vậy, ta cũng là nghe người ta nói mới biết được việc này. Có lẽ ngươi nghĩ ta xu lợi, nhưng mà ta là vì tốt cho ngươi"
"Ngươi nghĩ, ngươi đã có một đứa nhỏ, nhà ai còn nguyện ý cưới ngươi vào cửa nữa. Hiện tại, người Hán Thành Vương phủ đã mở miệng hỏi, còn không phải là chuyện tốt sao?"
"Đồng Đồng không phải về sau cũng sẽ có thân phận tôn quý sao? Thân phận đó không phải người bình thường có thể sánh bằng"
"Tuy rằng không phải vị trí thế tử phi, nhưng không nói ngươi có đứa nhỏ, cho dù ngươi không có đứa nhỏ, nếu muốn gả vào Hán Thành Vương phủ làm đương kim thế tử phi, cũng không đến lượt ngươi"
Lão thái thái nói xong, Vãn Thanh rút tay về, chơi đùa một chút với mái tóc của mình, nhàn nhạt mở miệng:
"Vãn Thanh biết lão tổ tông có lòng, nhưng mà Vãn Thanh có chủ ý của Vãn Thanh"
"Ta không muốn làm thiếp cho người khác, cho dù là gả, cũng sẽ không bao giờ làm thiếp. Cho dù là làm thiếp cho thế tử Hán Thành Vương đi chăng nữa"
"Thêm một điều, Hạ Hầu Mặc Viêm là hạng người gì? Lão tổ tông, không biết người có từng nghe nói qua chưa?"
"Ngươi nói, ta có thể gả cho người như vậy sao? Hắn bảo vệ không được ta, lại chăm sóc Đồng Đồng không xong. Ngươi nói, ta vì sao phải gả cho hắn?"
Vãn Thanh nói xong, lão thái thái ánh mắt chìm xuống, khóe miệng liền bậm một cái, trong lòng rất bất mãn. Nhưng mà vì thuyết phục Vãn Thanh, lại chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục cố gắng thuyết phục nàng.
"Hắn là kẻ ngốc, nhưng mà cũng không ai dám khi dễ hắn. Hán Thành Vương là cực sủng hắn, ngươi cứ gả cho hắn đi. Xem ai dám khi dễ ngươi, ai dám khi dễ Đồng Đồng"
Vãn Thanh nâng mắt nhìn lão thái thái, khóe môi hiện lên nụ cười thản nhiên, nhẹ bổng mở miệng:
"Ta cũng không biết lão thái thái quan tâm đến ta như vậy nha? Tại sao trước kia ta không phát hiện ra nhỉ?"
Lão thái thái trong lòng hoảng hốt, giả dối tươi cười:
"Ngươi tuy rằng không phải do ta chăm sóc, nhưng trong lòng ta ngươi cùng Nguyệt Phượng và Loan Thư là giống nhau, làm sao lại không quan tâm kia chứ"
Vãn Thanh nghe xong, dùng giọng khinh khi ngạo mạn mở miệng:
"Vậy, ngược lại, không bằng cho Nguyệt Phượng cùng Loan Thư gả đi, ta nghĩ ít nhất có thể ngồi được vị trí của đương kim thế tử phi nha"
"Như vậy Thượng Quan gia của chúng ta không phải càng có thể diện hơn hay sao? Lão thái thái? Hừ."
Lão thái thái nhỏ giọng thầm thì.
Nếu người ta chọn trúng Nguyệt Phượng cùng Loan Thư, thì ta chỉ cần nói một câu, đã gả đi từ lâu, đâu đến mức quỵ lụy khó khăn như vậy. Nói nhiều lời đến như thế, còn không được một câu cám ơn.
Nó cũng không nghĩ lại, dẫn theo một đứa nhỏ thì có thể gả cho loại gia đình gì kia chứ?
Gả vào Hán Thành Vương phủ chẳng những có thể giúp đỡ Thượng Quan phủ, lấy lại vinh quang cùng danh tiếng đã mất, còn có thể khiến mình có tiếng nói một chút, có cái gì không tốt kia chứ.
Vãn Thanh trong lòng lại càng lạnh hơn.
Nguyên tưởng rằng, lão thái thái sẽ đau lòng Nguyệt Phượng cùng Loan Thư nhiều một chút, dù sao cũng là cháu gái mà bà ta chăm sóc từ nhỏ. Không nghĩ tới, bà ta thế nhưng lại nói ra những lời nói như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng bà ta căn bản cũng không có cái gì gọi là tình cảm gia đình.
Nguyệt Phượng cùng Loan Thư chẳng qua cũng chỉ là quân cờ của bà ta mà thôi, tộc nào có người đứng đầu như bà ta đúng là bi đát, giống như Thượng Quan Gia.
Bất quá, nàng cũng không phải là quân cờ chịu sự khống chế của bà ta. Nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, vận mệnh cả đời là nằm ở trong tay nàng.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Vãn Thanh tắt hẳn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lão thái thái.
"Ta sẽ không gả vào Hán Thành Vương phủ làm thiếp, lão tổ tông vẫn là thu lại tâm tư này đi"
Lão thái thái không nghĩ tới Vãn Thanh trực tiếp ở trước mặt bà ta nói lời cự tuyệt. Cho tới bây giờ, không ai không nể mặt bà ta, mà nha đầu này hết một tới hai, hết hai tới ba làm mất thể diện của bà.
Nghĩ vậy, sắc mặt không khỏi khó coi, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, giọng nói âm lãnh không một chút tình cảm mở miệng:
"Ngươi đã như vậy, còn muốn gả đến loại gia đình gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở ăn bám Thượng Quan phủ sao? Dùng đồ của Thượng Quan phủ, mặc của Thượng Quan phủ sao"
Lão thái thái dứt lời, Vãn Thanh giống như nghe truyện thần thoại, thật buồn cười, cũng không buồn bực, nhìn lão thái thái, chậm chập mở miệng.
"Ta ăn không của Thượng Quan phủ sao? Dùng đồ chính là đồ của Thượng Quan phủ sao?"
"Xin hỏi lão tổ tông, lúc nào thì người phái người cho một đồng bạc nào qua đây vậy? Sao ta không nghe nói? Toàn bộ chi phí dùng ăn ở mặc bên này, đều là tiền của hồi môn do mẫu thân ta để lại"
"Nếu như nói chi phí nơi này là do bên phủ chính bên kia cung cấp … Nếu đã mang tiếng ăn dùng của Thượng Quan phủ các ngươi, như vậy lão thái thái hãy đem con cháu thiếp thất gì đó tất cả hãy đem về bên kia mà nuôi hết đi"
"Ở đây là phủ của ta, không phải của Thượng Quan gia các ngươi, không tiễn"
"Ngươi..."
Lão thái thái tức giận đến xanh mặt, tay run run chỉ vào Thượng Quan Vãn Thanh, một chữ cũng nói không nên lời, trực tiếp hướng ra phía ngoài gọi người:
"Thị Cẩm, Thị Cẩm"