*Nhất kế bất thành, tái sinh nhất kế
Phần 1: Lão thái thái truyền gọi
Mộ Dung Dịch tuy rằng ngũ quan tuấn mỹ, nhưng trong ánh mắt lại cất dấu nỗi buồn bực rất sâu. Nhìn nữ tử phía đối diện, ánh mắt chợt lóe tia tàn độc rồi biến mất.
Rất nhanh che dấu đi, rồi lại khôi phục như lúc bình thường. Chỉ là vừa nghĩ đến những tin đồn nhảm, đang lan truyền rộng rãi trong Sở kinh hiện nay, hắn vẫn hết sức tức giận.
Nghĩ đến bản thân bị ông nội, Mộ Dung gia chủ khiển trách, hắn liền đem tất cả sự việc đổ tội trên người cô gái đang ngồi trước mắt này, cùng Thượng Quan Vãn Thanh.
"Ngọc nhi, ngươi làm sao mà mọi chuyện thành ra hồ đồ như thế này"
"Vậy mà làm cho Thượng Quan Vãn Thanh biết được chuyện của ta với ngươi, còn nói cho mọi người biết"
"Hiện tại ngươi thấy chưa, hả"
"Toàn bộ người trong Sở kinh, ai ai cũng đều đem chuyện của hai người chúng ta nói đến thanh danh thối đến không chịu nổi rồi"
"Bây giờ thì ngươi hài lòng chưa?"
Thượng Quan Tử Ngọc cắn môi, trong mắt có một chút sương mù, quấn quấn khăn tay, điềm đạm đáng yêu mở miệng:
"Ta chưa có nói ra mà, là đại tỷ nàng quá thông minh thôi. Vậy mà có thể đoán ra được. Lúc đó nàng ta cũng đâu có nói gì đâu, ... "
"Ai mà biết, ... thế nhưng lại phát tán ra ngoài"
"Còn truyền đi đầy đường để người người đều biết kia chứ, người ta đâu có biết"
Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng thật vui vẻ vì Mộ Dung Dịch muốn gặp ả, nhưng mà trên mặt vẫn đang giả dạng rằng bản thân mình thật sự nhu nhược.
Mẫu thân đã nói, nam nhân đều thích nữ nhân nhu nhược, rất ghét mấy nữ tử tự cho là thông minh.
Cho nên nàng nói như vậy, Mộ Dung Dịch sẽ càng chán ghét Thượng Quan Vãn Thanh, mà bản thân mình nhu nhu nhược nhược mới có khả năng hấp dẫn sự đồng tình của hắn.
Mộ Dung Dịch nhìn Thượng Quan Tử Ngọc điềm đạm đáng yêu, quả nhiên có chút bớt giận. Tuy rằng trong lòng biết rất rõ nữ nhân này căn bản chính là một con heo đần độn.
Nhưng mà, ả còn có giá trị lợi dụng. Nghĩ vậy nên cũng không có tức giận, đem tiêu điểm nhắm ngay Thượng Quan Vãn Thanh.
"Con đàn bà này thật đáng chết"
"Thật không ngờ có ý nghĩ xấu xa như vậy"
"Thật ra thì ả ta hành động như vậy, ngươi có biết là vì cái gì không?"
Mộ Dung Dịch hỏi Thượng Quan Tử Ngọc, Thượng Quan Tử Ngọc dùng khăn lau nước mắt, lắc đầu, mờ mịt suy nghĩ.
Thượng Quan Vãn Thanh có thể có ích lợi gì, đơn giản là khiến mình không có đường lui mà thôi.
Bất quá vẫn lắc đầu một cái, nếu mà giả bộ nhu nhược, đương nhiên phải giả cho đến cùng.
Nàng đã nhìn ra, Mộ Dung Dịch không còn tức giận với mình nữa, đương nhiên phải khóc thảm hơn nữa mới được.
Mộ Dung Dịch thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng:
"Ngọc nhi, ngươi rất lương thiện. Sao mà có thể đấu trí cùng với Thượng Quan Vãn Thanh được kia chứ"
"Kỳ thực nàng ta tìm mọi phương pháp nhằm hấp dẫn sự chú ý của ta, chiêu lạt mềm buộc chặt này ta không dễ mắc mưu. Nên sau đó thấy ta không để ý tới nàng ta, giờ lại giở trò không chiếm được liền hủy diệt"
"Hừ, ta khinh"
Mộ Dung Dịch dứt lời, Thượng Quan Tử Ngọc mở to hai mắt, nhìn hắn không chớp mắt, có chút phản ứng không kịp.
Nguyên lai trong lòng con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh đó đang suy nghĩ về chuyện này. Nhưng mà hình như không phải.
Nhìn ra sao cũng thấy nó hình như rất khinh thường Mộ Dung Dịch. Dù có chết cũng không thích ở cùng một chỗ với chàng ấy, chẳng lẽ đây cũng là giả bộ.
Nhưng mà Mộ Dung Dịch đã nói như vậy, nàng cũng sẽ không phản đối. Thượng Quan Tử Ngọc phối hợp gật đầu, tức giận cắn răng:
"Nguyên lai nàng ta mưu mô âm hiểm đến như thế, em muốn trở về ngay bây giờ cùng nàng ta liều mạng."
Ả làm bộ giận dữ nói, lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi, giả vờ như trở về phủ đi tìm Thượng Quan Vãn Thanh liều mạng. Mộ Dung Dịch duỗi tay đè chặt hai vai của ả ta, trầm giọng mở miệng:
"Ngươi đừng nổi nóng mà làm bậy"
"Bây giờ, ta cần phải dạy dỗ Thượng Quan Vãn Thanh một bài học mới giải tỏa hết cơn giận này "
"Phải dạy dỗ ra sao?”
Thượng Quan Tử Ngọc nghe Mộ Dung Dịch nói xong, đã sớm vui mừng đến nỗi muốn hét lên.
Kỳ thực nàng hận nhất chính là Thượng Quan Vãn Thanh. Nếu mà Mộ Dung Dịch muốn ra tay dạy dỗ con nhỏ đó, nàng là giơ hai tay hoan nghênh.
Cố gắng mở to đôi mắt nhìn nam nhân đối diện, khuôn mặt là đầy ý ngưỡng mộ, điều này đã làm thỏa mãn lòng tự cao tự đại của một người nam nhân như hắn, khiến hắn hài lòng mở miệng:
"Về sau ngươi cần lưu ý Thượng Quan Vãn Thanh một chút. Chỉ cần ả ta vừa rời khỏi phủ, ngươi liền phái người đến bẩm báo với ta"
"Ta nhất định sẽ tìm người dạy dỗ ả ta"
"Để cho ả ta biết, ta, Mộ Dung Dịch. Không phải là người mà ai muốn đụng vào cũng được"
Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong nhanh chóng gật đầu:
"Được, chỉ cần nàng ta vừa rời khỏi phủ, ta liền phái người báo cho ngươi"
"Ừ, được. Ta đi đây"
Mộ Dung Dịch đã hoàn thành xong chuyện mà bản thân mình canh cánh trong lòng mấy ngày nay, liền đứng dậy rời đi. Cũng không thèm nhìn tới Thượng Quan Tử Ngọc, người đang ngồi đối diện với hắn.
Thượng Quan Tử Ngọc cũng vội vàng đứng dậy ấp a ấp úng:
"Mộ Dung … ?"
"Ta … ?"
Nàng muốn Mộ Dung Dịch cùng nàng trò chuyện nhiều một chút.
Nhưng mà ả vừa hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng, Mộ Dung Dịch liền quay trở lại dặn dò ả:
"Ngươi trước cứ ngồi ở trong này. Trước mắt, tất cả mọi người trong Sở kinh đang bàn tán về chuyện của chúng ta. Vẫn là nên tránh tiếng quan trọng hơn, chờ ta đi ra ngoài xong, ngươi hãy từ từ mà đi ra"
"Được"
Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng không cam lòng, nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, đợi cho đến khi Mộ Dung Dịch đi hẳn ra ngoài, sau đó mang thủ hạ rời đi.
Ả mới cắn môi dõi theo bóng dáng của hắn qua cửa sổ, thẳng cho đến khi bóng dáng tuấn mỹ cao ngất ngưỡng kia biến mất không thấy, mới thu hồi tầm mắt.
Trong gian phòng, có thêm một người xuất hiện nữa, chính là nha hoàn Vân Tụ của ả.
"Tiểu thư, Mộ Dung công tử muốn gặp cô, có phải là vì muốn đến phủ cầu hôn cô hay không?"
Thượng Quan Tử Ngọc không nghe thì thôi, vừa nghe lời này, liền trực tiếp nâng tay tát cho ả ta một bạt tay, tức giận đến đặt mông ngồi xuống gờ cửa sổ. Vân tụ giơ tay che một bên mặt, không dám nói thêm một câu.
Không biết mình đã chọc tới cộng lông ngược nào của người chủ tử này, nói trở mặt liền trở mặt. Thật là khó hầu hạ, trong lòng tràn đầy oán trách.
Trong gian phòng trang nhã yên tĩnh, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi uống trà trong chốc lát. Đoán chừng chắc Mộ Dung Dịch đã rời khỏi, liền đứng dậy mang theo Vân Tụ trở về Thượng Quan phủ.
Nhưng ả cũng chưa quên chuyện mà Mộ Dung Dịch dặn dò ả.
Phải quan sát chặt chẽ động tĩnh của Thượng Quan Vãn Thanh, nếu nó vừa ra khỏi phủ, liền phái người báo cho Mộ Dung Dịch.
Chuyện tình của Mộ Dung Dịch cùng Thượng Quan Tử Ngọc đã truyền đi khắp nơi. Kết quả, ngay cả lão thái thái bên kia cũng biết chuyện, lão thái thái nghe xong liền có sức sống hẳn.
Ngọc nhi tuy chỉ là một thứ nữ, vậy mà một bước có thể gả vào Mộ Dung gia, một cây đại thụ cao to như vậy Thật sự là làm cho Thượng Quan gia nở mày nở mặt, lập tức phái hai bà tử truyền gọi hai mẹ con bọn họ đến.
Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc đều bị truyền đến, Vãn Thanh cũng bị mời theo.
Lúc trời gần tối, xe ngựa mới đến trước cửa nhà chính của Thượng Quan phủ, cũng giống như lần trước, là từ cửa nhỏ Tây Bắc mà đi vào trong, trực tiếp đi vào chỗ ở của lão thái thái.
Gương mặt của già nua của lão thái thái tràn ngập vui sướng. Trong trong ngoài ngoài có rất nhiều người tập trung trong viện của lão thái thái. Trên khuôn mặt của mấy nha hoàn cùng những nữ nhân trong phủ đều đầy ý cười.
Nhìn thấy Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc đi vào, không ngừng mở miệng chúc mừng. Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đi theo phía sau bọn họ, bốn mắt nhìn nhau.
Khóe môi không tự chủ được nhếch lên nụ cười châm biếm, trong lòng các nàng hiểu rất rõ chuyện này. Thì ra là lão thái thái nghe được tin tức, xem ra hôm nay có trò hay để xem rồi.
Bên trong phòng, lúc này ngồi đầy người, trừ bỏ lão thái thái, còn có hai vị phu nhân nhìn xinh đẹp cao quý, có hai vị tiểu thư đang ngồi đối diện, hai vị tiểu thư này Vãn Thanh có biết qua.
Một người là dòng chính tiểu thư của Đông phủ, Thượng Quan Nguyệt Phượng, người còn lại là Thượng Quan Loan Thư, tiểu thư dòng chính phía bên Tây phủ.
Vãn Thanh đi vào, hai mẹ con Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc đi phía trước dẫn đầu, thỉnh an lão thái thái, sau đó là Hầu phu nhân cùng phu nhân bên Tây phủ, hành lễ theo thứ tự.
Lại hành lễ với Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư, lão thái thái ngày hôm thật sự là hết sức vui mừng, vẫy vẫy tay cho các nàng đứng lên, bảo tiểu nha hoàn mang ghế cho hai người ngồi xuống.
Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết, trước, hành lễ với lão thái thái, kế tiếp là đại bá mẫu cùng nhị bá mẫu. Thượng Quan Nguyệt Phượng cùng Thượng Quan Loan Thư cùng đứng dậy, hành lễ với Thượng Quan Vãn Thanh.
Lão thái thái lại cho phép Vãn Thanh ngồi xuống, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn lão thái thái.
Chỉ thấy bà ta hớn hở cười lớn, đầu tiên là nhìn tất cả mọi người trong phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc.
Trong lòng hai mẹ con lộp bộp một tiếng, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, thầm kêu không ổn một tiếng, cũng không dám có động tĩnh gì.
Giọng nói lão thái thái vang lên ngay sau đó:
"Ngày hôm nay ta đây rất là vui vẻ"
"Không nghĩ tới, Thượng Quan phủ của chúng ta có nhiều người như vậy, liền chỉ có duy nhất Ngọc nhi là làm rạng rỡ tông đường, không ngờ con lại qua lại với Mộ Dung công tử, còn yêu nhau sâu đậm như vậy"
Thượng Quan Tử Ngọc nghe xong, bất an đứng dậy:
"Lão tổ tông"
Ả gọi một tiếng xong, cũng không biết phải nói gì tiếp, tất cả mọi người đều nhìn ả, ả khẩn trương vặn khăn tay, trên trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Lão thái thái căn bản không để ả nói tiếp, liền vung tay áo cho xong chuyện, ý kêu ả ngồi xuống:
"Việc này ta đã nghe nói qua, ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống đi, bây giờ thân phận của ngươi rất tôn quý"
Thượng Quan Tử Ngọc chỉ đành phải ngồi xuống. Trong phòng, Hầu phu nhân cùng nhị phu nhân thấy lão thái thái rất vui mừng, sắc mặt không tốt, nhìn lão thái thái, chỉ phải cười gượng nói theo:
"Đúng vậy, đúng vậy nha"
"Ngọc nha đầu chính là một cô nương xinh đẹp xuất chúng, Mộ Dung công tử nhìn trúng cũng là điều tất nhiên"
Hai người ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại thầm mắng.
Mộ Dung công tử không phải ánh mắt bị mù thì chính là đầu óc có vấn đề. Đường đường tiểu thư dòng chính thất thì không nhìn trúng, lại cố tình nhìn trúng cái loại hạ đẳng đó, xem ra đầu óc thật sự là có vấn đề.
Trong phòng, dòng chính tiểu thư Đông phủ, Thượng Quan Nguyệt Phượng chỉ nhìn xơ Thượng Quan Tử Ngọc, không nói gì.
Duyên phận mà thôi, gặp được thì là may mắn, không gặp được thì là số mệnh, tội gì phải tự tìm phiền não.
Ngồi bên cạnh Thượng Quan Nguyệt Phượng là tiểu thư dòng chính bên Tây phủ, Thượng Quan Loan Thư. Gương mặt ả rất tức giận, trong lòng ghen ghét không thôi.
Mình đường đường là tiểu thư dòng chính thất mà lại không bằng một đứa hạ đẳng như nó. Chẳng lẽ mắt Mộ Dung Dịch có vấn đề, nên mới chọn trúng ả ta.
Vậy mà còn dám tự xưng Tích Hoa Công Tử, một trong Ngũ Công Tử nữa chứ.
Buồn cười, hừ. Chỉ là đồ chó má, nói chính xác hơn chỉ là một kẻ trăng hoa.
Không phải thật lòng thương yêu gì con nhỏ Thượng Quan Tử Ngọc đó, chỉ là nhất thời hứng thú nên đùa bỡn tình cảm của nó, không biết làm thế nào mà tiết lộ tin tức ra ngoài, mà lão tổ tông còn cho đó là sự thật nữa chứ.
Thượng Quan Loan Thư nghĩ trong lòng, ngẩng đầu nhìn lão thái thái. Thấy bà cười đến mắt đều nheo nheo nhắm nghiền lại, không khỏi càng nóng nảy nổi giận, hai tay theo bản năng xoắn khăn tay.