Phần cuối: Thứ tiện nam mặt dày, không biết xấu hổ
Đồng Đồng nghe Mộ Dung Dịch nói xong, khóe miệng co quắp hai lần, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Gặp qua tiện nam, nhưng chưa từng thấy qua tiện nam không biết xấu hổ như vậy. Thật là quăng hết thể diện nam nhân"
Tất cả những người trong quán trà đều ngây ngẩn cả người, Mộ Dung Dịch thì ngổn ngang trong gió, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Hít sâu, điều chỉnh hơi thở của mình, vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt.
Sở dĩ hắn xuất hiện tại nơi này cùng một loạt hành động mắt mặt như vậy, là bởi vì hoàng hậu cô cô truyền đạt mệnh lệnh cho hắn. Muốn hắn dây dưa không ngớt đối với Thượng Quan Vãn Thanh. Sua đó, vứt bỏ nàng ta, để nàng ta nếm trải nhục nhã.
Nếu được chuyện đó được truyền khắp Sở kinh, đương nhiên là quăng mất thể diện của phủ Hán Thành Vương. Nếu Hán Thành Vương cùng thái phi nương nương nghe được tin tức này thì …
Mà Thượng Quan Vãn Thanh là một người cao ngạo, nếu bị đối xử như vậy, nhất định sẽ chủ động rời khỏi phủ Hán Thành Vương.
Vốn Mộ Dung Dịch không đồng ý chuyện này. Bản tính hắn không thích loại người quấn quít hay làm phiền. Chẳng những làm Thượng Quan Vãn Thanh nhục nhã, mà ngay cả mình cũng mất mặt.
Nhưng mà hoàng hậu cô cô có hứa với hắn. Nếu hắn đồng ý chuyện này, sẽ nâng hắn lên làm thế tử gia phủ Mộ Dung, tương lai sẽ là gia chủ nhà Mộ Dung. Cho nên, hắn muốn vị trí gia chủ thì phải làm chút hy sinh.
Cứ như vậy, hắn đành phải phái người nhìn chằm chằm vào phủ Hán Thành Vương, được tin tức Thượng Quan Vãn Thanh xuất phủ, lập tức chạy tới.
Trong quán trà, rất nhiều người nhìn thấy màn kịch buồn cười này, không khỏi cúi đầu nhỏ giọng nói thầm.
Vãn Thanh nhìn tình huống trước mắt. Tuy rằng, người ngoài nhìn vào thì người thua thiệt là Mộ Dung Dịch, còn những điều chửi rủa đều đổ xuống trên người mình. Lạnh lùng, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ, Mộ Dung Dịch lại giang tay ngăn lại đường đi của nàng:
"Vãn Thanh, ta đã mắc sai lầm trong quá khứ, nàng hãy cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"
Da mặt hắn thật là dày, sắc mặt Vãn Thanh dần lạnh xuống, ánh mắt nheo lại.
Mộ Dung Dịch là hạng người gì? Nàng biết quá rõ. Hắn là người rất sĩ diện, giờ đây lại hành động như thế … Chỉ sợ, không phải đơn thuần muốn cưới nàng như vậy. Khóe môi hiện ra nụ cười lạnh:
"Mộ Dung Dịch, ngươi thật là làm cho ta ghê tởm. Nhà Mộ Dung các ngươi đúng là một ổ rắn"
Những lời này chẳng những mắng Mộ Dung Dịch, mà ngay cả hoàng hậu cũng bị dính lây. Mộ Dung Dịch sắc mặt biến hóa, căm tức nhìn Vãn Thanh.
Đúng lúc này, trước cửa truyền vào một giọng nói lạnh lùng:
"Mộ Dung công tử đang làm cái gì vậy, ngươi đã quên thế tử phi là phụ nhân, là người đã có trượng phu sao? Ngươi dám đùa giỡn phụ nhân giữa phố sao? Nếu bẩm báo lên quan phủ, tội này phải vào đại lao là nhẹ rồi"
Vừa nghe vậy, Mộ Dung Dịch nhanh chóng thu tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy một người nam nhân dáng người như trúc, bóng dáng đứng vững vàng trước cửa lớn. Người đó không phải là ai khác mà chính là Đoan Mộc Lỗi. Trong con ngươi màu đen của hắn căng tràn một dòng nước lạnh. Bước chân trầm ổn đi vào trong, ánh mắt khóa chặt trên người Mộ Dung Dịch.
Hai người cứ đứng đối mắt như vậy, Vãn Thanh lướt qua hai người bọn họ, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Đi tới gần cửa, nhàn nhạt mở miệng:
"Mộ Dung Dịch, biết cái gì gọi là nhân quả báo ứng không?"
Nếu nàng đoán không sai, Mộc Doanh Tú chính là Thượng Quan Tử Ngọc. Mà mục đích của nàng ta, chính là gả cho Mộ Dung Dịch.
Hừ, những ngày sau của nam nhân này chưa hẳn đã hạnh phúc. Cho nên, hắn chính là tự mình gieo hạt giống xuống, còn có quả hay không … Chỉ có mình hắn biết được. Vậy mà vẫn còn có tâm trạng ở nơi này tính kế người khác. Nàng ngược lại muốn nhìn xem, ai sẽ thống khổ hơn ai.
Vãn Thanh nói xong, vung tay lên đi ra khỏi trà lâu, Đồng Đồng đi theo phía sau mẫu thân đi ra ngoài. Ngẫm lại không cam lòng, quay đầu lại chạy thẳng đến trước mặt Mộ Dung Dịch, nâng chân lên đá mạnh vào khủy chân hắn.
Mộ Dung Dịch chợt lóe bay nhanh tránh đi. Đáng tiếc, ý định của Đồng Đồng cũng không phải khủy chân, mà là nơi khác. Bé nắm chặt tay nhỏ, dùng hết sức lực đá thẳng vào giữa hai chân hắn, nơi yếu ớt nhất của Mộ Dung Dịch.
Tuy rằng, thực lực hiện tại của bé chỉ là cấp Hoàng Huyền, sức mạnh có hạn, nhưng uy lực cũng không nhẹ.
Một chân kia của bé khiến sắc mặt của Mộ Dung Dịch tái nhợt, đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức ngồi chồm hổm xuống, mồ hôi từng hạt từng hạt lớn chừng hạt đậu tuôn rơi xuống.
Đồng Đồng ngạo nghễ lạnh giọng lên tiếng:
"Mẫu thân ta từng nói, đối với nam nhân hư, nhất định phải phế đi hắn"
Nói xong, xoay người chạy, trong quán trà, mọi người không bị đánh cũng cảm thấy đau.
Cách Thượng Quan Vãn Thanh dạy con … thật sự là rất trâu.
Đoan Mộc Lỗi khóe môi qmang theo ý cười, nhìn hai mẹ con. Hắn thật sự rất thích tên nhóc tinh nghịch như quỷ kia … còn có nữ tử kia. Nhưng, chung quy là hắn cũng đã bỏ lỡ nàng. Còn nguyên nhân bỏ lỡ?
Đáy lòng chua sót, khuếch tán sự ảo não. Nếu, lúc trước hắn nỗ lực một chút … chắc mọi chuyện bây giờ đã khác rồi, nhưng … không có thuốc quay lại quá khứ.
Trước cửa quán trà, Vãn Thanh đang thắc mắc, tại sao bé lại chạy vào làm gì? Nhưng chỉ một cái chớp mắt đã nhìn thấy bé tươi cười chạy đến bên cạnh nàng, sảng khoái mở miệng nói:
"Mẫu thân, con đã phế hắn rồi"
"A"
Vãn Thanh không nói gì, nhìn trời. Hiện tại nàng xem như đã biết, trên người con tuyệt đối có tính bạo lực cấp lũy thừa.
Đáng thương Mộ Dung Dịch, còn chưa có lấy vợ sinh con nữa. Không biết, từ đây về sau hắn có bị đoạn tử tuyệt tôn hay không? Nếu quả thật như vậy, nàng nhất định sẽ mua pháo hoa bắn từ phủ Hán Thành Vương bắn tới phủ Mộ Dung, chúc mừng hắn.
Đoàn người đi theo con đường lúc trước đi trở về. Bởi vì bị Mộ Dung Dịch quấy rối, Vãn Thanh cũng không còn tâm trạng đi dạo phố nữa, không còn cách nào khác, chỉ đành trở về phủ Hán Thành Vương.
Mùng sáu tháng hai, hoàng thượng tổ chức yến hội ở trong điện Túy Kính, chiêu đãi sứ thần nước Thương Lang, cũng vì tuyển chọn phò mã cho công chúa Minh Châu, tiến hành nghi thức liên hôn kết thân giũa hai nước.
Hôm nay, trong điện Túy Kinh, trừ bỏ hoàng tử cùng công chúa, xuất hiện nhiều nhất đó là các vị công tử, con của của trọng thần trong triều. Những nam tử trưởng thành mà chưa kết hôn xuất thân từ ngũ đại thế gia đều ở trong đó.
Phủ Nam Chiêu Vương, phủ Bắc Thuận Vương đều là những người đứng đầu danh sách được tuyển chọn.
Vãn Thanh thân là thế tử phi của phủ Hán Thành Vương nên cũng được mời đến dự tiệc.
Hôm nay là ngày công chúa Minh Châu của nước Thương Lang - Mộc Doanh Tú tuyển chọn phò mã. Sao có thể để cho công chúa đi đến yến hội một mình. Cho nên, tất cả các phụ nhân phải hộ tống nàng đi đến yến tiệc. Thân phận của các phụ nhân đều cao quý, phần lớn đều là người hoàng tộc.
Trong Túy Kính điện, những tấm màn mỏng được treo tầng tầng lớp lớp. Một cơn gió thoảng qua, lụa mỏng bay lên, làm không khí càng thêm mờ ảo. Trên bàn nhỏ, hạt dưa và đủ loại trái cây cùng bình rượu vàng ly ngọc được bày biện xinh đẹp trên bàn.
Chỉ liếc nhìn sơ, cả điện Túy Kính trành ngập trong khung cảnh lung linh tràn đầy sắc màu.
Trong điện, những nam tử một là phóng đãng không kềm chế được, hai là nho nhã bất phàm, ba là tao nhã. Tóm lại, đều là nhân trung long phượng.
Vãn Thanh dẫn theo Hồi Tuyết cùng hai nha hoàn liếc mắt nhìn một vòng, nhìn thấy cách đó không xa, Mộc Doanh Tú đang đứng trong vòng vây của các phụ nhân, cũng có cáo mệnh phu nhân.
Người xuất sắc nhất tối hôm nay, đó chính là vị công chúa Minh Châu này.
Trên dung nhan thiên kiều bá mị, đôi mắt đen giống như điểm nước sơn, đôi môi đỏ mọng giống như anh đào, váy Phượng tầng tầng lớp lớp, bao vây lấy cơ thể quyến rũ của nàng ta, nhìn qua giống như Dao Trì tiên tử rớt xuống nhân gian, xinh đẹp động lòng người.
Đôi mắt đẹp của nàng như có như không quét mắt một vòng đại điện, thỉnh thoảng lướt qua mọi người, như đang tìm kiếm ai đó.
Vãn Thanh chú ý đến biểu tình của nàng ta, trong lòng tự suy đoán.
Nàng ta nhất định là đang tìm Mộ Dung Dịch. Đêm nay, nếu công chúa Minh Châu chọn không chọn một trong những người này, mà chọn Mộ Dung Dịch. Như vậy thì không cần hoài nghi. Nàng ta nhất định là Thượng Quan Tử Ngọc.
Vãn Thanh đang chìm trong suy nghĩ, thì bỗng nhiên có hai cung nữ đi đến trước mặt nàng, cung kính khẽ cúi người:
"Gặp qua thế tử phi, hoàng hậu nương nương cho mời"
"Hoàng hậu nương nương?"
Bà ta muốn gặp nàng làm cái gì? Nữ nhân này thật đúng là âm hồn bất tán.
Vãn Thanh thở dài.
Đúng thật là đi tới chỗ nào cũng đều có người của của bà ta. Nghĩ đến hoàng hậu, trong đầu không khỏi nghĩ đến hành động của Mộ Dung Dịch vào ngày hôm qua. Tự nhiên lên cơn điên, nói muốn cưới nàng.
Chắc không phải là ý của hoàng hậu đi. Rốt cuộc, tại vì sao nữ nhân này lại làm như vậy?