Phần cuối: Tống trắc phi
Tào trưởng lão rất yêu thích cùng che chở Thượng Quan Đồng. Ngày thường nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, cực kỳ thương yêu bé.
Lúc này tuy rằng nghiêm khắc, nhưng mà Đồng Đồng lại không có một chút sợ hãi, ngoan ngoãn lấy ra giấy kiểm điểm, cùng một ít đan dược lấy trộm từ trong phòng luyện đan của lão sư, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:
"Ông ơi, ông đừng nóng giận"
"Đồng Đồng đã viết giấy kiểm điểm rồi nè"
"Mẫu thân cũng đã trừng phạt Đồng Đồng, Đồng Đồng về sau cũng không dám tái phạm nữa"
Bé nói xong, Vãn Thanh cũng chứng nhận lời nói của bé:
"Tào trưởng lão, ông hãy xem như là nể mặt ta đi"
"Là ta không biết cách dạy, làm hại Tào trưởng lão nhọc lòng"
Tào trưởng lão nghe mẹ con hai người kẻ xướng người họa xong, ngẩng đầu quan sát, liếc mắt một cái.
Tiếp nhận giấy kiểm điểm của Đồng Đồng, nhìn một lần, lại nhìn đan dược được đặt ở trên bàn, cuối cùng mới mở miệng:
"Đồng Đồng"
"Con đã hai lần trốn học"
"Lần này lại không thông qua sự đồng ý của ta, còn thuận tay cầm luôn mấy lọ đan dược. Nếu lại có lần tiếp theo ... "
"Thầy chắc chắn sẽ đuổi con ra khỏi học đường"
"Thầy hi vọng con làm người, nói chuyện phải biết giữ lời, mà không phải làm tiểu nhân lật lọng"
"Hiểu chưa?"
Thượng Quan Đồng nghe lão sư nói xong, biết việc đã rất nghiêm trọng.
Bé không muốn bị đuổi khỏi học đường đâu. Trong học đường có các bạn học cùng nhau chơi đùa, còn có Tào gia gia. Nếu bé bị đuổi ... nhất định sẽ bị mọi người chê cười.
Nghĩ vậy, lập tức gật đầu cam đoan.
"Gia gia, về sau con sẽ không trốn học nữa đâu"
"Cũng không lén trộm đan dược"
"Về sau, nếu có chuyện cần rời khỏi, nhất định sẽ xin phép trước"
"Ừ, vậy là tốt rồi"
"Hiện tại đi theo Thiên lão sư ôn tập một chút, đợi lát nữa ông sẽ trả bài”
"Dạ, gia gia"
Đồng Đồng lập tức vui vẻ cười rộ lên.
Gia gia đã tha thứ cho bé rồi.
Lúc bé xoay người đi ra ngoài, thời điểm đi qua Vãn Thanh, bé tươi cười hướng Vãn Thanh vẫy vẫy tay:
"Mẫu thân, con đi học đây"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn bé rời đi. Trong phòng khách, Tào trưởng lão nhìn Vãn Thanh, cười mở miệng:
"Lần trước, đại tiểu thư cho Đồng Đồng mang đến lễ vật rất quý báu, ngược lại ta thật sự là có chút ngượng ngùng"
Vãn Thanh cười nhạt, lắc đầu:
"So với lòng thương yêu mà Tào trưởng lão đối với Đồng Đồng, một chút lễ vật nho nhỏ nào có thể so đo"
"Huống chi, Tào trưởng lão còn tặng lại Đại Hoàn đan"
"Loại đan dược quý báu như vậy, Vãn Thanh thật không biết phải làm như thế nào, để có thể báo đáp lòng tốt của Tào trưởng lão đây"
"Chỉ mong Đồng Đồng chăm chỉ học tập, không làm phụ lòng Tào trưởng lão, cùng hy vọng của mọi người đối với bé"
Vừa nhắc tới Đồng Đồng, Tào trưởng lão kỳ thực rất hài lòng.
Sự tiếp thu của bé cực cao, lại cực kỳ thông minh, đối với đan dược càng thiên phú hơn người. Tin rằng, dưới sự dạy dỗ của mình, rất nhanh bé sẽ trở thành cao cấp Dược Sư.
Không bao lâu nữa, Thượng Quan gia sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng như lúc trước.
Lúc này đây, Đồng Đồng chính là niềm tự hào của ông.
Năm tuổi đã trở thành cao cấp Dược Sư, nhất định có thể vực dậy danh dự đã mất đi lúc trước của ông.
Nghĩ vậy, Tào trưởng lão cười đến vui vẻ, vuốt chòm râu nhìn Vãn Thanh.
"Đồng Đồng"
"Cái thằng nhóc đó thật ra là một thiên tài hiếm gặp. Nhưng mà nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ, mới có thể làm cho bé nhanh chóng trưởng thành”
"Làm phiền Tào trưởng lão, ta sẽ không quấy rầy nữa"
"Tào trưởng lão, cáo từ"
Vãn Thanh đứng dậy, Tào trưởng lão đã tha thứ cho bé, nàng liền yên tâm.
Bé chỉ mới có năm tuổi, không thể bị đuổi khỏi học đường. Trải qua chuyện lần này, tin rằng sau này bé sẽ tự biết kiểm điểm hành vi lần này của mình, sẽ không tự ý làm bậy nữa.
Tào trưởng lão tự mình tiễn Vãn Thanh, đưa mắt nhìn Vãn Thanh rời đi, không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Thượng Quan Vãn Thanh cử chỉ tao nhã hào phóng, cách nói năng không tầm thường.
Đừng nói một khuê tú nữ tử, dù là những vị công chúa hoàng phi kia, chỉ sợ cũng không bằng một phần mười của nàng. Khó trách, nàng sinh ra một đứa nhỏ thiên tài như Đồng Đồng.
Xét đến cùng, chắc cũng là do nàng dạy bảo tốt mà ra.
Nghĩ, đi vào trong.
Vãn Thanh từ học đường trở về phủ, trời đã gần tới buổi trưa. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trương quản gia đang lo lắng đợi nàng ở trước cửa, không khỏi kỳ quái nhíu mày:
"Có chuyện gì?"
Trương quản gia vừa nhìn thấy Vãn Thanh trở về, lau mồ hôi trên đầu. Cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ba bước thành hai bước đi tới, khom người bẩm báo:
"Tiểu thư, Tống trắc phi của Hán Thành Vương phủ đã tới đây, đang ngồi chờ tiểu thư trong phủ?"
"Tống trắc phi?"
Vãn Thanh nhíu mày, không rõ Tống trắc phi là vị nào.
Người Hán Thành Vương phủ, trừ bỏ Mộ Viêm, nàng vốn không biết thêm ai khác.
Làm thế nào mà lòi ra một vị Tống trắc phi đây?
Vị Tống trắc phi này đến đây tìm nàng làm gì?
Nghĩ nhìn Trương Trung:
"Tống trắc phi là ai?"
Trương Trung biết tiểu thư không biết, nhanh nói rõ:
"Tống trắc phi"
"Là trắc phi của Hán Thành Vương, là mẫu thân của Duẫn Quận Vương."
Mẫu thân Duẫn Quận Vương, Tống trắc phi.
Giờ thì Vãn Thanh đã hiểu.
Nguyên lai là tiểu thiếp của Hán Thành Vương. Vì sinh Duẫn Quận Vương, mới nâng lên làm trắc phi.
Vị Tống trắc phi này ngày thường chắc rất đoan trang xinh đẹp đi. Bởi vì Duẫn Quận Vương rất xuất sắc.
Chỉ là, bà ta vì sao lại muốn gặp mình?
Vãn Thanh có chút không rõ, mang Hồi Tuyết đi vào trong.
"Bà ta hiện đang ở đâu?"
"Tại phòng khách chính"
Trương Trung bẩm báo xong, liền ở phía trước dẫn đường, đem Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hướng Thượng Quan phủ phòng khách chính mà đi.
Đi một đoạn đường rất xa liền nhìn thấy bên ngoài cửa phòng khách chính có bốn bà tử ăn mặc rực rỡ đang đứng gác bên ngoài.
Bốn người bà tử này tuy là hạ nhân, nhưng cách ăn mặc so với mấy di nương chỉ hơn chứ không kém.
Quả nhiên không hổ là người Hán Thành Vương phủ.
Vãn Thanh đi qua, bốn bà tử kia ngẩng đầu nhìn đánh giá một chút, một người trong đó vươn tay cản đường, bình tĩnh hỏi:
"Các ngươi là ai mà cả gan vào đây?"
Hồi Tuyết vừa nghe đã không vui.
Bọn họ là ai?
Hừ, chạy đến ngồi lì trong nhà người ta, còn hỏi người ta là người nào.
Bọn họ tưởng đây là Hán Thành Vương phủ của họ hay sao?
Chỉ là một vị trắc phi, thật không ngờ phô trương đến như vậy. Nếu như là Hán Thành Vương Phi, vậy chắc còn hơn như vậy nữa, buồn bực mở miệng:
"Đây là đại tiểu thư nhà chúng ta, trắc phi mấy người không phải muốn gặp tiểu thư nhà chúng ta sao?"
Hồi Tuyết mới mở miệng, bốn bà tử kia liền biết Vãn Thanh là đại tiểu thư Thượng Quan phủ.
Lại ngẩng đầu nhìn nhiều một chút, ai cũng kinh ngạc. Vị tiểu thư Thượng Quan phủ này, bộ dạng thanh nhã thoát tục.
Làm sao cũng không thể nào nhìn ra là con đàn bà không biết hổ thẹn mà người khác hay nói đến kia. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Bọn họ có hạng người gì mà chưa từng nhìn qua. Nhưng thật đúng là, chưa từng nhìn qua người nào giống như nàng vậy.
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dáng người rất đẹp, như tiên trên trời, lại đoan trang hào phóng.
Bốn bà tử quan sát một phen, khom người khụy gối hành lễ:
"Để nô tì đi vào bẩm báo một tiếng."
Một người trong đó đi vào, không mất thời gian lắm liền đi ra ngoài, khom người cười mở miệng:
"Thượng Quan tiểu thư, mời vào trong"
"Chủ tử chúng ta mời vào"
Vãn Thanh không nói gì.
Vị Tống trắc phi này, xem ra là người không biết liêm sỉ.
Tới nhà người khác, mà làm như là nhà của chính mình không bằng, ra vẻ ta đây.
Thân phận thật ra không khác gì mấy di nương trong phủ, chỉ khác là làm thiếp cho người có địa vị cao hơn thôi.
Hừ.
Vãn Thanh mang Hồi Tuyết đi vào trong, không ngờ bốn người bà tử kia duỗi tay ra chặn Hồi Tuyết lại, sắc mặt khinh người, mở miệng:
"Chủ tử nói, chỉ gặp đại tiểu thư Thượng Quan phủ, còn người khác thì miễn cho”
Khuôn mặt thanh tú của Hồi Tuyết chuyển đỏ vì tức giận, mày hếch lên, Vãn Thanh quay đầu nhìn nàng:
"Em ở bên ngoài chờ đi."
Nơi này là Thượng Quan phủ, mà người đến là người của Hán Thành Vương phủ.
Nàng không thể để xảy ra chuyện gì, bằng không chỉ sợ Thượng Quan phủ sẽ có phiền toái. Không rõ vị Tống trắc phi này có ý đồ gì mà đến đây.
Vãn Thanh thực lòng không muốn gây ra thù oán với người khác.
Hồi Tuyết bình tĩnh lại, nhưng mà không quên trợn mắt nhìn bốn bà tử kia, liếc mắt một cái, liền đứng ở bên cạnh bọn họ.
Một mình Vãn Thanh đi vào phòng.
Chỉ thấy trong phòng, trên ghế của chủ nhà, có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đang ngồi.
Mặc một bộ váy làm bằng gấm Vân Nam, làm nổi bật bộ ngực sữa cao ngất, eo nhỏ, đôi mắt câu hồn đoạt phách giống như hồ ly tinh, trời sinh xinh đẹp quyến rũ.
Giờ phút này, tùy ý dựa vào trên giường nệm, mắt nheo nheo, khinh thường liếc nhìn Vãn Thanh.
Cẩn thận quan sát nàng, trong ánh mắt chợt lóe lên tia sắc bén đầy sát khí.
Phía sau nàng là hai tỳ nữ xinh đẹp đứng hai bên, vẫn giữ khuôn mặt khinh thường mà đánh giá Vãn Thanh, Vãn Thanh hơi chút hạ thấp người hành lễ:
"Vãn Thanh gặp qua Tống trắc phi."
Trắc phi Hán Thành Vương phủ, Tống Mẫn.
Phía sau là thế lực gia tộc cực khổng lồ, phụ thân cùng huynh trưởng ở trong triều rất được thánh sủng.
Nên địa vị ở Hán Thành Vương phủ cũng không thua vương phi là bao nhiêu. Lúc này nhìn Vãn Thanh hành lễ, nâng tay ý bảo nàng đứng dậy.
Vãn Thanh đứng lên, đến ghế còn lại dành cho gia chủ cạnh Tống trắc phi ngồi xuống, cử chỉ lạnh nhạt, không kiêu ngạo, không nịnh nọt mở miệng:
"Không biết Tống trắc phi giá lâm đến Thượng Quan phủ vì chuyện gì?"
Tống Mẫn mím môi cười, quả nhiên là quyến rũ đến cực điểm, khuôn mặt mềm mại đáng yêu.
"Nghe nói hôm trước, Thượng Quan tiểu thư thật có khí phách"
"Đường đường là một vị tiểu thư mà dám một mình đi đến phòng đấu giá"
"Nên ta rất ngạc nhiên, liền đến xem thử xem"
"Ngươi, là cái dạng người gì?"
Vãn Thanh nghe xong lời của bà ta, liền biết vị Tống trắc phi này đến đây, chắc chắn là có ý khác.
Chuyện nàng đi đến phòng đấu giá, nhất định là do Hạ Hầu Mặc Quân nói cho bà ta biết.
Không biết bà ta rốt cuộc là vì chuyện gì mà đến đây?
Nghĩ vậy, Vãn Thanh liền cười mở miệng:
"Không biết Tống trắc phi tới nơi này là vì chuyện gì?"
"Có việc mời nói, Vãn Thanh không thích nói chuyện vòng vèo"
Nàng ghét cay ghét đắng nhất là có chuyện không nói thẳng mà vòng vo mười tám con đường ở trong bụng, sau đó mới nói ra.
Khiến cho nàng thật tức chết được.
Không rõ những người đó vì sao có chuyện lại không thể rõ ràng hai mặt một lời mà nói thẳng ra.
Như vậy có phải dễ giải quyết hơn hay không?
Tống Mẫn nghe Vãn Thanh nói xong, nhìn nàng chằm chằm, vốn muốn uyển chuyển một chút.
Không nghĩ tới, vị Thượng Quan đại tiểu thư này nói chuyện, làm việc lại gọn gàng như vậy.
Tốt thôi. Vậy cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Nghĩ, thay đổi tư thế mở miệng:
"Nghe Quân nhi nói ... "
"Ngươi, quen biết với thế tử gia nhà của chúng ta?"
Vãn Thanh gật đầu.
Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng đương nhiên là biết.
Đồng Đồng không phải cùng cái chàng ngốc thế tử kia chơi rất thân sao?
Hơn nữa, chàng ngốc kia lúc ở Lưu Ly Các luôn giúp nàng. Còn một tiếng lại một tiếng gọi nàng là tỷ tỷ.
Thỉnh thoảng chàng ngốc đó còn rất giống Đồng Đồng.
Làm hại nàng khi nhìn vào ánh mắt ấy, thì không thể nào cự tuyệt cái tên ngốc đáng yêu đó được.
"Đúng vậy, con ta cùng thế tử Hán Thành Vương chơi rất thân"
Vãn Thanh dứt lời, sắc mặt Tống Mẫn tối sầm lại, tia lạnh lẽo tràn ngập trên gương mặt, nhàn nhạt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái.
Cái nhìn kia là có ý khác.
Sau đó không nhanh không chậm mở miệng:
"Thượng Quan tiểu thư"
"Tuy rằng, thế tử Hán Thành Vương phủ đầu óc không tốt lắm, nhưng mà thân phận của hắn cực kỳ cao quý"
"Không phải loại người tùy tiện nào cũng muốn nịnh bợ hắn là được đâu"
"Muốn làm hắn vui vẻ"
"Có thể"
"Nhưng phía sau hắn còn có vương gia cùng vương phi tỷ tỷ. Không đến lượt mẹ con các ngươi"
Tống trắc phi dứt lời, Vãn Thanh cuối cùng cũng hiểu được bà ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Nguyên lai là sợ nàng lợi dụng Hạ Hầu Mặc Viêm, sau đó động tâm, muốn gả vào Hán Thành Vương phủ.
Chuyện quái gì đây?
Nàng không nghĩ sẽ lấy chồng, cũng không nghĩ người đó sẽ là Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hắn là chàng ngốc nha.
Nghĩ vậy, há một tiếng nở nụ cười, nhìn vị Tống trắc phi kia:
"Tống trắc phi nghĩ quá nhiều thì phải"
"Ta, Thượng Quan Vãn Thanh"
"Không bao giờ có chuyện đi nịnh bợ người khác"
"Cũng sẽ không hèn đến nổi dụ dỗ một người ngốc nghếch, sau đó gả vào Hán Thành Vương phủ của các người"
"Hán Thành Vương phủ trong mắt người ngoài là cửa cao quyền thế phú quý"
"Nhưng mà ở trong mắt Thượng Quan Vãn Thanh ta"
"Đó không là cái gì cả"
"Nói thật ra, Hán Thành Vương phủ không bằng cái ổ chuột nhà ta. Ta không ngu đến nổi lao vào trong đó"
Vãn Thanh là thật lòng nghĩ như vậy.
Xem đi, nàng chẳng qua hơi thân với … hừ, cái tên đần kia.
Lập tức liền có người tìm đến tận cửa, có thể thấy được Hán Thành Vương phủ cũng không phải nơi tốt lành lương thiện gì.
Nàng thầm nghĩ cùng bé sống cuộc sống bình yên, không muốn cả ngày cùng người khác lục đục đấu đá với nhau.
Cho nên người khác hâm mộ Hán Thành Vương phủ, còn nàng không có một chút hứng thú nào.
"Tốt"
"Nếu mà Thượng Quan tiểu thư nói như thế"
"Như vậy"
"Ta tin tưởng ngươi tất nhiên sẽ làm được."
Tống Mẫn thấy đã giải quyết xong chuyện trước mắt, liền đứng lên, dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa, ngừng lại, không quên dặn dò Thượng Quan Vãn Thanh:
"Thượng Quan tiểu thư"
"Ngươi tốt nhất nên cách xa gia thế tử gia nhà chúng ta xa xa một chút đi"
"Bằng không ta không chắc ... Mẹ con cô sẽ không bị tổn hại danh dự do những lời đồn đãi kia mà ra đâu"
"Đến lúc đó thì phiền toái cho cả hai bên"
"À mà ... "
"Cô còn cái gì gọi là danh dự nữa sao"
"Hừ"
"Lời nói sau cùng"
"Tốt nhất là hai mẹ con cô nên cắt đứt quan hệ với thế tử gia nhà chúng ta"
"Cáo từ"
Bà ta nói xong, kiêu ngạo rời đi, giống như một con chim công cao ngạo.
Vãn Thanh nhìn thẳng cho đến khi người đi hết, Hồi Tuyết đi vào, nóng lòng hỏi:
"Tiểu thư, bọn họ đến đây là vì chuyện gì vậy?"
Vãn Thanh nhếch môi cười nhàn nhạt, nhìn Hồi Tuyết:
"Em đoán thử xem, bà ta là vì chuyện gì mà tới tìm ta?"
Hồi Tuyết nghe xong, nhíu mày rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mở miệng:
"Có lẽ nào là Duẫn Quận Vương nhìn trúng tiểu thư, nên Tống trắc phi mới lại đây cảnh cáo tiểu thư ?"
Vãn Thanh khì một tiếng, nở nụ cười.
Thiệt là, em ấy nghĩ mình tốt đẹp lắm hay sao, mà người người nhìn đến đều sẽ yêu mình sao.
"Không phải, lại đoán."
Hồi Tuyết nghiêm túc nghĩ một chút, có chút thất vọng mở miệng:
"Chẳng lẽ bà ta là vội tới đây ... làm mai cho Hạ Hầu Mặc Viêm sao?"
"Muốn tiểu thư gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm"
"Cái tên đần ngốc nghếch đó sao?"
"Không phải chứ?"
Nếu thật là như vậy, nàng cũng không cho tiểu thư gả đi.
Một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, tại sao lại có thể gả cho một tên đần chứ?
Mặc dù hắn có tuấn tú đến đâu đi chăng nữa thì tên đần vẫn là tên đần.
Vãn Thanh mím môi lại lắc đầu, thấy Hồi Tuyết mờ mịt, không khỏi buồn cười mở miệng:
"Tống trắc phi là đến cảnh cáo ta"
"Đừng mong lợi dụng Hạ Hầu Mặc Viêm mà gả vào Hán Thành Vương phủ"
"Nói ta và Đồng Đồng dỗ hắn vui vẻ, nhầm tiếp cận hắn"
"Còn nói phía sau hắn còn có Hán Thành Vương cùng Hán Thành vương phi nữa"
"Không một ai sẽ đồng ý hắn cưới ta, còn bảo ta cắt đứt quan hệ với hắn"
"Cái gì?"
Hồi Tuyết giống như đang nghe một câu chuyện thần thoại, trợn to hai mắt, sau đó tóc tai dựng đứng, hai tay chống nạnh, nổi trận lôi đình mở miệng:
"Người của Hán Thành Vương phủ thật sự là đầu óc đều có bệnh"
"Chẳng lẽ nhà mình là kim loan bảo điện"
"Ai ai cũng muốn gả ra ngoài hết sao?"
"Còn là gả cho một tên đần"
"Vừa rồi nếu để cho em biết, đã sớm đuổi bọn họ ra khỏi phủ từ lâu rồi"
"Thôi, vì những người này tức cái gì"
"Không đáng."
Vãn Thanh đứng dậy, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài. Hai người một đường trở về Ngọc Trà Hiên.
Buổi chiều Vãn Thanh không xuất hiện, luôn luôn ở trong Ngọc Trà Hiên vẽ bản thiết kế.
Đàm Đài Văn Hạo muốn Lưu Ly Lệnh phải làm nhanh một chút, bằng không Lưu Ly Các chỉ sợ không được yên ổn.
Hơn nữa, hắn đã đáp ứng trả một trăm ngàn lượng bạc, cộng thêm một điều kiện.
Điều kiện này là quan trọng nhất.
Nếu Lưu Ly Các có việc, chỉ cần người của Thiên Ưng Lâu ra mặt, không có gì là không thể giải quyết.
Chính là bởi vì điều kiện này, cho nên Vãn Thanh mới có thể nhất nhất một lòng tự mình thiết kế Lưu Ly Lệnh.
Sở kinh, hai ngày này rất là náo nhiệt.
Phố lớn ngõ nhỏ, bán tán nhiều nhất đó là chuyện của Mộ Dung Dịch cùng Thượng Quan Vãn Thanh.
Nói sinh động như thật.
Đến cuối cùng, Mộ Dung Dịch lại mang tiếng là tiểu nhân.
Cùng tỷ tỷ có hôn ước, lại còn âm thầm cùng muội muội ám độ trần thương.
Nói không chừng, chuyện vị tỷ tỷ bị hãm hại.
Chính là Mộ Dung công tử cùng vị muội muội làm ra.
Mỗi nơi nói mỗi khác, nhưng chỉ có lời nói cuối cùng, là nói giống nhau.
*Ám độ trần thương (暗渡陳倉) : Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai ngờ tới.
*Là kế thứ tám trong tam thập lục kế, được biết qua Google.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Vãn Thanh trở thành đối tượng mọi người đồng tình.
Hơn nữa ngày đó, bên trong phòng đấu giá.
Mọi người đã nhìn thấy phong thái bất phàm của nàng, đoan trang hào phóng.
Người người đều nói, nàng, không phải là loại người không biết liêm sỉ.
Sở kinh.
Trong một trà lâu không biết tên.
Lầu hai, trong một gian phòng trang nhã.
Lúc này, có hai người đang ngồi đối diện nhau.
Nam tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú bất phàm, giơ tay nhấc chân mang theo một cỗ ngạo khí.
Nữ tử dịu dàng mềm mại đáng yêu, khuôn mặt giả dạng tinh xảo, hơn nữa trên người toàn hàng thượng đẳng, cả người nhìn qua dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Làm người ta thấy mà muốn thương, là một mỹ nhân.
Đôi nam nữ này.
Chính là nam nhân cùng nữ nhân trong lời đồn đãi trong suốt mấy ngày nay.
Mộ Dung Dịch cùng Thượng Quan Tử Ngọc.