Trong phòng, hình ảnh thật ấm áp. Tinh thần của Thượng Quan Hạo cũng đỡ hơn không ít, hắn cũng chỉ vào thời điểm ở cùng với con gái cùng cháu ngoại, mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là niềm vui gia đình.
Với cái nhìn của người đời, hắn chỉ là người vô dụng, người không có năng lực. Hắn chỉ là không thích tranh giành, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, nhưng mà ở trong mắt người khác, giống như hắn mắc phải trọng tội, bị người đời sỉ vả. Cái từ vô dụng, bất tài hay phế vật luôn đi theo hắn.
Cho dù là hạ nhân hay những con người kia cũng khinh thường hắn, thỉnh thoảng cũng thường hay nói mấy từ đó sau lưng hắn, cho nên hắn tình nguyện ở mãi trong Thạch viện này, cũng không muốn để ý tới những nữ nhân kia.
"Phụ thân không có việc gì, thì con an tâm."
Thượng Quan Vãn Thanh chậm rãi mở miệng, nhìn vào cục bông đang nằm trong lòng Thượng Quan Hạo cất tiếng nói: "Đồng Đồng, mẫu thân có chuyện muốn nói với ông ngoại, con hãy cùng Chiêu Chiêu đi ra ngoài chơi một lát, được không?."
Đồng Đồng gật đầu ngồi dậy, có chút lưu luyến hơi ấm trong lòng Thượng Quan Hạo: "Ông ngoại Hạo, Đồng Đồng đợi lát nữa lại đến chơi với ông sau nha."
"Ừ."
Thượng Quan Hạo biết con gái nhất định là có lời muốn hỏi hắn, cho nên mới đuổi Đồng Đồng ra ngoài, Hồi Tuyết cũng đi theo Đồng Đồng lui ra ngoài.
Bên trong gian phòng không còn ai khác, chỉ có hai người Thượng Quan Hạo cùng Vãn Thanh, cha và con gái, Thượng Quan Hạo nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì không Thanh nhi?"
"Con muốn hỏi phụ thân, lão tổ tông phái Mã Thành đón con trở lại kinh thành là vì muốn nâng địa vị của Tứ di nương lên làm bình thê phải không?"
Vãn Thanh thanh âm lạnh lùng hỏi, Thượng Quan Hạo liền ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới con gái đã sớm đoán ra, hắn vốn còn không biết làm cách nào có thể giấu giếm nàng chuyện đó, cô con gái này từ khi gặp chuyện không may về sau liền trở nên không với lúc trước, không còn là cô gái nhỏ nhát gan, hèn nhát, nhu nhược như trước đây, bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, không kiêu ngạo không nịnh nọt, rất bình tĩnh, hơn nữa tâm kế cùng mưu lược càng hơn người, ngay cả bản thân hắn cũng không có một nửa phần tâm kế của nàng.
"Thanh nhi đã đoán ra được rồi sao ."
Thượng Quan Hạo cũng không muốn giấu diếm Vãn Thanh nữa, bởi vì lão thái thái bên kia nếu biết tin tức nàng đã trở về, nhất định sẽ phái người đón nàng đi đến nhà chính bên kia, không bằng hắn nói trước cho nàng biết hết mọi việc, như vậy bản thân nàng cũng chuẩn bị tâm lý, tìm cách giải quyết việc này.
Vãn Thanh không nói gì, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng:
"Bệnh của phụ thân là do các nàng làm người tức giận mà ra phải không?."
Thượng Quan Hạo giật mình, ngơ ngác nhìn Vãn Thanh, thật lâu nói không nên một lời, xem ra hắn vẫn chưa thật sự hiểu rõ cô con gái này của hắn, nàng đâu chỉ là thông minh mà căn bản chính là cực kì thông minh, có rất nhiều việc nàng đều rõ như lòng bàn tay.
Trước đây tất cả mọi người bởi vì nàng nhu nhược mà leo lên đầu nàng, rõ ràng nàng là chủ nhân chân chính của Thượng Quan phủ, lại bị người khác cố tình khi dễ, còn xảy ra việc kia. Trong quá trình đó rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra mà hắn không biết?
Thượng Quan Hạo nghĩ hoài cũng không ra, nhưng hắn nghĩ thông suốt một việc. Lần này Vãn Thanh trở về, sẽ không để mặc cho những ai muốn chà đạp nàng hay muốn hãm hại nàng được yên, nghĩ vậy, hắn không khỏi cười rộ lên, là nụ tươi cười chân thật.
"Ừ. Nếu con đã đoán được, chắc con cũng biết, các nàng ai ai cũng đều có tâm kế, cho nên con phải cẩn thận một chút."
Vãn Thanh vươn tay cầm lấy tay Thượng Quan Hạo:
"Xin Phụ thân hãy an tâm mà dưỡng bệnh, nên làm như thế nào con đều biết, con chính là chủ nhân chân chính của Thượng Quan phủ. Ngược lại, con thật muốn nhìn xem cái lũ đầu trâu mặt ngựa kia, muốn chơi trò gì, con còn sợ trò chơi của họ không đủ thú vị đâu nhen, hừ? Chỉ mong cái đầu của các nàng thông minh một chút. Đừng chỉ có hai, ba lần liền hết vui thì con buồn lắm."
"Thanh nhi."
Thượng Quan Hạo nói không ra lời, trong lòng tràn đầy vui mừng, Thanh nhi nói lời này giống như cho hắn ăn thuốc an thần, làm cho hắn buông xuống tâm tình đang treo lơ lửng.
Nói thật ra, Thượng Quan phủ đột nhiên có nhiều người như vậy, khiến cho hắn rất mệt mỏi, lúc này các nàng trở về thật sự là quá tốt.
"Phụ thân hãy nghỉ ngơi, Vãn Thanh quay về Ngọc Trà Hiên trước để dọn dẹp một chút, đợi lát nữa con sẽ cho hạ nhân lại đây kêu phụ thân, khi đó mọi người sẽ cùng nhau dùng cơm."
"Được."
Thượng Quan Hạo lên tiếng trả lời, Vãn Thanh đỡ hắn nằm xuống, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trên giường Thượng Quan Hạo nhắm mắt lại, có vẻ như thật sự yên tâm nên rất dễ dàng bình yên vào giấc ngủ.