Phần 2: Mộc Doanh Tú chính là Thượng Quan Tử Ngọc?
Vãn Thanh có chút kinh ngạc, đây không phải là Mộc công chúa của nước Thương Lang hay sao? Đây là ý gì, nàng từng đắc tội nàng ta sao? Tại sao vừa nhìn thấy nàng đã tránh đi như vậy? Trong lòng suy nghĩ, chậm rãi mở miệng hỏi.
"Đây không phải là công chúa Minh Châu sao?"
Mộc Doanh Tú nghe Vãn Thanh hỏi xong, sững sờ một lát, nhưng đã nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, quay đầu lại nhìn sang, gắng gượng nở nụ cười trên khóe môi, chậm rãi mở miệng hỏi:
"Thế tử phi tính đi chỗ nào vậy?"
"Ta chỉ là đang đi dạo ở trong vương phủ, vừa vặn đụng phải công chúa. Xem ra ta cùng với công chúa thật là có duyên"
Vãn Thanh nhàn nhạt trả lời, có chút hứng thú đối với Mộc Doanh Tú.
Lúc trước, nàng thật sự không chú đến ý nữ nhân này. Người ta chính là một người khách quan trọng của phủ Hán Thành Vương, đương nhiên nàng không thể đường đột.
Nhưng, thái độ vừa rồi của Mộc Doanh Tú giống như nàng ta đã từng đắc tội qua nàng vậy. Theo bản năng muốn trốn tránh khỏi nàng, cảnh này khiến nàng rất tò mò.
"Ồ, thế tử phi thật sự là rất có nhã hứng. Bản cung trước đó cũng đã đi dạo chung quanh trong chốc lát, hiện tại hơi mệt chút. Xin phép về trước Yên Vũ Các nghỉ ngơi"
Gương mặt của Mộc Doanh Tú từ đầu đến cuối đến tràn đầy ý cười, nhưng Vãn Thanh quan sát kỹ, phát hiện Mộc Doanh Tú không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, cố gắng tránh khỏi ánh mắt của nàng. Hiện tại còn muốn chạy trốn khỏi nàng.
Tính cách của Vãn Thanh, là có chuyện gì ngoài tầm kiểm soát, thì nhất định phải biết rõ ràng nguyên do. Cho nên, mắt thấy Mộc Doanh Tú đi ngang qua người mình chuẩn bị trở về Yên Vũ Các, duỗi tay ra, chặn đường đi của nàng ta, nhàn nhạt mở miệng.
"Nếu ta đã có duyên với công chúa, không cần đề phòng làm gì, cùng nhau tâm sự một lát đi"
Mộc Doanh Tú kinh ngạc hô lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn sang, thì nhìn thấy vẻ mặt cường thế của Vãn Thanh. Cái loại tư thế không được cũng phải làm được. Nếu không đồng ý, thì nàng ta cũng sẽ nghĩ cách để nàng đồng ý, căn bản không có khả năng từ chối, chỉ đành phải chấp nhận.
"Được"
Nếu nàng luôn luôn lảng tránh, cũng không phải là biện pháp, chỉ làm cho người khác nghi ngờ.
Đoàn người đi đến ngôi đình nhỏ cách đó không xa, bốn phía có lụa mỏng che khuất, trong đình có bàn ghế đá, trên mặt ghế đá được được nệm êm mềm mại.
Hai người đi vào ngồi xuống, Hồi Tuyết chỉ thị nha hoàn đi chuẩn bị một ít điểm tâm cùng nước trà.
Hỉ nhi cùng Phúc nhi lập tức dẫn hai tiểu nha hoàn đi chuẩn bị, những người còn lại đều đứng canh giữ ở bên ngoài đình nhỏ..
Trong đình, Vãn Thanh cười nhìn Mộc Doanh Tú đang ngồi đối diện:
"Hình như công chúa không muốn nhìn thấy Vãn Thanh, chẳng lẽ Vãn Thanh đã từng đắc tội qua công chúa?"
Vãn Thanh lập tức thẳng thắng, nàng chỉ gặp Mộc Doanh Tú một lần, chính là tại cuộc khiêu chiến Phượng Hoàng Lệnh kia, nhưng lại chỉ là nhìn từ xa. Nhưng, hiện tại, vị công chúa này lại có biểu hiện giống như là đã từng quen biết với nàng.
Mộc Doanh Tú cả kinh, trong lòng ảo não. Biết rõ nữ nhân này đa nghi, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh. Còn bản thân mình mỗi lần gặp nàng ta là chân tay luống cuống, sao lại không khiến nàng ta nổi lên nghi ngờ cho được? Cho nên, giờ phút này cô gắng bình tĩnh lại, cười, nhìn Vãn Thanh:
"Thế tử phi nói đùa, ngài cùng bản cung chưa từng gặp nhau. Bản cung thì ở nước Thương Lang, mà thế tử phi lại ở nước Kim Hạ, sao có thể quen biết nhau được?"
Vãn Thanh nghe xong, không nói gì, đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Mộc Doanh Tú. Muốn xem nàng ta có dịch dung hay không?
Nàng nhớ lại, Thượng Quan Tử Ngọc bị Mộc Tiêu Dao mang đi.
Chẳng lẽ, nữ nhân này chính là Thượng Quan Tử Ngọc. Cho nên nàng ta vừa nhìn thấy mình thì không được tự nhiên. Nghĩ vậy. đồng tử dần sâu thẳm xuống, một chữ một chữ mở miệng nói ra:
"Ta nhìn công chúa Minh Châu thật là có điểm hơi giống với một người tỷ muội của ta nha"
Mộc Doanh Tú run lên, âm thầm cắn răng. Nữ nhân này so với lúc trước càng tinh ranh, tuyệt đối không thể khinh thường làm hỏng chuyện. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt càng thêm lộng lẫy.
"Đó là vinh hạnh của bản cung. Một người giống với bản cung sao? Nếu được, thật sự muốn ngày mai gặp người đó nha?"
"Chỉ sợ công chúa Minh Châu đã sớm thấy"
Vãn Thanh nhàn nhạt cười rộ lên, ánh mắt nhìn sang nơi khác, không nhìn Mộc Doanh Tú, mà là âm thầm suy nghĩ.
Chỉ sợ, Mộc Doanh Tú thật sự là Thượng Quan Tử Ngọc. Cho nên nói, Mộc Tiêu Dao mới yên tâm đề nghị liên hôn giữa hai nước. Bởi vì, Mộc Doanh Tú căn bản không phải muội muội của hắn, hắn cần gì phải lo lắng.
Nam nhân này thật là có tâm kế.
Vừa chửi mắng, vừa tiếp tục suy đoán.
Nếu này Mộc Doanh Tú thật sự là Thượng Quan Tử Ngọc, như vậy nàng ta muốn làm cái gì? Hơn nữa, nàng cẩn thận quan sát gương mặt của nàng, thật sự nhìn không ra dấu vết dịch dung. Làm sao làm được như thế?
Trong đình nhỏ vang lên tiếng cười, âm thanh đầy vui vẻ, nụ cười yếu ớt của Mộc Doanh Tú thanh:
"Thế tử phi thật thích nói đùa"
Nàng nói xong, Vãn Thanh chưa kịp nói chuyện, ngoài đình vang lên tiếng nha hoàn:
"Thế tử phi, nô tì đưa trà đến"
"Vào đi"
Được Vãn Thanh cho phép, Hỉ nhi dẫn theo mấy nha hoàn bước vào đình. Trước dùng một tấm khăn trải bàn trải ở trên bàn đá, sau đó sắp xếp điểm tâm cùng nước trà lên trên, làm xong thì lui ra ngoài.
Vãn Thanh tiếp đón Mộc Doanh Tú:
"Công chúa mời uống trà"
"Làm phiền thế tử phi"
Bàn tay Mộc Doanh Tú trắng nõn bưng lên ly trà, nhẹ nhàng nhấm nháp, nhất thời không nói gì thêm.
Tư thái tao nhã hào phóng, rất có phong phạm công chúa hoàng thất, làm cho người ta nhìn không ra chút sơ hở nào. Đương nhiên, với tính cách của Thượng Quan Tử Ngọc thì không cách nào so sánh được.
"Ta thật không biết, tại sao công chúa Minh Châu lại nghi kị ta như vậy? Hình như ta từng đắc tội quá công chúa vậy. Nhưng những gì ta muốn nói là, ta là người có ân tất báo, có thù, có oán tất báo. Nếu có người động đến trên đầu ta, ta tuyệt đối sẽ không tốt bụng bỏ qua"
Vãn Thanh thanh tao lịch sự mở miệng, đảo ly trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, cười nhìn Mộc Doanh Tú đang ngồi đối diện.
Ánh mắt Mộc Doanh Tú lóe lên một cái, cười tiếp lời:
"Thế tử phi nói lời này là có ý gì, bản cung cùng thế tử phi có thể có ân oán gì?"
Vãn Thanh gật đầu:
"Vậy là tốt rồi, nếu như ta vô tình đã đắc tội công chúa, xin công chúa không cần đề ý thêm mà phiền lòng"
"Không có gì"
Mộc Doanh Tú dịu dàng mở miệng, có vẻ như thật sự không đề ý đến thái độ của Vãn Thanh. Hai người uống một chút trà, lại nói vài câu, sau đó cáo từ trở về chổ ở của từng người.
Vãn Thanh rời khỏi đình nhỏ, một đường thẳng trở về Cổ Uyển, sắc mặt lạnh lẽo, không nói câu nào.
Hồi Tuyết nhịn không được hỏi:
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vãn Thanh lắc đầu. Bởi vì nàng không cách nào xác định Mộc Doanh Tú chính là Thượng Quan Tử Ngọc. Cho nên không cần thiết để cho người khác biết.
Nếu gây ra lời đồn thất thiệt thì rất phiền toái. Tất nhiên, hiện tại Mộc Doanh Tú còn chưa có tính kế đến trên đầu nàng. Nàng cũng chưa có chứng cứ xác thực, chứng minh nàng ta chính là Thượng Quan Tử Ngọc.
"Không có việc gì, chúng ta trở về đi"
Mắt thấy sắc trời đã tối, đoàn người quay lại Cổ Uyển.
Trong phòng khách, cơm chiều đã được dọn lên, ba người ngồi ở trong phòng dùng cơm, Hạ Hầu Mặc Viêm tắc ở trong phòng tự ăn một mình.
Vãn Thanh không nói gì nói, Đồng Đồng kỳ quái nhìn nàng, hỏi:
"Mẫu thân, người làm sao vậy? Sắc mặt thật là khó xem, có phải mẫu thân còn lo lắng về độc mà phụ thân trúng phải hay không?"
Đồng Đồng hoảng loạn la lên. Vãn Thanh hoàn hồn, lắc đầu.
Nàng là đang nghĩ tới chuyện của Mộc Doanh Tú. Có cách nào có thể khiến người ta thay đổi thành một gương mặt khác, nhưng lại nhìn không ra chút nào dấu vết nào hay không?
"Không có việc gì, nhanh ăn cơm đi"
"Dạ"
Đồng Đồng lên tiếng trả lời, vừa ăn cơm, vừa liếc mẫu thân. Dường như muốn xác định, những lời mẫu thân nói có thật hay không. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Vãn Thanh khôi phục bình thường lại, cuối cùng bé cũng yên lòng.
Lúc này, ngoài cửa có người đi vào bẩm báo:
"Thế tử phi, Mộc vương tử tới chơi"
Vãn Thanh nhíu mày. Đã trễ thế này, Mộc Tiêu Dao tới làm gì? Đã tới thì là khách, đương nhiên không có khả năng không gặp:
"Mời Mộc vương tử vào"
"Cái tên ẻo lả đó tới làm gì?"
Đồng Đồng không hài lòng, mở miệng mắng, ngồi kế bên, Quy Vân lại bật người đứng lên, trong miệng thì thầm phụ thân, phụ thân.
Lúc này đây, chẳng những là Đồng Đồng, mà ngay cả Vãn Thanh cũng nghe được những gì Quy Vân nói. Hai mẹ con cùng nhau nhìn vẻ mặt đầy mê mang của Quy Vân.
Nhóc con này vừa nhìn thấy Mộc Tiêu Dao xuất hiện thì gọi hắn là phụ thân. Trước đó cũng có một lần, nhưng chỉ tưởng là bé nói trong vô ý thức. Nhưng là liên tục hai lần, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ nói, Yến Quy Vân là con của Mộc Tiêu Dao sao?
Gương mặt Vãn Thanh tràn ngập nghi ngờ, Đồng Đồng càng là kích động, lôi kéo quần áo của Quy Vân.
"Tiểu Vân nhi, ngươi là nói cái tên ẻo lả kia là phụ thân của ngươi sao?"
Nhưng gương mặt của Yến Quy Vân vẫn chìm trong mê mang, trước mắt cũng không giúp ích được gì. Căn bản không biết mình vừa nói cái gì, chỉ là thì thầm theo bản năng.