Phần cuối: Mặc Viêm chạy đến Thượng Quan phủ
Bỗng nhiên, rèm cửa bị nhấc lên, có hai nha hoàn chạy vội vào, thở hổn hển khẩn trương mở miệng:
"Thế tử phi, không xong, đã xảy ra chuyện? Thế tử gia nhảy vào trong ao sen không chịu lên, Hầu gia hiện đang rất sợ hãi, tất cả mọi người đang ở bên hồ sen khuyên giải thế tử gia, hiện nay trời đang lập đông, thời tiết bên ngoài rất lạnh, Hầu gia sợ thế tử gia sẽ gặp chuyện không may"
Nha hoàn vừa nói xong, sắc mặt của mọi người trong phòng cũng thay đổi, lão thái thái không nói gì, xông ra ngoài đầu tiên, mọi người trong phòng cũng theo gót xông ra ngoài, một đám người nhanh chóng hướng hồ sen mà chạy.
Vãn Thanh đi theo phía sau lão thái thái, trên mặt tuy bình tĩnh nhưng nhìn rõ thì có một chút lo lắng đang xen một chút khó chịu.
Không biết chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm này lại xướng ra tuồng gì?
Người này từ khi thành thân về sau, liền không thiếu chiêu trò khiến nàng khó chịu. Lúc này, còn chạy đến Thượng Quan phủ để làm phiền nàng, nàng thật sự rất bội phục hắn.
Nếu không phải hắn là một chàng ngốc, nàng quả thực hoài nghi là hắn cố ý chỉnh nàng, đáng tiếc, hắn quả thật là đầu óc không tốt, cơn sốt lúc tám tuổi đã phá hỏng đầu óc của hắn.
Đoàn người nhanh chóng vượt qua hành lang đến gần hồ sen, tình huống ở đó đã nhao nhao ầm ĩ, mọi người liền nhanh chân hướng hồ sen mà chạy, người còn chưa tới, rất xa liền nghe được hai giọng nói truyền tới:
"Đồng Đồng, con tin phụ thân đi, phụ thân tuyệt đối không lừa con"
"Vậy phụ thân cứ ở trong hồ một canh giờ đi, khi đó con sẽ tin"
Giọng nói non nớt của Đồng Đồng vang lên, âm thanh này phải nói là cực lạnh.
Vãn Thanh nghe xong, nhìn Hồi Tuyết, hai người lập tức liền biết … chuyện gì đang xảy ra.
Tất nhiên là chuyện này chỉ có bé mới dám làm.
Hạ Hầu Mặc Viêm tuy tính tình không tốt, thường xuyên gây ra nhiều chuyện rắc rối, nhưng chàng ngốc này rất thương yêu bé, chỉ cần bé mở miệng, chuyện gì hắn cũng có thể làm cho bé.
Hoặc là ai khi dễ bé, hắn tuyệt đối là người thứ nhất đứng ra bênh vực, cho nên nói, hắn vô tình hay cố ý làm nàng tổn thương, nàng cũng không giận hắn chút nào.
Vãn Thanh trong lòng nghĩ, đoàn người đã đi đến bên hồ sen.
Hồ sen nằm ngay ranh giới ngăn cách giữa Tử Du Viện với những viện còn lại của Thượng Quan phủ, như tên gọi, hồ sen, phía dưới hồ trồng toàn là hoa sen.
Lúc này, trời đã bắt đầu lập đông, hoa sen đã tàn úa, héo khô, nước trong hồ giờ đây chỉ còn lại cành khô, bùn nhão, cùng một chút ít nước đục ngầu cao tới đầu gối.
Hạ Hầu Mặc Viêm khí thế ngạo nghễ đứng ở giữa hồ, cả người lầy lội bùn dơ bám đầy vào thân cũng không thèm quan tâm.
Trên gương mặt tuấn mỹ xuất trần kia, giờ đây không chút nhăn nhó vì mùi bùn hôi tanh mà mang đầy ý cười, bọn hạ nhân cùng mấy vị tiểu thư trong phủ nhìn hắn đến ngây người.
Đứng trên bờ, đối diện với ánh mắt của Hạ Hầu Mặc Viêm là một tiểu hài tử phấn nộn đáng yêu, một thân cẩm bào, làm nổi bật lên thân thể nho nhỏ, toát ra một chút hương vị mê người tao nhã, lúc này trong lòng còn đang ôm Chiêu Chiêu, gương mặt tức giận nhìn người đang đứng ở giữa hồ.
Bên cạnh bé đứng không ít người, miệng luôn mở lời khuyên bé:
"Đồng Đồng, mau kêu thế tử gia lên đây đi, lời ngài ấy nói tuyệt đối là sự thật"
"Đúng vậy, đúng vậy, thế tử gia chắc là sẽ không gạt con đâu"
Mỗi người một câu khuyên giải Đồng Đồng, nhưng mà bé nửa điểm phản ứng cũng đều không có, đừng nhìn bé còn nhỏ mà xem thường, cá tính của bé rất cố chấp cùng kiêu ngạo, điểm này, Thượng Quan Hạo biết rất rõ.
Cho nên, người khác khuyên bé như thế nào mặc người, ông không khuyên, ông ngẩng đầu nhìn xa xa, thằng nhóc cứng đầu này chỉ có Thanh nhi mới trấn được. Những người khác căn bản mà nói, chính là không có cửa.
Nghĩ, liền quay đầu nhìn xung quanh, bỗng nhìn thấy xa xa trên thềm đá đường mòn, có một đoàn người đang chạy tới.
Người dẫn đầu là lão thái thái cùng Vãn Thanh, cả đám trong nháy mắt liền đã đi tới nơi.
Thượng Quan Vãn Thanh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn nàng, Hầu gia càng là hữu lễ mở miệng:
"Thế tử phi, người hãy khuyên nhủ tiểu công tử đi, tiểu công tử cùng thế tử gia đấu với nhau từ nãy tới giờ, thế tử gia vì chứng minh mình không phải là cố ý không bồi mẹ con thế tử phi lại mặt, nên nhảy vào trong ao sen chứng minh trong sạch của mình"
Vãn Thanh nhìn bé, trong mắt hiện lên một chút lạnh, khóe môi nhếch, nàng không nói lời nào, Đồng Đồng liền biết mẫu thân đang tức giận, vội nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói:
"Mẫu thân, phụ thân không đến liền không đến đi, lúc này lại mò đến, còn nói không phải cố ý, cho nên Đồng Đồng rất tức giận phụ thân, không thể tha thứ được nha"
"Vậy phụ thân không phải đã chứng minh bản thân mình trong sạch sao? Hôm nay trời rất lạnh, phụ thân nhảy vào trong hồ sen, nếu là có chuyện gì xảy ra thì như thế nào hả? Con có từng nghĩ đến chuyện này chưa?"
Vãn Thanh hỏi con, dù cho hắn cố ý hay không thì Hạ Hầu Mặc Viêm bây giờ chính là phụ thân của Đồng Đồng. Hơn nữa, những việc mà hắn làm vì Đồng Đồng, thật sự khiến cho nàng cảm động.
Tuy rằng hắn thường xuyên khiến nàng khó chịu, nàng cũng không trách hắn. Hắn lại không phải cố ý, những lời đồn đãi này rất nhanh liền sẽ đi qua nên nàng mới không để ý.
Đồng Đồng nghe mẫu thân hỏi một tràng như vậy, cuối cùng cũng bớt giận đôi phần, hơn nữa, phụ thân quả thật nhảy vào trong hồ sen chứng minh bản thân mình trong sạch.
"Thôi được rồi, phụ thân lên đây đi, mẫu thân cho phép phụ thân đi lên kìa"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Đồng Đồng nói xong, động cũng không động, cố chấp đứng ở nơi đó, không di chuyển, dùng giọng nài nỉ hỏi Đồng Đồng:
"Vậy còn con thì sao? Con không còn giận phụ thân nữa, đúng không?"
"Hừ"
Đồng Đồng hừ lạnh, chuyện này bé cùng với phụ thân còn chưa tính xong đâu. Chẳng lẽ, chỉ nhảy vào hồ sen liền đem tất cả sự việc mà phụ thân khi dễ mẫu thân xóa sạch hết hay sao?
Đâu có dễ như vậy.
Nghĩ, gương mặt càng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm.
Vãn Thanh nhìn người nam nhân cố chấp lại cao ngạo đang đứng giữa hồ sen trong cái lạnh mùa đông kia, lại nhìn sang gương mặt lạnh lùng của thằng nhóc đang đứng bên cạnh mình, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng mở miệng:
"Hạ Hầu Mặc Viêm, lập tức đi lên cho ta, có tin ta đi xuống nhấn đầu ngươi vào trong ao hay không? Không phải muốn náo sao? Hôm nay, ta cho ngươi náo đủ"
Nghe Vãn Thanh nói xong, gương mặt Hạ Hầu Mặc Viêm tối sầm xuống, con ngươi nhanh chóng hiện lên một chút lạnh lẽo.
Nữ nhân này nếu thật sự đi xuống hồ thì rất phiền toái, tuy rằng hắn khi dễ nàng, tính kế nàng, tuy nhiên trong lòng lại không nhẫn tâm đối phó nàng, chẳng qua chỉ là khiến nàng ăn khổ một chút mà thôi.
Mấy ngày qua, nàng luôn luôn không để ý tới việc hắn làm khó dễ nàng. Lúc này lại phát tác, hắn mà còn không để ý đến lời của nàng, khẳng định nàng thật sự sẽ xuống hồ nhấn đầu hắn, đến lúc đó thì còn mặt mũi gì đâu.
Nàng là người nói là làm.
Nghĩ vậy, Hạ Hầu Mặc Viêm chu miệng lên, ủy khuất mở miệng:
"Nương tử, nàng thật là ác quá"
Nói xong, cuối cùng cũng từ từ bò lên, trong lúc nhất thời, người người thở dài nhẹ nhõm, mà Vãn Thanh thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đang từ từ bò lên đây, lại quay đầu nhìn bé, lên tiếng mắng:
"Hạ Hầu Cấn Đồng, nếu con lại khi dễ phụ thân của con lần nữa, xem mẫu thân như thế nào giáo huấn con"
"Dạ, con biết rồi, mẫu thân"
Thằng nhóc này thấy Vãn Thanh đang tức giận nên nhất thời không dám nói gì, Hạ Hầu Mặc Viêm được thị vệ của Hán Thành Vương phủ kéo lên, những cơn gió mùa đông thổi ào ào qua, khiến hắn nhịn không được mà bắt đầu run rẩy.
Người này thế nhưng lại dám ở trước mặt mọi người mà kêu lên:
"Nương tử, ta lạnh"
"Xứng đáng"